Dịch: Thập Dạ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Đối với những vấn đề hai người Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đưa ra, Nhạc Chấn Đào không dấu giếm gì cả, thành thật nói hết ra toàn bộ hiểu biết của mình.
- “Ngoại trừ Quỷ Diện là kẻ mạnh nhất, thần bí khó lường nhất trong nhóm, bốn kẻ còn lại cơ hồ đều là thuộc hạ dưới trướng."
Nhạc Chấn Đào nói tiếp, "Hạn Bạt, Sơn Quỷ, Sơn Tiêu, Nha Bà, Quỷ Diện, đây là năm cái mật hiệu bọn họ gọi nhau trong tổ chức nuôi quỷ.
Hiện tại Hạn Bạt và Sơn Quỷ đều đã chết, đối phương còn lại ba người Sơn Tiêu, Nhà Bà và thủ lĩnh Quỷ Diện.
Đáng tiếc là, thành viên của cái tổ chức này cũng không mấy tín nhiệm lẫn nhau, quan hệ vừa hợp tác vừa đề phòng kiêng kị, cho nên thông tin anh lấy được từ Hạn Bạt rất ít.
Trong năm kẻ nuôi quỷ thì Sơn Quỷ là người có vị trí đặc thù nhất.
Người này bị Quỷ Diện đẩy vào vị trí giám sát viên, xem như lính gác tiền trạm để ý nhất cử nhất động của những người từ các địa phương khác đến. Do đó, có thể đoán rằng, đây là Quỷ Diện muốn cho Sơn Quỷ làm tốt thí, cố ý cắt đặt vị trí nguy hiểm dễ bị lộ ra ngoài ánh sáng, mượn tay lệ quỷ hoặc người nuôi quỷ khác giết chết Sơn Quỷ.
Sơn Quỷ và Quỷ Diện, song phương mâu thuẫn ngấm ngầm cực kỳ căng thẳng, cũng đã phát sinh qua vài lần xung đột."
Dương Húc Minh tò mò hỏi:
- “Xung đột? Cụ thể là như thế nào?"
Nhạc Chấn Đào giải thích, "Tổ chức kẻ nuôi quỷ là do một tay Quỷ Diện lập ra, phương pháp khống chế lệ quỷ cũng là do Quỷ Diện dạy cho bốn kẻ còn lại."
Cho nên trong tổ chức, Quỷ Diện là lão đại, những kẻ khác đều phải nghe lệnh mà làm, đây là yêu cầu bắt buộc.
Nhưng Sơn Quỷ là kẻ gia nhập tổ chức sau cùng, lại thích chơi trò lá mặt lá trái, đã từng mấy lần qua mặt Quỷ Diện làm trái lệnh, dẫn đến mâu thuẫn song phương, khiến cho Quỷ Diện muốn trừ khử người này."
Nghe đến đây, Ứng Tư Tuyết chợt xen vào hỏi, - "Hạn Bạt hẳn là biết vị trí của Sơn Quỷ cư ngụ? Nếu không anh làm sao tìm được nơi này?"
Nhạc Chấn Đào cười khổ gật đầu thừa nhận, "Không sai, Hạn Bạt biết Sơn Quỷ ở khu chung cư này, tuy rằng không biết chính xác số phòng nhưng vị trí đại khái vậy là đủ rồi.
Đây cũng là thông tin Quỷ Diện cố ý tiết lộ cho Hạn Bạt, chuyện này, anh cho rằng những người còn lại trong tổ chức cũng đều biết cả.
Như vậy một khi Sơn Quỷ vận dụng năng lực của lệ quỷ đi giết người bình thường, anh có thể lập tức điều tra ra nơi ở chính xác, qua đó tìm cách tiếp cận đối phó Sơn Quỷ.
Chỉ là không ngờ tìm đến được chỗ này lại phát hiện ra, người chết lại là kẻ nuôi quỷ."
Nghe Nhạc Chấn Đào giải thích, Ứng Tư Tuyết suy nghĩ một chút, hỏi lại, "Anh biết cách phân biệt người nuôi quỷ sao? Thời điểm đến đây, hẳn là thi thể Sơn Quỷ đã bị cảnh sát mang đi, làm sao anh biết được đây chính là kẻ nuôi quỷ?"
Nghe vậy Nhạc Chấn Đào hết sức kinh ngạc, hắn nhìn hai người Dương Húc Minh, hỏi lại:
- “Hai người không có khả năng nhận biết kẻ nuôi quỷ sao? Đám bọn này, bởi vì tiếp cận và nuôi dưỡng lệ quỷ trong một thời gian dài cho nên phát sinh ra một loại mùi đặc trưng, là dạng mùi hôi của xác chết khá nhạt, mà tại nơi ở của bọn chúng, qua thời gian cũng sẽ cảm nhiễm cái mùi này, chỉ cần đến gần là có thể ngửi được rất rõ ràng.... hai người không nhận ra sao?"
Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh liếc nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu xác nhận, "Quả thực là bọn em không ngửi thấy gì cả."
Nhạc Chấn Đào im lặng vài giây, tiếp đó nói, "Thật ra, trên thân hai người cũng không có phát ra cái mùi đặc trưng này, ban đầu anh còn tưởng rằng do khoảng cách quá xa, Húc Minh, em có thể đưa tay cho anh xem xét không?"
Dương Húc Minh gật đầu, vươn một cánh tay về phía Nhạc Chấn Đào.
Nhạc Chấn Đào cầm tay Dương Húc Minh ngửi thử một lát, gật đầu xác nhận lại, "Chính xác là không có cái mùi đó."
Xem ra, hai người có điểm khác biệt với những kẻ nuôi quỷ khác, có thể là do sử dụng năng lực tinh thần của chính bản thân, huyễn hoá ra lệ quỷ, cho nên trên thân không có mùi thi xú."
Ứng Tư Tuyết híp mắt nhìn Chấn Đào, hỏi, "Nói vậy, chỉ có người nuôi quỷ mới có cảm giác nhận biết đồng loại đặc thù này, như thế... chỉ cần đối phương tiếp cận, anh hẳn có thể chỉ ra vị trí chính xác của chúng?"
Nhạc Chấn Đào gật đầu, "Nhưng chỉ trong khoảng cách nhất định, loại mùi này vô cùng nhạt, tuy nói là rất đặc trưng nhưng cũng không dễ dàng ngửi ra nếu đối phương quá xa."
Năng lực của Nha Bà và Sơn Tiêu, anh cũng không hiểu rõ, nhưng Quỷ Diện thì anh biết kẻ này khống chế không chỉ một con lệ quỷ.
Đây là kẻ mạnh nhất trong tổ chức, nắm trong tay lệ quỷ nhiều hơn kẻ khác, còn cụ thể số lượng là bao nhiêu thì vẫn là ẩn số.
Nha Bà thì có hai con lệ quỷ, Sơn Tiêu chỉ có một, tuy nhiên lệ quỷ của Sơn Tiêu có vẻ là cực kỳ lợi hại, ngay cả Quỷ Diện cũng phải kiêng kị vài phần."
Đây là toàn bộ thông tin mà anh biết về nhóm người này."
Nhạc Chấn Đào nói xong, Ứng Tư Tuyết nêu lên một vấn đề then chốt:
- “Như vậy tổ chức nuôi quỷ này, mục đích muốn làm sau khi khống chế một số lượng lệ quỷ là gì? Quỷ Diện tạo ra cái nhóm tà đạo ác độc này, giúp cho mấy bà già thu được những năng lực siêu phàm, người thường tuyệt đối không thể có, nhưng lại ra nghiêm lệnh hạn chế hành vi, cấm tất cả để lộ năng lực trước người bình thường... nói vậy, lập cái tố chức này vì lợi ích gì? Có nhiều hạn chế như vậy, triển khai hoạt động như thế nào?"
Nhạc Chấn Đào giải thích:
- “Tuy rằng Quỷ Diện ra lệnh cấm những kẻ nuôi quỷ để lộ ra năng lực của mình, nhưng không hề hạn chế bọn này ngấm ngầm dùng năng lực để làm chuyện xằng bậy."
Chỉ yêu cầu tuyệt đối không được gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn đến sự chú ý của chính quyền địa phương.
Những kẻ nuôi quỷ khác kiếm được bao nhiêu tiền, anh cũng không biết, nhưng Hạn Bạt kẻ nuôi quỷ này, sau khi nhập nhóm được nửa năm, dựa vào lệ quỷ đi móc túi người khác, vậy mà cũng thu được mười mấy vạn đồng."
Dương Húc Minh ngây người, mặt thộn ra.
- “Sai lệ quỷ đi móc túi trộm cắp?"
Nhạc Chấn Đào gật đầu, "Chính xác, kẻ này thích hành động vào lúc sáng sớm và buổi chiều lúc tan tầm, nhân lúc cao điểm của xe buýt nhiều người chen chúc, dùng năng lực lệ quỷ để đi móc túi tiền người khác.
Hạn Bạt gây án cũng không theo lộ trình cố định nào, lực chọn địa điểm hoàn toàn ngẫu nhiên, lại ẩn dấu trong đám đông dùng năng lực lệ quỷ để ăn cắp, người bình thường tuyệt đối không thể phát hiện, cho nên qua thời gian dài như vậy, cũng không gây nên bất cứ động tĩnh nào đáng chú ý cả."
Nghe vậy Ứng Tư Tuyết nhíu mày suy nghĩ, "Xem ra Quỷ Diện đối với thành viên trong tổ chức có sức khống chế và uy hiếp nhất định, như vậy kẻ này tạo ra tổ chức cuối cùng là vì mục đích gì? Hạn Bạt có biết không?"
Nhạc Chấn Đào trầm ngâm một lát, trả lời:
- “Theo như Hạn Bạt kể lại, Quỷ Diện đã từng nhắc qua một lần, trên thế gian này có một cỗ quan tài máu, chôn dấu trong lòng ngọn núi lớn, bên trong quách có một cỗ thi hài nữ quỷ không có đầu."
Từ xưa tới nay, chưa có ai tìm ra được cỗ quan tài hay nhìn thấy nữ quỷ không đầu này mà còn toàn mạng.
Cái xác quỷ này, chính là một tồn tại vô cùng khủng bố, ngay cả huyết hà cũng không đủ sức cuốn nó đi.
Một khi tìm ra cỗ quan này, dùng biện pháp đặc thù khống chế và giải khai phong ấn cho nó, thu được sức mạnh khủng bố của ác quỷ không đầu, như vậy tổ chức bọn họ có thể ngang nhiên mà xuất đầu lộ diện, không cần sợ bất cứ sức mạnh nào trên thế gian nữa.
Đến lúc đó, bọn chúng thậm chí có thể uy hiếp toàn bộ thế giới, Liên Hiệp Quốc hay các cường quốc mạnh nhất đều sẽ phải cúi đầu thần phục, bởi vì đối diện với sức mạnh của nữ quỷ không đầu, không ai có thể phản kháng."
Nói đến đây Nhạc Chấn Đào nhếch miệng cười cười, "Đại khái coi như đám nuôi quỷ này văn hoá có hạn đi, liền ngay cả chuyện kể này của Quỷ Diện, cũng có kẻ trong tổ chức cảm thấy chỉ là nói nhảm, lệ quỷ dù mạnh cũng làm sao khủng bố đến toàn thế giới cho được?
Huống hồ... cỗ quan tài nữ quỷ không đầu kia, nếu thật khủng bố như vậy, làm sao tuỳ tiện đám người này nói khống chế là có thể khống chế?
Mà nghịch lý ở chỗ là, Quỷ Diện không biết rõ ràng vị trí cỗ quan tài kia, lại nói từ cổ chí kim ai gặp qua đều phải chết... nói vậy.... ách... hai người nhìn anh như thế làm gì?"
Nhạc Chấn Đào đang nói giữa chừng, đột nhiên phát hiện ra Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
- “Làm sao vậy? Ta nói cái gì sai à?"
Hai người Dương Húc Minh liếc nhìn nhau cười khổ...
- “Cái quan tài máu này... nghe thật là quen tai nha..."