Phản ứng của Ứng Tư Tuyết lúc này rất bình tĩnh, không có chút dị thường nào, giọng nói hời hợt. Còn cả phong cách nói chuyện quen thuộc giống như khi hai người đang nói với nhau nữa, không có chút khác biệt nào.
Dương Húc Minh nhìn nàng chằm chằm không rời mắt.
Mặc dù biểu hiện của Ứng Tư Tuyết lúc này rất bình thường nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng. Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống thì rất khó để có thể tiêu tan. Theo lý mà nói thì lúc này hắn phải ngậm miệng lại mới đúng, nhưng không hiểu trời xui quỷ khiến kiểu gì mà miệng lưỡi của hắn không thể khống chế tiếp tục nói:
“Lần trước anh vô tình chạm vào vào món đồ giao hàng kia của em, hình như em vô cùng tức giận.”
Câu này vừa nói ra, Ứng Tư Tuyết lập tức trợn mắt nhìn hắn chằm chằm nói: “Anh còn không có liêm sỉ sao mà tò mò? Chẳng lẽ còn muốn em dơ cái thứ đó ra cho anh xem sao? Anh sống từng đấy năm mà chẳng lẽ không biết mỗi tháng con gái thường có mấy ngày không thoải mái à? Những lúc thế này anh vẫn còn muốn dò hỏi. Một gã con trai không hiểu chuyện nam nữ như anh làm sao có thể tìm được bạn gái?”
“Nhưng lúc đó cơ thể em bị khống chế luôn ở trong phòng của anh...? Dương Húc Minh khẩn trương nhìn biểu cảm của Ứng Tư Tuyết.
“Lần nào cũng ở trong đó chờ đợi mục đích muốn làm cái gì?”
Ứng Tư Tuyết có chút bực tức: “Sao anh không nói luôn Lý Tử khống chế thân thể của em làm mấy cái chuyện kia với anh đi. Dương đại sự, có phải anh đọc mấy loại sách đen tối rồi đầu óc có vấn đề hay không? Phân thân của Lý Tử làm chuyện này thì có lợi ích gì chứ?”
Mặc dù chỉ là phân thân của Lý Tử nhưng nó vẫn có suy nghĩ và tư duy của nàng. Khống chế thân thể một người con gái khác làm những chuyện đó với người yêu của mình nghe thật sự vô lý. Hắn cảm thấy suy nghĩ này cũng đúng, thể là biết đường ngậm miệng. Không những vậy còn dùng những suy nghĩ này áo chế những phân vân khi trước.
Nếu như không phải hắn cố gắng giữ bình tĩnh khi gặp một cô gái xinh đẹp như Ứng Tư Tuyết thì chắc sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh quan hệ.
Dương Húc Minh lúng túng cúi đầu, coi như thừa nhận lỗi lầm. Ứng Tư Tuyết trợn mắt thêm một lần nữa: “Em không có trách anh nên đừng suy nghĩ chuyện đó nữa. Em cũng không có ý xúc phạm gì, nên anh cũng không cần thiết phải xin lỗi em. Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh nghĩ em là con quỷ hẹp hòi hay thù vặt sao?”
Nói xong nàng lại nằm xuống: “Thôi bỏ đi, không nhắc đến chuyện này nữa.”
Dương Húc Minh gật đầu: “Anh biết rồi, em ngủ đi, anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp đối phó với Quỷ Diện.”
“Em bây giờ phải ngủ một giấc thật ngon. Chúc Dương đại sự có một buổi trưa tốt lành. Mí mắt của nàng càng lúc càng nặng, lần này có vẻ sẽ ngủ một giấc thật sâu, cuối cùng thì ngủ say như chết.
Trong lều vải, cô gái ngủ say hai tay đặt lên người, đầu đặt lên gối mỏng. Miệng nhỏ hé nhẹ hô hấp, cơ thể mỏng manh trông rất đáng yêu.
Không biết co phải Dương Húc Minh gặp ảo giác hay không, hắn đột nhiên có một xúc động muốn tiến vào trong lều ôm lấy cô gái trước mặt. Ứng Tư Tuyết mặc dù rất xinh đẹp, nhưng nàng luôn đối xử với tất cả mọi người một cách hoà đồng, nhiều lần sinh tử sát cánh cùng nhau nên hắn luôn cảm thấy cô là một người bạn đáng để tín nhiệm, không nhìn thấy sự nữ tính và hấp dẫn của nàng.
Nhưng hiện tại trên người Ứng Tư Tuyết không hiểu vì sao lại xuất hiện một chút gợi cảm mị hoặc. Chỉ nằm im ở đó ngủ say cũng đã mê người như vậy.
Dương Húc Minh có cảm giác khô cổ, chật vật kiềm chế cảm xúc. Cảnh tượng này quả thật kích thích thị giác mà, hormone trong cơ thể không ngừng tiết ra kích thích não bộ của hắn, cơ thể lúc này cực kỳ khó chịu. Mặc dù khó khăn nhưng hắn vẫn cố gắng không dám làm điều gì quá đáng. Dưới ánh mặt trời buổi trưa, một cơn gió lạnh từ trong hẻm núi thổi vào người khiến hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lúc này hắn cảm thấy mình thật sự vô cùng đê tiện. (Thử làm bậy đi, đảm bảo Lý Tử sẽ cho chú tàn một đời hoa mà tan ba đời chuối hehehe)
Màn đêm buông xuống che kín toàn bộ thành thị. Tại một con đường cách nhà ga Lục Bàn Thuỷ không xa, Tống Đại Đảm đang lái một chiếc taxi tấp vào ven đường để trả khách. Sau khi trả tiền taxi, khách hàng lộn xộn mở cửa bước xuống xe, vị khách trẻ tuổi nhất quay lại mỉm: “Cảm ơn bác tài nhé.”
Tài xế gật đầu, đưa mắt nhìn những vị khách rời đi, khởi động động cơ chuẩn bị kiếm thêm vài cuốc mới.
Bỗng một cánh tay đột nhiên khoác lên trên cửa sổ xe bên ghế lái.
Một người phụ nữ trung niên không biết đã đứng ở đó từ bao giờ.
Nhưng xung quanh nơi mụ đứng không khí u ám thâm trầm, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Giống như cuộc sống này không muốn nhìn thấy mặt của mụ vậy.
Tống Đại Đảm nghĩ thầm lần này mình gặp phải mấy mụ già khó tính rồi. Còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nói địa điểm muốn đi.
Tống Đại Đảm sửng sốt một chút: “Thượng Nê pha ư? Đó là chỗ nào vậy?
Hắn làm cái nghề tài xế này cũng nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu nghe thấy khu vực này.
Bỗng nhiên người phụ nữ vươn tay về phía *taplo*, trực tiếp lôi cái điện thoại còn đang treo ở chỗ điều hoà không khí ra cầm trên tay.
Nhìn thấy cảnh này khiến tàu xế giật mình còn tưởng mình gặp phải phường cướp giật.
“Ngồi im đi.”
Vừa nói xong câu này, mụ ta lại tiếp tục dùng ngón tay bấm bấm mấy lần trên màn hình, sau đó đem trả điện thoại lại cho tài xế.
Tống Đại Đảm lập tức im lặng, lẳng lặng nhìn màn hình, trên đó xuất hiện một khu vực cách đây hơn một trăm cây số.
Nhìn người phụ nữ đầy bí ẩn này, hắn mới khó khăn hỏi:
“Cô thật sự muốn bắt xe từ đây đi đến đó sao?”
Hắn thật sự không muốn giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà phải lái xe xuống một vung nông thôn hẻo lánh xa xôi như vậy.
Chưa kể lúc về còn phải đi xe không, tiền công sợ còn không đủ tiền xăng.
“Sáu trăm” Tài xé hét một cái giá khá cao, mục đích muốn dùng nó để đối phương chê đắt bỏ đi.
Nhưng người phụ nữ này chỉ lạnh lùng gật đầu, việc này khiến Tống Đại Đảm trực tiếp sửng sốt.
Mình hét lên tận sáu trăm mà mụ ta vẫn chịu đi? Người đàn bà này đầu óc có vấn đề hay căn bản không biết giá taxi chỗ này bao nhiêu?
Tống Đại Đảm cảm thấy mình giống như mình vừa nuốt phải con ruồi. Mắc mớ gì phải báo giá cơ chứ? Cứ nói thẳng mình sắp đổi ca, không thể đi được chả hay hơn sao?
Lúc này hắn mặc dù không muốn đi nhưng lời ra đến miệng rồi nên không có cách nào để từ chối,.
Người phụ nữ bước vào ngồi ở ghế sau, điều này khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu.
“Có nên đi hay không?” Câu hỏi này cứ vang lên trong đầu. Hắn thật sự không muốn đi trong đêm như thấy này.
Hắn nhớ tới một vài thông tin trên mạng trong Phật giáo từng đề cập qua,. Nếu vô tình đi đến một vài khu vực nông thôn hẻo lánh vào đêm khuya thì chờ đợi mình chính là những căn nhà ma lạnh lẽo.
Một trăm cây thì cũng phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Lúc đó cũng đã nửa đêm, giữa từng núi hoang vắng, đang đi mà gặp phải quỷ thì ai cứu được hắn nữa.
Cố nên hay không.... Tống Đại Đảm căn bản không dám đi, sợ hãi nói: “Chị à, có thể đổi sang xe khác được không? Hôm nay tôi còn chưa đủ chỉ tiêu, chưa kể xe mới nhận nên nếu lái đi quá xa sẽ phạt. Tôi có thể gọi điện giúp cô đặt xe...”
Người phụ nữ lạnh lùng ngắt lời: “Một ngàn, có đi hay không?”
Tống Đại Đảm vô ý thức ngậm chặt điếu thuốc trong miệng. Một ngàn là qua đủ cho chi phí cả đi cả về. Hắn nắm chặt hai mắt, không nỡ từ chối miếng mồi béo bở này. Con số một ngàn giống như ác ma đang mở miệng dụ dỗ hắn.
“Một ngàn năm trăm, đây là giá cao nhất. Nếu ngươi không đi thì ta cũng chỉ có thể tìm người khác.”
Tống Đại Đảm vô ý thức nắm chặt tay lái, sau khi nghe cái giá một ngàn năm trăm, hắn liền hô lên: “Được được, chúng ta xuất phát.”
Lúc này hắn không còn quan tâm cái gì nữa. Một ngàn năm trăm, đây chính là một ngàn năm trăm đấy. Cái giá trên trời này mà còn chê thì chỉ có bọn thiểu năng thôi.
Mặc dù trước đó gặp được quỷ nhưng Lục Bàn Thuỷ cũng không phải quỷ thành, cũng không cân xui xẻo đến mức lần nào cũng gặp chứ.
Cùng lắm đi vòng qua cái công viên đầm lầy kia, mình không tin còn có thể gặp được quỷ.
Nếu để đám chết tiệt kia biết mình bỏ chuyến này thì không phải bọn chúng sẽ cười mình thối mặt sao?
Mà mình đã chọn cách đi vòng tránh công viên đó rồi. Một chuyến đi kiếm được nhiều tiền như vậy, điên mới không đi.
“Có thể giao tiền trước không?” Hắn cẩn thận yêu cầu. Cũng đúng thôi, với số tiền lớn như vậy, lỡ như khi đến nơi người phụ nữ này trở mặt không giao tiền thì hắn biết làm thế nào? Hắn hành nghề lâu năm, hiểu rõ cái gì gọi là ăn chắc mặc bền.
Suy nghĩ một lúc, cánh tay từ ghế sau vươn lên.
Dưới ánh đèn đường âm u, Tống Đại Đảm nhìn thấy trong lòng bàn tay đang đưa lên kia có một nắm tiền mặt được vuốt gọn gàng.
Tống Đại Đảm nhận tiền cẩn thận đếm đi đếm lại vài lần, vừa đủ một ngàn năm trăm. Hắn mỉm cười lập tức khởi động xe lái thẳng ra đường.
Chiếc xe taxi vừa nẹt bô phóng đi thì một vài người quản lý đô thị sau khi nghe động tĩnh liền chạy đến nhưng họ không phát hiện được gì.
Ánh đèn đường phố phản chiếu vào mặt Tống Đại Đảm chập chờn sáng tối, nhưng lúc này hắn chẳng để ý. Hắn cố gắng kiềm chế cái cảm giác muốn nhảy ra khỏi xe hét lên vì vui sướng, tâm tình lúc này chỉ nghĩ đến số tiền một ngàn năm trăm, trong đầu luôn lặp lại câu “trúng mánh rồi.”
Hắn làm cái nghề này ngót nghét cũng đã hai mươi lăm năm, nhưng đây là làn đầu tiên gặp được chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ thời tới rồi sao?
Vừa lái xe, miệng hắn vừa ngâm nga một bài hát, hắn phóng trên con đường thành phố hướng về cao tốc, nhưng khi vừa đến nơi thì một giọng nói vang lên: “Ngươi muốn lên đường cao tốc sao?” Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau nãy giờ luôn im lặng lúc này đột nhiên mở miệng.
Tống Đại Đảm gật đầu: “Đi cao tốc sẽ nhanh hơn.” Nói xong hắn còn bổ sung thêm: “Yên tâm đi, tôi sẽ trả phí đường cao tốc.” Hắn sợ người phụ nữ này sẽ nghĩ hắn đòi thêm cước phí, nhưng lời nói tiếp theo của đối phương đã gạt đi suy nghĩ của hắn:
“Không cần đi cao tốc, cứ theo đường cũ mà đi”
Tống Đại Bản không nói gì, chả lẽ muốn đi qua công viên đó sao? Ta không muốn đi con đường ma quỷ đó vào bên đêm đâu.
Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh nữ quỷ mặc áo cưới đỏ tưới, khuôn mặt toàn là máu mà hắn từng gặp ở công viên.
Hắn đã thề rằng không bao giờ dám đi đến đó nữa, sau đó vội vàng nói lớn: “Không nên đi con đường đó, trước đây có một tài xế trong hội chúng tôi khi chở khách qua đã từng gặp quỷ, đường đó thật sự có quỷ đấy.”
Nói chuyện vào lúc nửa đêm, vì để đảm bảo an toàn Tống Đại Đảm mới bịa ra câu chuyện này, trên thực tế tài xế gặp quỷ kia chính là hắn, nhưng để giữ thể diện hắn mới nói là có một người bạn từng gặp.
Chỉ là lời này hắn giống như đang nói một mình, người phụ nữ đằng sau căn bản không quan tâm những lời của hắn. Khuôn mặt vẫn lạnh tanh, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
“Bây giờ còn chưa đến mười hai giờ đêm, ngươi sợ cái gì. Chưa kể ngươi bảo người bạn của ngươi kể lại cho ngươi nghe sao? Vậy rõ ràng hắn chưa có chết. Ta không quan tâm ngươi nói gì, hiện tại nhất định phải đi đường cũ, biết hay không?”
Tống Đại Đảm cảm thấy gần như sụp đổ. Người phụ nữ này căn bản không tin nơi đó có quỷ. Trong lòng vô cùng lo lắng nhưng hắn thật lòng không muốn đến cái nơi như thế.
Lúc này người phụ nữ lại mở miệng lần nữa: “Nếu ngươi không muốn, vậy mang tiền trả lại ta, ta đi tìm một chiếc xe khác.”
Câu nói này giống như một con dao đam trí mạng vào trái tim gã. Đây là một ngàn năm trăm chứ không phải một trăm năm mươi đâu. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cả đời chắc sẽ không gặp được vụ làm ăn đắt đỏ như thế nữa đâu.
“Không, tôi đi mà.” Tống Đại Đảm cắn chặt răng, mở miệng nói to. Ngay khi đến giao lộ phía trước hắn lập tức chuyển hướng lái đi.
Mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng khi càng đến gần khu vực công viên, trong lòng của hắn lại bắt đầu hiện lên hình ảnh nữ quỷ mặc váy cưới đang mỉm cười với hắn.
Tống Đại Đảm muốn khóc.
Chị quỷ xinh đẹp ơi, lần này ta có việc quan trọng mới phải đi qua nơi này, ngươi ngàn vạn lần không nên tới tìm ta, muốn tìm thì tìm tài xế khác. Ta đi làm vất vả quanh năm chỉ muốn kiếm tiền về nuôi mấy miệng ăn trong gia đình, xin hãy tha cho ta.
Lúc này tâm lý của Tống Đại Đảm hoảng loạn, hai tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh toát ra, cả cơ thể run lên vì sợ hãi, miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa.
*taplo: Bảng táp lô hay còn gọi là bảng điều khiển ô tô. Taplo hiển thị những thông tin cơ bản mà người điều khiển xe hơi quan tâm khi di chuyển phương tiện trên đường.