Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Chiếc ô tô điên cuồng lao nhanh vun vút trên đường cao tốc, tiếng gió gào rít hai bên thành xe như muốn xé rách chiếc Maserati màu đỏ này. Trên ghế tay lái phụ, Ứng Tư Tuyết nhìn chăm chú bầy ác khuyển màu trắng xuất hiện phía trước, quát khẽ nói:
- “Chúng đến rồi!”
Cô lập tức kêu lên “Hư Giả Thế Giới”, sau đó cô nói:
- “Lại là phái ra một nửa số lượng công kích… Lần này kẻ địch của chúng ta lại muốn dựa vào số lượng nghiền ép chúng ta sao?”
Ứng Tư Tuyết bỗng chú ý tới dị thường trong lần tấn công này:
- “Bọn ác linh lao lên lần này đều có thực thể!”
Đèn xe phía trước ô tô sáng ngời chiếu rọi vào mười sáu con ác khuyển đang cấp tốc chạy tới, tất cả sau lưng bọn chúng đều có những cái bóng thật dài.
Ứng Tư Tuyết lập tức hiểu ra dụng tâm hiểm ác của địch nhân. Cô lập tức hô lên:
- “Bọn chúng đều là thực thể, kẻ địch muốn đụng chết chúng ta!”
Nếu như dùng tốc độ này va chạm với chiếc xe, lực xung kích đủ để chiếc Maserati lật tung tại chỗ, thậm chí nổ mạnh cũng có thể xảy ra.
Ngồi trên ghế lái, Dương Húc Minh cuống quýt giẫm phanh lại, đồng hồ hiển thị tốc độ đang điên cuồng giảm xuống.
Nhưng vẫn quá muộn, trong nháy mắt khi những con ác khuyển kia xuất hiện, chiếc xe đã đạt tới vận tốc hơn hai trăm ki-lô-mét một giờ. Cho dù hiện tại phanh khẩn cấp, nhưng tốc độ không phải trong nhất thời có thể giảm xuống được. Mà lũ ác khuyển có thực thể kia, đã giống như những tia chớp bạc vọt tới, gần như chỉ trong nháy mắt, chúng đã tới trước xe Maserati.
Ầm…Ầm…Ầm
Tiểng nổ kinh khủng vang vọng từ đầu xe phát ra. Trong nháy mắt, toàn bộ mười sáu con ác khuyển đều đụng vào đầu chiếc Maserati màu đỏ, lực va chạm toàn bộ dồn vào chiếc xe đang chạy với tốc độ một trăm bốn mươi ki-lô-mét trên giờ. Thời khắc đó, Dương Húc Minh chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, vô lăng xe va thẳng vào mặt hắn, lực phản chấn khiến hắn đau đến toát mồ hôi.
Sau cú va chạm, túi hơi trực tiếp bắn ra ngoài, nhồi nhét khắp xe. Tất cả bộ phận bên trong cơ thể Dương Húc Minh giống như bị nghiền nát, chiếc ô tô mất đi khống chế húc vào hàng rào chắn bên đường. Dưới lực va chạm, chiếc xe cạ vào mặt đường, sau đó trượt dài rồi xoay thêm vài vòng mới dừng lại được. Đến khi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, toàn bộ phần đầu xe đã không cánh mà bay.
Phần thân xe do va chạm quá mạnh đã nát bấy, linh kiện và phụ tùng chiếc xe văng lung tung, rải rác khắp nơi trên đường cao tốc.
Phía xa xa, lũ ác linh vẫn đứng đó. Hiện tại, bọn chúng vẫn còn trong thời gian có thể phát động tập kích. Đợi đến khi chiếc xe dừng hẳn lại sau vụ tai nạn, mười sáu con ác khuyển trong bóng tối bắt đầu vọt tới. Bọn chúng chia làm hai hướng, phân biệt đi tới chỗ Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết. Chẳng cần biết người trong xe còn sống hay đã chết, nhưng chúng vẫn muốn tiến lên, thưởng thức mùi vị máu tanh của người thua cuộc thì chúng mới thỏa mãn biến mất.
Nhưng ngay lúc lũ ác khuyển xông lại, ngọn lửa quỷ trắng bệch bỗng nhiên từ trong ô tô tràn ra. Trong tiếng ho sặc sụa, tấm kính chắn gió bị đá văng.
Một người thanh niên đang được ngọn lửa quỷ cháy hừng hực bao phủ bò ra, hắn ngồi dưới đất, tay rút kiếm, gầm nhẹ nói:
- “Có giỏi thì đến đây!”
Những vết thương trên người hắn, đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Cả người hắn đầy máu, cộng thêm ngọn lửa quỷ trắng bệch đang thiêu đốt, khiến hắn trông như ác quỷ từ địa ngục leo ra, dù ai nhìn thấy da đầu cũng phải run lên.
Bởi vì lũ ác linh còn lại đều không có năng lực miễn dịch với đặc tính công kích linh hồn, nên một khi chúng tiến vào phạm vi của ngọn lửa quỷ trắng bệch, hành động sẽ trở nên chậm chạp, hơn nữa thời gian hành động cũng bị hạn chế.
Kẻ địch trước mắt vậy mà không chết? Xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, bà lão thấy cảnh này cơ hồ toàn thân tức giận đến phát run.
- “Đáng chết…Thằng nhãi kia mạng thật lớn!”
Bà ta oán giận nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên cao to đang khôi phục thương thế, sau đó bà ta gầm nhẹ nói:
- “Coi như cho tụi mày sống thêm mười lăm phút nữa vậy!”
Năng lực của chàng thanh niên này vừa vặn khắc chế bà ta, bây giờ đối phương lại còn sống, điều này khiến cho bà lão không dám coi thường manh động. Mà vừa rồi, lúc mười sáu con ác khuyển bị xe đụng chết thảm, tất cả đau đớn cùng tổn thương đều phản hồi ngược lại trên người bà ta. Mặc dù những tổn thương kia cũng không quá mãnh liệt, nhưng cũng làm cho người tuổi già sức yếu như bà ta đau đến mức muốn gào thét lên.
Năng lực của hai kẻ nuôi quỷ ngoài ý muốn xâm nhập vào Cửu Giang này thật đáng sợ, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bà ta, làm cho bà ta không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Dù sao chiếc xe sang trọng này cũng đã nát bét, coi như gã thanh niên này may mắn sống sót, hắn không có chiếc xe để chạy trốn, lần tiếp theo đối mặt với sáu mươi tư con ác khuyển vây giết, cơ hội trốn thoát gần như bằng không. Bà lão oán độc nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên, trong miệng thống khổ phun ra một ngụm máu đen hôi thối.
Trên đường cao tốc, mười sáu con ác khuyển đã biến mất. Khi nhìn thấy kẻ địch đã không còn, Dương Húc Minh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn thu hồi tất cả lửa quỷ. Với năng lực trước mắt của hắn, có thể dùng ngọn lửa quỷ bao trùm phạm vi mười mấy mét đã là cực hạn, đối với thân thể hắn có gánh nặng cực lớn.
Nhưng nếu không làm như vậy, một khi đám ác khuyển kia thực sự nhào lên, hắn đã như nỏ mạnh hết đà, xác định lành ít dữ nhiều.
Thậm chí vừa rồi lũ ác khuyển không xông lên mà chỉ cần duy trì thêm một chút, với thân thể hư nhược của mình, hắn không biết mình có thể duy trì ngọn lửa quỷ thêm nữa hay không.
Hắn chỉ cố tỏ ra mình rất mạnh mẽ, dùng chiến lược trong yếu ngoài mạnh để dọa lui đối phương. Bây giờ nhìn thấy ác khuyển biến mất, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó cả người hắn mềm nhũn, hắn ngồi bệt xuống đất, miệng thở dốc. Mồ hôi đã chảy ướt đẫm người hắn. Nhưng Dương Húc Minh căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi hắn khôi phục được một chút thể lực, hắn lập tức bước tập tễnh về phía ghế lái phụ, tâm trạng của hắn hơi có chút lo lắng.
Ngọn lửa màu đỏ bao phủ cả người Dương Húc Minh, hắn cố dùng sức kéo Ứng Tư Tuyết từ trong ghế lái phụ ra. Thoạt nhìn sơ qua, Ứng Tư Tuyết đang tạm thời bị hôn mê, cũng không nguy hiểm gì tới tính mạng. Dương Húc Minh lúc này mới thở dài một hơi, trực tiếp ngồi bệt xuống cạnh Ứng Tư Tuyết.
Nhìn Ứng Tư Tuyết hôn mê đang nằm bên cạnh mình, Dương Húc Minh cảm thán:
- “Chẳng lẽ chúng ta bị ép tới đường cùng rồi sao! Đại tiểu thư, cho em hai phút thời gian nghỉ ngơi, sau đó anh sẽ dội nước cho em tỉnh.”
Nói xong, Dương Húc Minh lấy một bình nước khoáng trong xe ra, đặt bên cạnh Ứng Tư Tuyết, bắt đầu chờ đợi.