Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
- "Cho nên nói, người nuôi quỷ này đúng thật là Sơn Tiêu....”
Sau khi lau rửa bớt bụi bặm dơ bẩn trên người, Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết ngồi bên cạnh giếng nước, nói chuyện cùng nhau.
Dương Húc Minh thở ra một hơi thật dài, nói:
- "Không nghĩ tới, chúng ta vậy mà xém chút nữa lật xe cả đội ở chỗ này, con mẹ nuôi quỷ này có năng lực đúng là kinh khủng.”
Nhạc Chấn Đào cười cười, đáp:
- "Cũng may mắn bà ta trực tiếp tập kích chúng ta ở đây, bằng không mà nói, lấy năng lực này của Sơn Tiêu, bà ta lại sai khiến một người nuôi quỷ khác phục kích nơi này, lần đầu gặp mặt coi như chúng ta toàn quân bị diệt!
Quỷ Diện... Kẻ này là người rất cẩn thận, mặc dù nhận định Sơn Tiêu có thể một mình giết chết tất cả chúng ta, phần thắng rất lớn nhưng Quỷ Diện vẫn lựa chọn né tránh trong bóng tối.”
Dương Húc Minh gật đầu:
- "Nhưng Quỷ Diện không ngờ tới Sơn Tiêu đã sớm bất mãn đối với hắn, trực tiếp vi phạm mệnh lệnh. Đây cũng là vận may của chúng ta, chỉ tiếc không bắt được người sống, đến bây giờ vẫn như cũ, không biết tình huống cụ thể của Quỷ Diện và những kẻ còn lại.”
Dương Húc Minh ngừng một chút rồi vừa cười vừa nói:
- "Thôi không có việc gì, chỉ là đôi chút đáng tiếc. Bất quá Ứng đại tiểu thư, sao nãy giờ em không nói gì vậy?”
Dương Húc Minh tò mò nhìn cô gái bên cạnh, hỏi:
- "Từ nãy đến giờ, nhìn em có vẻ là lạ... Có phải lúc nãy em gặp cái gì rồi không?”
Dương Húc Minh quan tâm, cũng làm cho Nhạc Chấn Đào nhìn lại. Nhạc Chấn Đào nhìn sắc mặt trắng bệch của Ứng Tư Tuyết, gật đầu nói:
- "Hoàn toàn chính xác. Ứng Tư Tuyết, sắc mặt cô rất trắng, tựa hồ còn chưa hết sợ hãi.... Hay là cô bị thương ở đâu? Có cần tôi giúp gì không?”
Ứng Tư Tuyết nhìn hai người trước mắt, trầm mặc mấy giây rồi lắc đầu:
- "Không có việc gì, tôi rất tốt, không cần lo lắng.”
Dương Húc Minh cau mày nhăn trán tỏ vẻ thương cảm:
- "Thật sao? Nhận biết lâu như vậy, đến nay mới là lần thứ nhất anh thấy em trong tình trạng này đó. Vừa rồi em đã gặp cái gì? Hỏi em cũng không chịu nói, nếu như gặp phải cái gì mà em không giải quyết được, cứ nói ra, bọn anh sẽ giúp em mà!”
Ứng Tư Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, gật đầu nhẹ:
- "Biết rồi, không cần bày ra loại vẻ mặt này, em không sao.”
Đối mặt với cô gái cố chấp, Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào bất đắc dĩ liếc nhau một cái. Hai người đều thở dài lắc đầu.
- "Vậy chúng ta trước hết báo cho cảnh sát đi" - Nhạc Chấn Đào cất tiếng - "Chết nhiều người như vậy, vẫn là nên thông tri cho cảnh sát đến giải quyết. Dù là gọi người tới nhặt xác cũng tốt, cứ để như vậy phơi thây hoang dã, đợi đến khi thi thể được phát hiện thì lúc đó đã hư thối hết cả.”
Mặc dù cứ thế mà bỏ đi thì sẽ bớt phiền phức phải lấy lời khai với cảnh sát điều tra, nhưng Nhạc Chấn Đào vẫn lựa chọn gọi báo cảnh sát. Dương Húc Minh đối với việc này không có ý kiến gì. Về phần Ứng Tư Tuyết, hiện tại cả người cô gái đều lộ rõ sự bất an, cô lặng lẽ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Thế là hai người đàn ông phối hợp với nhau, gọi báo cảnh sát. Kế tiếp là điều tra thường quy, dò xét hiện trường phát hiện án, đối với những chuyện này, nhóm người Dương Húc Minh đã thống nhất lời khai từ trước.
Dương Húc Minh là đến quê hương của bạn gái vừa mới chết thảm nhìn xem, muốn hỏi thăm một vài tin tức về cái chết của cô bạn gái. Kết quả không nghĩ tới, bọn hắn vừa tiến vào trong thôn, liền phát hiện nhiều thi thể như vậy.
Lý do này không thể bắt bẻ, đồng thời những người kia cũng hoàn toàn chính xác không phải là do bọn hắn giết, Dương Húc Minh bọn hắn không thẹn với lương tâm.
Rất nhanh, đội pháp y thành phố Cửu Giang cũng tới. Chuyện này nhanh chóng nhập vào vụ án của Lý Tử, được tiếp nhận bởi đội trọng án Cửu Giang. Bọn Dương Húc Minh bị giữ lại đồn cảnh sát thành phố Cửu Giang đến tận lúc trời tối mới được rời đi.
Bởi vì nhóm người Dương Húc Minh hoàn toàn không có gì hiềm nghi, cảnh sát cũng không làm khó bọn hắn. Chỉ là một lần chết nhiều người như vậy, vụ án này trình độ ác liệt đã siêu việt án mạng của Lý Tử mới chết thảm trước đây không lâu.
Nhưng mà lần này, hung phạm cũng đã bị giết chết trong thế giới ác mộng tiềm thức quỷ dị, hài cốt cũng không còn. Những cảnh sát này xác định điều tra vô ích rồi. Cũng không biết vụ án lớn như vậy áp xuống, đến lúc đó sẽ xáo trộn cuộc sống của biết bao nhiêu người.
- "... Được rồi, mặc kệ những chuyện kia.”
Dương Húc Minh đứng trước cửa chính của cục cảnh sát thành phố Cửu Giang, thở dài một hơi, nói:
- "Thầy Nhạc, chúng ta đi ăn nhà hàng đặc sản đi. Giày vò một ngày, tôi nghĩ mọi người cũng mệt mỏi rồi, đi kiếm đặc sản món ngon gì của Cửu Giang thưởng thức một bữa đi.”
Nhạc Chấn Đào nhìn đồng hồ, thở dài:
- "Giờ này đoán chừng chỉ có thể ăn đồ nướng.. Vừa vặn tôi biết một quán ăn bán đồ nướng không tệ. Chúng ta cùng đi qua đó ăn chứ?"
Nhạc Chấn Đào ngó qua Ứng Tư Tuyết, trưng cầu ý kiến.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Ứng Tư Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Chấn Đào, gật nhẹ đầu. Sau đó cô mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào bên ghế phụ, nói:
- "Tôi hơi mệt, hai người ai lái xe thì lái đi. “
Dương Húc Minh nhún vai, tiếp nhận chìa khóa mà Ứng Tư Tuyết đưa tới:
- “Vậy em nhắm mắt ngủ một lát, đợi chút nữa tới chỗ quán ăn bọn anh sẽ gọi dậy.”
Ứng Tư Tuyết ngả lưng dựa vào ghế, im ắng nhắm mắt lại, không nói gì.
Dương Húc Minh lái xe đi đến địa điểm mà Nhạc Chấn Đào đã chỉ. Chỗ này cách chung cư nơi Nhạc Chấn Đào ở cũng không xa. Sau khi ba người xuống xe, Dương Húc Minh đề nghị:
- "Hay là gọi Triệu Trúc cùng San San đến ăn cùng cho vui.”
Lúc này Triệu Trúc cùng San San đã về nhà. Bởi vì nguyên nhân Sơn Tiêu độc lai độc vãng, bọn Dương Húc Minh đã khẳng định người nuôi quỷ cũng không biết cụ thể tin tức thân phận Nhạc Chấn Đào, không cần lo lắng người nhà bị liên luỵ.
Cho nên Nhạc Chấn Đào đã sớm thông tri cô em vợ, để Triệu Trúc và San San có thể trở về nhà. Nhạc Chấn Đào cũng gọi điện thoại cho Triệu Trúc cùng San San đi tới quán nướng.
Lúc này ba người đã đi vào quán đồ nướng mà Nhạc Chấn Đào đã kể. Đây là một quán nhỏ bày ở ven đường trong hẻm, có bốn năm bàn, sinh ý cũng không tệ lắm. Chủ quán là một đôi vợ chồng, đang chạy tới chạy lui bận rộn. Ngày mùa hè nóng bức ở Cửu Giang, ban đêm có chút gió, trộn lẫn với mùi khói thơm lừng của đồ nướng, cho người ta một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Từ khi ở Bành Trạch trở về, Ứng Tư Tuyết vẫn biểu lộ một vẻ mặt lạnh như băng, tựa như trước đó cô đã nhận phải đả kích gì to lớn, hoàn toàn không còn vẻ sống động tràn đầy năng lượng như trước.
Dương Húc Minh để ý loại trạng thái này của Ứng Tư Tuyết, rồi hắn suy đoán có lẽ cô gái này không chịu được khói dầu mỡ trong quán nướng. Dù sao vị đại tiểu thư này, trước đây sống an nhàn sung sướng ăn uống nhà hàng chứ mấy khi phải vào quán vỉa hè như này.
Ứng Tư Tuyết liếc nhìn Dương Húc Minh, rất bình tĩnh lắc đầu:
- "Không có việc gì, em rất tốt, mọi người ăn đi, không cần phải để ý đến em.”
Cô xoa xoa bụng, nói:
- "Sáng giờ bụng có chút không thoải mái, em không muốn ăn gì cả.”
- Tiểu Tuyết, mặc dù anh nói như vậy có chút hơi thừa, nhưng mà... Em thật sự không bị thương ở đâu đấy chứ?” - Dương Húc Minh nói - "Từ Bành Trạch đến bây giờ, cũng đã mười mấy tiếng đồng hồ rồi, anh không nhìn thấy em cười, điều này rất là không bình thường nha!
Trong tình huống bình thường, khoảng ba phút là em sẽ cười một lần... Hiện tại thế nào rồi? Có chuyện gì em cũng đừng giấu diếm, tất cả mọi người là đồng bạn chiến hữu, có chuyện gì cứ nói ra.”
Dương Húc Minh rất lo lắng, Nhạc Chấn Đào cũng có chút sầu lo.
Ứng Tư Tuyết liếc nhìn xem hắn, khóe miệng có chút cong lên, vẽ nên một đường cong lạnh lùng đanh đá:
- “Bình quân ba phút cười một lần... Anh cũng quan sát cẩn thận quá nhỉ...”
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Ứng Tư Tuyết nở nụ cười mỉm đầy vẻ âm trầm:
- "Anh Minh không nói ra, em còn thực sự không biết chính mình lại hay cười với tần suất cao như vậy...”