Dịch giả: Thập Dạ
Biên: VoMenh
Tiếng kèn vừa vang lên, bước chân Dương Húc Minh lập tức cứng đờ, trong nháy mắt hắn thu hồi động tác trong linh đường, xoay người nhìn về phía sau lưng.
Quả nhiên là tới rồi sao? Tuy Dương Húc Minh đã chuẩn bị tâm lý quá trình sẽ không thuận lợi như ý muốn, nhưng không nghĩ thật sẽ có quỷ tới phá.
Ánh sáng u ám bên trong linh đường, leo lét mấy ngọn nến, toàn bộ nguồn sáng đều từ nơi này phát ra.
Kỳ quái là, toàn bộ bầu trời đen như mực, nơi nơi đều tối tăm hắc ám, vạn vật đen nhánh một màu. Thế nhưng mà, ngoại trừ những nơi xa xa mọi vật đều nhìn không thấy, khung cảnh xung quanh mấy người Dương Húc Minh vậy mà lại có thể quan sát rất rõ ràng, trừ chuyện ánh sáng khuyết thiếu ra, còn lại chẳng khác biệt gì so với ban ngày. Có thể nói, thế giới nơi đây vô cùng dị thường.
Cũng tựa như tiếng kèn chói tai vang tới, Dương Húc Minh đã vô cùng quen thuộc với cái âm thanh này.
Tiếng kèn báo hỷ vang lên từ trong bóng đêm, mang đến cảm giác âm trầm khủng khiếp.
Âm thanh này báo hiệu cho sự hiện diện của nữ quỷ trong kiệu hoa; cô ta rõ ràng đã bị chụp chết, nay lại xuất hiện mà không có bất cứ vế thương nào.
Hiện giờ, Dương Húc Minh nghe thấy thanh âm này, so với những lần giáp mặt trước, cảm giác sợ hãi khủng hoảng đã vơi đi rất nhiều.
Thứ không biết mới là kinh khủng nhất.
Mà nữ quỷ trong kiệu hoa từng bị đập nát qua một lần, đã không cách nào khiến hắn hoảng hốt như ban đầu nữa.
Cho dù Dương Húc Minh hiểu rõ, hiện tại đối mặt nữ quỷ này, hắn vẫn là bánh bao ném chó có đi không có về, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Âm thanh tiếng kèn vang vọng trong bóng tối, càng lúc càng rõ ràng, cho thấy đội ngũ đón dâu tiến đến càng lúc càng gần linh đường.
Dương Húc Minh nhìn lại ngọn nến nhân duyên trong tay, nhưng cây nến này vẫn không hề có chút nào phản ứng, tựa như đã mất linh.
Cùng lúc đó, hai người Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu nhanh chóng trốn vào nơi hẻo lánh, tránh cho nữ quỷ trong kiệu hoa để ý đến. Ngay tại thời điểm Dương Húc Minh đang cân nhắc biện pháp thoát khỏi tầm ngắm của đối phương thì một thanh âm quỷ dị đột nhiên vang lên phía sau hắn.
Thanh âm kia rất khẽ, rất quỷ dị, âm tiết ngắn ngủi, từng chút lại từng chút, tựa như có người nào dùng ngón tay cào nhẹ vách trong quan tài, tiếng động cho người ta cảm giác suy yếu vô lực.
Thế nhưng, nó lại khiến cho Dương Húc Minh rùng mình.
Quay đầu nhìn về cỗ quan tài màu đỏ máu, Dương Húc Minh lặng người nhận ra nắp quan tài chẳng biết từ khi nào đã có sự xê dịch rất nhỏ. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được âm khí lạnh lẽo tràn ra từ khe hở giữa nắp và hòm quan tài, khiến cho ánh nến trong linh đường lắc lư dao động không ngừng, tựa hồ có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Mà từ bên trong khe nhỏ quan tài, vài ngón tay trắng bệch chậm rãi đưa ra, nắm lấy mép viền cỗ quan. Bằng vào tư thế đó, đoán chừng nữ quỷ không đầu bên trong đang nỗ lực cạy mở, tìm cách thoát ra bên ngoài.
Dương Húc Minh hồn vía bay lên trời, lông tơ dựng đứng. Hắn vô thức liếc nhìn về phía Ứng Tư Tuyết.
Cô gái cũng nhìn thấy diễn biến trong linh đường, sắc mặt cũng xám ngoét, nhìn sang Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết dùng khẩu hình miệng nói hai chữ - “Hợp quan”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu, hạ quyết tâm không do dự nữa.
Hiện tại còn do dự không quyết, không chỉ là bất lợi, mà chính là toàn diệt. Lâm Tông Lễ bất chấp trả mọi giá, đưa bọn hắn đến đây để đóng nắp quan tài nữ quỷ không đầu, đủ thấy độ kinh khủng của nữ quỷ này là tuyệt đối không thể nghi ngờ. Cho dù hiện tại xông vào linh đường sẽ gặp nguy hiểm cực độ Dương Húc Minh cũng phải cắn răng mà làm, bất chấp đoàn kiệu nữ quỷ phía sau đang tiếp cận càng lúc càng gần.
Dưới ánh nến điên cuồng run rẩy trong linh đường, Dương Húc Minh lao vọt tới bên cỗ quan tài đỏ máu.
Hai tay dồn lực dùng sức đẩy, hắn sửng sốt nhận ra nắp quan tài vậy mà không nhúc nhích chút nào. Lấy sức lực của Dương Húc Minh mà nói, đẩy một cái cối xay lớn cũng không thành vấn đề, nắp quan tài nhìn vậy mà tựa như khối đá gắn cứng vào thân quan, Dương Húc Minh nghiến răng, phát lực lần nữa, xuất ra toàn bộ sức bình sinh muốn đem nắp quan khép lại, nhưng mà hắn thất bại một lần nữa. Cỗ nắp quan không mảy may di động một chút nào, mấy ngón tay từ bên trong khe hở kia vẫn gắt gao nắm chặt mép quan tài.
...Mẹ nó...!!!
Lẽ nào nữ quỷ không đầu bên trong đang dùng cánh tay kia giữ lại, không cho hắn di chuyển nắp quan tài? Nghĩ đến khả năng này, trái tim Dương Húc Minh bỗng siết chặt.
Khả năng nữ quỷ không đầu này không hề ngủ say, mà là vẫn bị cỗ quan phong ấn bên trong nên không thể tuỳ ý tác động đến thế giới bên ngoài, chỉ có thể theo chu kỳ mười năm ra tay một lần. Dương Húc Minh tiếp xúc qua nhiều lệ quỷ như vậy, chưa từng nghe đến chuyện quỷ cần ngủ nghỉ như con người.
Hiện tại nắp quan bị xô lệch nhẹ lộ ra một khe hở, liền tạo cơ hội cho nữ quỷ này thoát ra.
Nó căn bản không hề say ngủ, mà hoàn toàn tỉnh táo. Dương Húc Minh thậm chí cảm giác được, từ trong khe hở tối om kia có một cặp mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú hướng ra bên ngoài.
Nuốt nước bọt một cái, Dương Húc Minh nhìn vào phía trong khe hở.
Tăm tối bên trong, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng từ đó có một luồng khí lạnh lẽo thấu xương tràn ra không ngừng. Theo thời gian, nhiệt độ trong linh đường càng lúc càng hạ xuống.
Âm lãnh hàn ý lan tràn ra dường như đang ăn mòn hết thảy ngoại giới.
Đến nước này, Dương Húc Minh gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, chẳng quản được nhiều nữa, hắn quát lớn:
- “Tiểu Tư, nuốt nó!!!”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay nữ quỷ.
Năng lực thôn phệ của Tiểu Tư, cho dù là Lý Tử cũng không thể ngạnh kháng. Nữ quỷ không đầu này đã lộ ra ngón tay, chỉ cần tranh thủ thời cơ để cho Tiểu Tư bắt được, nhân lúc đối phương chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kềm chế của phong ấn mà dồn nó vào tuyệt lộ.
Nếu không, để cho nữ quỷ bò ra được thì tất cả bọn hắn đều phải chết ở nơi này.
Ngay khi đôi quỷ thủ của Tiểu Tư lao ra, một luồng gió lốc lạnh thấu xương từ ngoài cửa lớn phá thẳng vào bên trong linh đường, thổi đến lưng Dương Húc Minh khiến thân thể hắn hoàn toàn cứng đờ không thể di chuyển, chỉ có thể trừng mắt vô vọng nhìn đôi tay Tiểu Tư không cách nào với tới được mấy ngón tay nữ quỷ kia.
Chỉ thiếu một chút là bắt được nữ quỷ rồi...
Vừa kinh vừa nộ, Dương Húc Minh vận lực thoát ra khỏi trạng thái đông cứng, hắn xoay người điên cuồng xuất kiếm về phía sau, miệng rống giận “Chết đi!!!”
Nhát kiếm vậy mà chém vào hư không.
Hắn giận dữ nhìn lại phía cửa linh đường, hoàn toàn trống vắng không có bất cứ thứ gì.
Nhưng ở nơi xa, Ứng Tư Tuyết hoảng sợ hét lên:
- “Phía sau lưng anh kìa!”
Dương Húc Minh sững sờ, vô thức quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một màn quỷ dị.
Trên lưng của hắn, không biết từ khi nào gắn chặt một cái thân thể nữ quỷ.
Tinh hồng áo cưới, nhìn vô cùng chướng mắt.
Nữ quỷ trong kiệu hoa cùng Dương Húc Minh lưng đối lưng gắn chặt vào nhau, như một cái bào thai kép, nhìn quỷ dị vô cùng. Tựa như... một người và một quỷ cùng sống trong một cơ thể.