Dịch: Đô Đô bé bỏng
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Thấy rốt cuộc Ứng Tư Tuyết có tiến triển, Dương Húc Minh tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Đã như vậy, thì tốt quá rồi.
Hắn nhìn bà lão trên hành lang lần nữa. Bà ta vẫn cố gắng đấu tranh, phân cao thấp với hộp cơm được ngọn lửa quỷ màu trắng bao phủ kia. Dương Húc Minh chẳng cần ra tay gì với bà lão này cả, chỉ cần giữ chân đối phương ở đây. Sau đó, chờ Ứng Tư Tuyết xem xong video, bọn họ mới biết được bà cụ này đã làm gì khi nói chuyện với nhóm y tá lúc trước.
Tình hình tạm thời là như thế.
Dù gì đi nữa, từ khi bắt đầu đến hiện tại, bọn họ luôn là người chiếm thế chủ động.
Dương Húc Minh nhìn động tác của bà cụ, cứ thế mà mỉm cười. Ngược lại, cái nụ cười mỉa mai của hắn rơi vào trong mắt bà lão, chính là một hành động vô cùng đáng trách.
Bọn trẻ chết tiệt... Hai đứa khốn nạn này không chịu thả bà đi!
Mặc dù hai thanh niên trẻ tuổi này không biết bà có phải là Người nuôi quỷ hay không, nhưng nhất định không thả bà đi!
Bởi vì, chỉ cần thằng nhãi này cầm chân được bà ấy, chờ con bé kia kiểm tra camera rõ ràng, thì mọi hành động bà từng làm đều lộ rõ trước mặt chúng nó! Nhờ con dâu bố trí một thuật pháp đặc biệt ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mà con nữ quỷ đáng sợ kia mới không tìm đến được. Nhưng nếu chính bản thân bà ta tự đông đi quá xa khỏi bãi đỗ xe ấy, thậm chí không cần quá xa nữa, nếu bị bọn này phát hiện, phỏng chừng chưa kịp đi ra khỏi tòa nhà này đã bị con ác quỷ đó tìm đến rồi.
Con nữ quỷ đó thật sự rất khủng khiếp. Sự khủng khiếp đó đã được tất cả mọi người nuôi quỷ lĩnh hội ngay thời khắc nó sinh ra đời.
Đó là một sự mạnh mẽ mà chẳng có bất cứ lực lượng nào phản kháng được, là một sự kinh hoàng mà chẳng một ai dám đối diện. Mặc dù sau đó, nhóm bọn họ đã dùng biện pháp phân thây để làm con quỷ ấy suy yếu, thực lực giảm mạnh, khiến nó dù có quay lại trả thù cũng không còn đáng sợ như ngày xưa. Tuy vậy, cọp nào mà không có răng, dù yếu dù mạnh thì nó vẫn là cọp!
Bà lão này không bao giờ dám tự tin mình có thể chạy trốn khỏi con nữ quỷ đó nếu chỉ có một mình.
Huống chi, còn có ba kẻ nuôi quỷ khác không rõ lai lịch trong tòa nhà này. Một khi thân phận của bà ta bại lộ, ba người nuôi quỷ kia sẽ không tha cho bà ấy!
Chẳng lẽ chính mình không thể nào rời khỏi bệnh viện này ư? Bà cụ cúi thấp đầu, ngơ ngác nhìn hộp cơm được ngọn lửa quỷ màu trắng thiêu đốt kia, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. Một lát sau, bà ta ngẩng đầu lên, quát: - "Y tá đây? Y tá tầng này đâu rồi?"
Bà ta tỏ thái độ vô cùng tức giận, - "Có ai giúp thân già này không? Tại sao không có y tá nào ở phòng trực ban vậy? Chi phí ở đây mắc như vậy, toàn là lũ giá áo túi cơm hay sao?"
Bà lão vừa chửi, vừa trừng mắt nhìn Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết tại đài trực ban.
Dương Húc Minh cười nói: - "Dì à, dì đừng có nhìn cháu như thế! Cháu cũng chẳng biết y tá đi đâu mất rồi. Cơ mà, nếu dì cần giúp đỡ, vậy không cần kêu y tá đâu. Cháu giúp dì nhặt hộp cơm này lên nhé."
Vừa nói, Dương Húc Minh giả vờ làm động tác chuẩn bị nhích đi qua. Bà lão liền trừng mắt nhìn hắn, mắng to: - "Đừng giả bộ làm người tốt, nhóc con! Cút sang một bên! Tự bà đây giải quyết chuyện này!"
Nói xong, bà lão hùng hùng hổ hổ bước về cầu thang bộ.
Nhìn như thế, có vẻ là bà ấy đúng thật đi tìm người đến đây nhờ hỗ trợ. Trong khi đó, hộp cơm đang bị ngọn lửa quỷ màu trắng kia vẫn nằm đó, không ai chạm tới.
Dương Húc Minh thấy cảnh này, lắc nhẹ đầu.
Xem ra, bà ta đâu có phải là Người nuôi quỷ? Hiện tại, bà ấy bỏ đi, chẳng lẽ không sợ Dương Húc Minh đi đến kiểm tra xem trong hộp cơm có gì hay sao?
Mặc dù nghĩ thế, Dương Húc Minh vẫn bước đến hộp cơm.
Nhưng ngay lúc hắn rảo bước, bà lão đang đi mấy mét đột nhiên quay đầu lại. Từ một khoảng cách xa, bà già trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, mắng: - "Mày muốn lấy đồ của tao à?"
Tiếp theo, bà ấy chỉ về hướng camera, nói: - "Có camera đấy! Mày đừng thừa cơ hội tao đi chỗ khác rồi ăn trộm đồ của tao!
Tới khi tao trở lại mà không thấy hộp cơm nằm đó, thì mày chết chắc nghen, thằng nhãi con!"
Bà cụ nói trong cơn tức giận, vừa nói vừa ngó chừng Dương Húc Minh, dường như đúng thật sự sợ Dương Húc Minh trộm đồ của mình vậy.
Vì lẽ đó, Dương Húc Minh chỉ có thể đứng yên một chỡ, nhún vai một cách vô tội, tỏ rõ mình chẳng có bất cứ hứng thú nào với hộp cơm này. Chờ cho đến khi bóng dáng bà cụ khuất hẳn khỏi hành lang, hắn mới bước dần về phía hộp cơm. Cùng lúc đó, hắn lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại của Nhạc Chấn Đào.
- "A lô, thầy Nhạc ơi!"
- "Gì đó?" - "Hiện tại, em gặp một bà cũ có tính khí khó chịu đang đi về phía anh. Anh trông chừng bà ấy một lát, xem coi có phải bà ấy xuống tầng dưới đi gọi y tá hay bảo vệ hỗ trợ hay không?"
Nhạc Chấn Đào cúp máy, ngẩng đầu liếc nhìn. Anh ấy quả thật nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang. Thế nhưng mà, đây là vách tường xi- măng, nên anh ta không thể nhìn rõ người đang đến có phải là bà cụ mà Dương Húc Minh nói hay không?
Cơ mà, do Dương Húc Minh đã nhắc nhở, Nhạc Chấn Đào sẽ để mắt một phen. Bên cạnh đó, cần phải mất thêm một thời gian nữa để vợ của anh ấy có thể thao tác năng lực dị hóa hoàn toàn khu vực này. Nhạc Chấn Đào nhìn chằm chằm về hướng cầu thang, vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân đang dần tiến đến. Ngay khi kẻ đó bước qua chỗ ngoặt, anh ấy rốt cuộc trông thấy bà cụ mà Dương Húc Minh đã nói.
Xem ra, đó đúng là một bà cụ khó tính nha.
Bà ấy vừa đi với điệu bộ hùng hổ, vừa nói lầm thầm gì đó trong miệng. Mặt mày thì nhăn nhó, vô cùng dữ tợn, khiến người ngoài nhìn vào phải e dè.
Dù như thế, Nhạc Chấn Đào vẫn liếc nhìn chằm chằm và bà cụ kia. Hơn nữa, tại một góc tường sau lưng anh ấy, một bé trai máu me đầm đìa khắp người cũng quan sát bà cụ này cẩn thận, nhưng nó chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Xem ra, chẳng lẽ đây chỉ là một người bình thường ư? Nhạc Chấn Đào nghĩ thế, nhưng vẫn cảnh giác toàn phần.
Trong khi đó, bà lão cũng đang ngắm nhìn gã đàn ông đang đứng tại ngưỡng cầu thang xa xa kia, có lẽ chỉ là một người đến thăm bệnh đơn thuần.
Lúc này, một khối thịt rữa đỏ hỏn như máu đang nằm úp trên lưng bài ấy.
Đó chính là quỷ hồn của con trai mụ ta, nó đã bám vào người bà ấy.
Người đàn ông chặn đường tại lầu 06 có vẻ như chung nhóm với hai người trẻ tuổi ở tầng trên.
Chỉ có những người nắm giữ sức mạnh của lệ quỷ mới có khả năng làm thay đổi tính chất của khu vực mà kẻ đó đang đứng. Người bình thường không thể nào cảm nhận ra sự thay đổi đó, ngay cả Người nuôi quỷ cũng không thể cảm nhận ra.Thế nhưng, năng lực của con trai bà ấy lại có thể cảnh giác được sự thay đổi này.
Căn bản là người đàn ông này không phải đứng chặn đường, mà đang chuẩn bị một tuyệt chiêu độc ác, đáng sợ nào đó! Hai người trẻ tuổi trên lầu giả bộ như đang điều khiển camera, chỉ huy này nọ, nhưng trọng tâm thực sự chính là người đàn ông này.
Mặc dù không biết năng lực của người đàn ông này là gì, nhưng chỉ cần gã ấy hoàn thành bố trí xong cái tuyệt chiêu đó, thì ba kẻ nuôi quỷ lạ mặt này có thể nắm chắc chiến thắng trong tầm tay!
Trước mối nguy hiểm này, cũng may là bà ta có Lỗi Tử, vì chỉ có Lỗi Tử mới có năng lực cảm nhận những mối nguy hiểm tiềm tàng này!
Nếu bà ta chết tại đây, liền không thể mang Lỗi Tử về, thì Quỷ Diện sẽ không thể nào chống lại ba người này được.
Hôm nay, bà ta nhất định phải giết chết người đàn ông này!
Mặc dù bà ấy không có cách nào đụng tới hai người trẻ ở tầng trên, nhưng bắt buộc phải giết chết người đàn ông nay.
Tuyệt đối không để bọn chúng tìm ra con dâu!