"Mau tránh ra!"
Ngay khi bóng đen từ phía sau ập đến, Nhạc Chấn Đào lo lắng hét lên. Từ khoảng cách vị trí của bọn hắn để xem thì khi bóng đen kéo đến, Ứng Tư Tuyết đang ngồi bên cạnh giường sẽ là người đầu tiên bị hắc ám bắt mất.
Nhạc Chấn Đào và Dương Húc Minh đồng thời ra tay, mỗi người một bên lôi Ứng Tư Tuyết dậy rồi chạy nhanh ra hướng ban công.
Nhưng tốc độ của bóng đen kia quá nhanh. Hai người vừa lôi được Ứng Tư Tuyết dậy khỏi giường thì bóng đen đã kéo dài tới dưới chân bọn hắn, đồng thời bao phủ cả căn phòng.
Màu đen tuyệt vọng trở thành màu sắc duy nhất còn lại trong tầm mắt của bọn Dương Húc Minh. Tất cả mọi thứ trong phòng, sàn nhà, vách tường, lọ hoa… Thậm chí cả cửa kính ra ban công… Toàn bộ đều nhuộm thành màu đen kịt u ám, giống như bị bôi lên một tầng mực đen ngòm dày đặc.
Trong màn đen tuyệt đối này, thứ ánh sáng duy nhất còn lại là bóng đèn trong phòng đang miễn cưỡng chiếu rọi một mảng nhỏ căn phòng khách sạn.
Ba người đứng yên trong bóng tối, không nhúc nhích. Không phải là không muốn nhúc nhích mà là không thể nhúc nhích. Sau khi hắc ám bao phủ, thân thể của bọn hắn giống như là bị đóng đinh trên sàn nhà, đông cứng lại đó không còn cách nào động đậy.
Đừng nói là chạy trốn hay bước chân đi, ngay cả di động ngón tay cũng đều không thể làm được. Ba người Dương Húc Minh đứng trong bóng tối giống như ba bức tượng đá. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự hoảng sợ tột độ trong mắt đối phương.
Trong lòng Dương Húc Minh tràn ngập cay đắng.
Cái này… Có thể...
Cái này không phải là cái bóng của Lý Tử hay sao?! Chẳng lẽ nữ quỷ trước giờ giở trò đúng thật là Lý Tử?
Trong bóng tối, tiếng bước chân từ buồng trong truyền đến. Âm thanh di chuyển đang chậm rãi tiếp cận ba người bên cửa sổ, nhưng bọn hắn không cách nào quay đầu lại để nhìn cảnh tượng sau lưng. Thứ duy nhất có thể nhận biết được chỉ có tiếng bước chân đang càng lúc càng gần.
Cùng với đó là nhiệt độ trong không khí càng lúc càng lạnh.
Gió lạnh âm lãnh khiến mọi người đều nổi da gà, lông tơ dựng ngược.
Dần dần, bước chân đã đi đến phía sau bọn Dương Húc Minh, mang đến âm hàn sát khí không thể nào mô tả được.
Tiếng chân đi đến sau lưng ba người chừng một mét thì dừng lại.
Trong phòng trở nên im lặng, không còn một tiếng động nào phát ra. Tiếng bước chân cũng ngưng bặt, không còn đi về phía trước nữa.
Hai bên cứ duy trì khoảng cách như vậy, giằng co trong im lặng. Dương Húc Minh bọn hắn không cách nào động đậy, thứ kia cũng không tiếp tục di chuyển.
Cứ như vậy hồi lâu, thứ phía sau vẫn không di động mà cũng không có hành vi nào khác. Tâm tình Dương Húc Minh bắt đầu từ khẩn trương biến thành kinh ngạc.
Con quỷ này vì sao còn chưa động thủ? Rõ ràng nó đã khống chế bọn hắn lại, bây giờ ba người hắn chính là thịt cá nằm trên thớt, không có cách nào phản kháng. Vì cái gì vật kia còn chưa ra tay?
Dương Húc Minh toàn thân cứng đờ đứng ở nơi đó, không thể nào quay đầu lại, chỉ còn cách tập trung toàn bộ thính lực lắng nghe.
Trong gian phòng này, lại xảy ra chuyện gì hay sao? Ngay sau đó, hắn nghe được…
…Xèo xèo xèo xèo xèo …
Một loại thanh âm cổ quái nào đó vang lên nhẹ nhàng trong phòng. Nghe giống như có thứ gì đó đang bốc cháy.
Nhưng tiếng động này lại không phải từ phía sau lưng mà lại phát ra từ cửa thủy tinh trên ban công. Dường như có thứ gì đó đang muốn tiến vào từ bên ngoài phòng.
Lúc này, cửa kính ra ban công đã nhuộm một lớp màu đen tuyệt vọng, giống hệt như một bức tường đen ngòm. Nhưng ngay tại phía ngoài của bức tường đen này hình như đang có lực lượng gì đó thiêu đốt màu đen tuyệt vọng kia, muốn tiến đến.
Nữ quỷ phía sau bọn Dương Húc Minh là vì phát hiện điều này nên mới không tiếp tục tiến tới hay sao?
Nhưng bên ngoài sẽ là thứ gì sắp sửa xuất hiện đây?
Dương Húc Minh cố gắng suy đoán mọi tình huống, nhưng hắn chẳng thể nghĩ ra bây giờ còn có thể xuất hiện người nào có thể đến để giúp đỡ bọn hắn.
Thanh âm xèo xèo kia càng lúc càng rõ ràng, cửa kính màu đen ra ban công trước mặt Dương Húc Minh thậm chí đã bắt đầu bốc lên khói đen quỷ dị.
Đúng thật là phía ngoài có đồ vật gì đó đang đốt những bóng đen này. Tốc độ thiêu đốt đang không ngừng tăng lên, sắp sửa xuyên qua…
Cuối cùng, trước ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của ba người Dương Húc Minh, bóng đen tuyệt vọng nguyên bản bao phủ toàn bộ cửa kính ban công đột ngột tách ra hai bên, mở toang tầm mắt của mọi người trong phòng nhìn ra bên ngoài mưa gió.
Đồng thời xuất hiện trước mắt Dương Húc Minh còn có một thân hình màu trắng.
Là một cô gái mặc váy dài màu trắng, đứng sừng sững trên thành ban công, mặc cho mưa gió bão tố xuyên thấu qua thân thể của cô, giống như chỉ là một ảo ảnh không tồn tại thực thể.
Tóc dài ngang vai phủ kín xuống khuôn mặt, biểu lộ âm trầm để người khác không nhìn rõ nét mặt của cô gái. Trong ngực cô ôm một quyển nhật ký màu hồng nhạt. Cô gái tên là Tiểu Tư cứ như vậy lặng lẽ đứng không nhúc nhích trên ban công.
Nhưng người mở bóng đen che phủ cửa kính này không nghi ngờ chính là cô.
Tiểu Tư?!
Nháy mắt nhìn thấy thân hình bên ngoài cửa, trong lòng Dương Húc Minh tràn ngập hoang mang kinh ngạc. Tại thời điểm bước ngoặt nguy hiểm khẩn cấp này, Tiểu Tư lại xuất hiện như thế?
Mà Tiểu Tư lại lấy loại trạng thái thân thể hoàn chỉnh này để trở lại trong hiện thực? Không phải cô ấy mỗi lần đều chỉ thò đôi tay ra hay sao?
Mặc cho trong lòng Dương Húc Minh có hàng vạn câu hỏi thắc mắc không cách nào giải thích, Tiểu Tư lại chỉ đứng lặng lẽ trên ban công, đờ đẫn cúi đầu không hề nhúc nhích.
Dường như cô không hề có ý nghĩ tiến vào trong phòng. Truyen di ch bởi b ach ng oc s ách dot co m.
Nhưng sự tồn tại của Tiểu Tư giống như tạo thành một loại uy hiếp đối với thứ đang đứng sau lưng bọn Dương Húc Minh. Đây chính là nguyên nhân thứ kia mặc dù đã khống chế được ba người Dương Húc Minh nhưng lại chậm chạp không ra tay.
Nó đã sớm cảm ứng được Tiểu Tư ở ngoài ban công?
Ngoài phòng mưa to gió lớn vần vũ, vẫn như cũ tẩy rửa toàn bộ thế giới.
Trên ban công, cô gái vẫn lẳng lặng ôm quyển nhật ký, cúi thấp đầu đứng đó, tiến hành giằng co cùng kẻ ở trong phòng.
Một đứa nhóc toàn thân đầy máu lặng lẽ từ sau lưng Tiểu Tư nhô đầu ra, nhìn vào Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào trong phòng. Nhưng chỉ một giây sau, nó giống như bị đồ vật phía sau Dương Húc Minh hù dọa, vội vàng rụt đầu trở lại trốn sau lưng Tiểu Tư như cũ.
Đứa nhóc này… Là Nhạc Ninh? Con trai của Nhạc Chấn Đào?
Tiểu Tư… Là nó mang tới sao? Dương Húc Minh bỗng nhiên hiểu ra được đôi chút vấn đề.
Tình trạng giằng co im ắng này tiếp diễn mấy phút. Sau đó, một tiếng hừ băng lãnh trầm thấp vang lên từ phía sau bọn Dương Húc Minh.
Tiếng hừ lãnh khốc ấy Dương Húc Minh vô cùng quen thuộc, đó chính là giọng nói của Lý Tử!
- "Cô định tranh đoạt với tôi sao?”
Sau lưng Dương Húc Minh, giọng nói giống hệt như của Lý Tử tiếp tục lạnh lung vang lên. Mà ngoài ban công, cô gái một mực ôm nhật ký im lặng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Gương mặt Tiểu Tư sống động xinh đẹp, không có chút biểu lộ đờ đẫn nào. Ngoại trừ làn da trắng bệch không giống người sống ra thì tất cả những điểm khác vẫn y hệt như một người bình thường. Tiểu Tư vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi mở quyển nhật ký ra.
Chiếc giày thêu trong túi áo Dương Húc Minh từ trước giờ vẫn một mực không có phản ứng, bây giờ đột nhiên nhảy ra ngoài, bay đến trong tay Tiểu Tư rồi nằm yên đó.
Chiếc giày thêu màu đỏ này dường như đang lấy hành động như vậy để biểu đạt mình đang ủng hộ phương nào.
Mà sau khi giày thêu xuất hiện, thằng nhóc vẫn trốn tránh sau lưng Tiểu Tư dường như cũng nhận được một loại cổ vũ nào đó, nó thò đầu ra từ sau lưng Tiểu Tư, trừng mắt nhìn vào một vị trí sau lưng bọn Dương Húc Minh.
Im ắng giằng co lại tiếp diễn như cũ.
Nhưng cô gái đứng trên ban công dưới trời mưa, trong ngực có thêm một chiếc giày thêu màu đỏ, sau lưng là một đứa nhóc đang trừng mắt nhìn chằm chằm… Hình như theo số lượng mà tính thì phe Tiểu Tư đang chiếm ưu thế…