Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 348: Người cha điên cuồng



Dịch: VoMenh

Biên: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong khoảnh khắc thân thể bị đoạn cán cờ chiêu hồn đâm xuyên qua, cả người Dương Húc Minh trở nên cứng đờ.

Chuyện gì thế này?

Hắn trừng to hai mắt mà nhìn, tận mắt trông thấy máu từ đầu vai bắn mạnh ra, nhuộm đỏ lá cờ chiêu hồn vốn dĩ mang màu trắng.

Đại não tựa như dừng hoạt động trong một giây.

Tích tắc!

Mình bị đâm trúng ư? Dương Húc Minh nhìn người cha bằng một ánh mắt khó tin, vừa định mở miệng nói chuyện thì ngọn cờ chiêu hồn đang đâm xuyên qua cơ thể hắn bỗng chấn động mạnh một cái.

Cả người Dương Húc Minh bị đánh bay ngay lập tức, văng một đoạn xa.

Thân thể của hắn lộn nhào trên không trung nửa vòng, cuối cùng rơi mạnh xuống lớp tuyết trên mặt sân.

Mắt Dương Húc Minh nổ đom đóm.

Ọc... khụ khụ khụ...

Hắn ôm lấy vết thương trên bả vai, ngồi dậy, sau đó nhanh chóng phát hiện vị trí vết thương mà lòng bàn tay mình đang chạm vào không còn chảy máu nữa.

Vậy là... Hắn hồi phục lại khả năng động đậy rồi ư? Dương Húc Minh vội nhìn về phía trước, bóng người cao to kia vẫn đứng sừng sững tại đó.

Nhưng là, ngọn cờ chiêu hồn trắng bệch trong tay ông ấy khi trước hiện đỏ thẩm máu tươi, lúc này lá cờ ấy có vẻ như đang hấp thu những vết máu ấy.

Trong gió tuyết, người đàn ông vạo vỡ mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia vẫn đứng yên một chỗ, giống như tượng đá tạc nên.

Thế nhưng dường như có một luồng sát khí sặc mùi máu me cuồng loạn nào đó đang được ngưng tụ từ bốn phía.

- “Cha không còn nhiều thời gian... nữa đâu.”

Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ phía sau chiếc mũ rộng vành.

- “Các con chạy mau đi.”

Sau khi lá cờ chiêu hồn hấp thu tất cả máu huyết thấm đẫm bên trên, nó bèn vung mạnh một cái, theo chiều di chuyển của mảnh vải, một ánh mờ đỏ thẫm hiện ra chớp nhoáng. Lúc luồng sáng màu đỏ hiện ra, ngay lập tức con nữ quỷ sau lưng Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu liền bị tiêu diệt. Hai cô gái ấy cũng được khôi phục năng lực hành độn.

Nhưng vào thời điểm này, tiếng kèn đưa dâu đã biến mất bỗng vang lên lần nữa. Cái âm thanh hối hả, chói tai kia tựa như tiếng gọi câu hồn, đòi mạng, khiến người ta tê cả da đầu.

Từng luồng gió lạnh lẽo cuốn qua mặt đất.

Giữa những đóa hoa tuyết bay trong gió loạn, một cái bóng đỏ thẫm lướt ra từ sau lưng Dương Húc Minh, chớp nhoáng xông về phía người đàn ông to con mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia!

Một âm thanh chấn động mạnh mẽ vang lên. Sóng xung kích dữ dội khuếch tán ra bốn hướng. Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu đang đứng gần nhất sợ hãi hét lên, bị xung kích đánh bay ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Dương Húc Minh.

Khi gió thổi nhẹ dần, Dương Húc Minh trấn định lại, nhìn ra phía trước thì thấy một bộ áo cưới đỏ tươi đang bồng bềnh, trôi nổi – thì ra ả nữ quỷ luôn một mực ngồi yên trong kiệu hoa giờ đã phải hiện hình.

Ả lơ lững giữa không trung. Đôi quỷ trảo với móng tay bén nhọn đen kịt cùng với làn da tái nhợt kia đang nắm chặt lấy ngọn cờ chiêu hồn của cha hắn, có vẻ như hai bên đang rơi vào thế giằng co.

Tiếng kèn hỷ vẫn vang lên như thế, đồng thời, có vẻ như còn gấp rút hơn.

Bản nhạc ấy tựa như mang âm điệu của vô số kẻ đang rên la thảm thiết, cực độ tuyệt vọng. Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú pha lẫn sự kinh ngạc của Dương Húc Minh, bóng dáng to cao mặc áo đỏ kia bỗng nhiên run rẩy dữ dội.

Từ sau lưng ông ấy, một thân thể có giới tính nữ, mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn che mặt cô dâu im ắng mọc ra.

Trong nháy mắt, có vẻ như người đàn ông kia nhận nỗi đau đớn cực lớn.

Một luồn gió mang màu đỏ mờ nhạt thổi ngang, cuốn lệch đi chiếc mũ rộng vành kia, bên dưới là một khuôn mặt dữ tợn đang phẫn nộ.

Cha của Dương Húc Minh tựa như một gã bệnh tâm thần, gương mặt vặn vẹo vì tức giận, gào thét về phía con nữ quỷ kia.

Mắt của ông ấy biến đổi thành màu đỏ hoàn toàn, vô cùng khủng khiếp. Nữ quỷ đang lơ lửng giữa không trung kia với tay chụp lấy ngọn cờ chiêu hồn quật mạnh vào ông ta khiến gã bay sượt qua người Dương Húc Minh, té nhào vào trong linh đường.

Sau khi bị trúng đòn, người đàn ông áo đỏ ấy ôm lấy đầu mình, thét lên đầy thống khổ.

“A a a a a a!”

Gã ta bỗng nhiên quay về hướng Dương Húc Minh, nhìn hắn, sau đó điên cuồng nhào đến.

Luồng sát khí tuôn ra cùng với dáng dấp hung tợn dọa người như thế đã nói rõ ý đồ giết người của ông ta. Dương Húc Minh không thèm nhiều lời, co giò bỏ chạy.

- “Dương Tĩnh! Cha còn nhớ người phụ nữ Đỗ Thư Doanh bên bờ Nguyên Giang bị cha ăn trộm một con cá hay không?”

Dương Húc Minh vừa chạy vừa hô.

Nhưng lần này, lời nói của Dương Húc Minh trở nên vô dụng.

Bóng người kia điên cuồng lao đến sau lưng hắn, giơ ngọn cờ chiêu hồn lên rồi đập mạnh xuống.

Leng keng leng keng leng keng.

Chiếc lục lạc trên trên cán cờ lay động dồn dập. Dương Húc Minh bị đánh văng ra ngoài, nện mạnh ngay cánh cửa linh đường, sau đó té nhào xuống mặt đất.

Lực phản chấn khiến ngực hắn như muốn nổ tung. Vừa ngồi xuống, Dương Húc Minh che ngực, ọc ra một ngụm máu tươi.

Chẳng lẽ lần này lại phải chịu cảnh cha con tương tàn sao?

Dương Húc Minh nhìn cha mình trong bộ dạng điên cuồng, cảm thấy khó mà tin nổi.

Hắn muốn giãy giụa chạy đi, nhưng đau đớn khắp người. Lồng ngực gần như muốn vỡ nát, thân thể vì quá đau mà trở nên cứng đờ.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta lao đến lần nữa.

Nhưng ngay lúc người đàn ông áo đỏ, đội mũ rộng vành vọt tới cổng linh đường, sự chú ý của ông ta lại đột nhiên bị quan tài máu trong linh đường hấp dẫn.

Kẹt kẹt….

Nắp quan tài máu nhẹ nhàng di chuyển một chút, khe hở đen nhánh kia ngày càng to ra. Đôi tay tái nhợt của con quỷ đang nắm lấy vành nắp quan tài, dường như bắt đầu gia tăng lực, muốn leo ra từ bên trong.

Thấy cảnh này người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành càng trở nên cuồng bạo hơn. Ông ta phẫn nộ gào thét với quan tài máu trong linh đường, giống như con mãnh thú thời tiền sử, làm cho màng nhĩ của Dương Húc Minh cực kì đau nhức.

Tiếng thét này thực sự quá bá đạo, hơn cả cặp loa một nghìn năm trăm oát mà Dương Húc Minh ao ước hốt về bấy lâu!

Một giây sau, người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành phóng về phía quan tài máu, nhưng trong góc tối của linh đường, một đôi tay quỷ với những móng vuốt đen nhánh bỗng nhiên thò ra.

Nữ quỷ trong kiệu hoa bị vậy mà trốn trong bóng tối, trực chờ cơ hội này ra tay đánh lén.

Mười ngón tay của nó gắt gao tóm chặt cổ của người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành, móng tay đen nhánh sắc nhọn đâm xuyên qua lớp vải, cắm vào cổ ông ta, máu tươi chảy ào ra. Nhưng ông ta không vì bị thương mà suy yếu, ngược lại càng thêm điên cuồng.

Người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành không thèm vung vẩy lá cờ chiêu hồn nữa, trực tiếp duỗi bàn tay to như cái bồ cào của mình ra, bắt lấy nữ quỷ bên người. Ngón tay thô to của ông ta nắm chặt đầu nữ quỷ, sau đó dùng lực đập nữ quỷ ra ngoài.

Một tiếng “ầm” vang lên, nữ quỷ bị nện đập vào trên quan tài máu. Lúc này, toàn bộ linh đường rung chuyển, quan tài máu bị lực va đập, suýt nữa bị lật lên.

Tiếng cười quỷ dị bất chợt vang lên trong toàn bộ linh đường. Ngay khi nữ quỷ trong kiệu hoa bị nện vào quan tài máu, nguyên bản những ngón tay đang nắm chặt vành nắp quan tài bỗng nhiên buông ra, thay đổi mục tiêu chộp lấy nữ quỷ trên nắp quan tài.

Sau đó trong tiếng kêu gào tuyệt vọng thê lương của nữ quỷ, đôi tay kia trực tiếp kéo nó vào trong quan tài máu.

Trong quan tài máu bỗng nhiên vang lên tiếng nhai nuốt roạt roạt khiến da đầu người khác phải run lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ trong kiệu hoa. Nhưng rất nhanh, tiếng kêu gào dần dần biến mất, tiếng nhai nuốt rợn người kia cũng im bặt. Trong linh đường yên tĩnh mấy giây, sau đó mới vang lên tiếng cười lạnh quỷ dị, tựa hồ có đồ vật gì trong quan tài máu đã thức tỉnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv