Dịch giả: Tiểu Tán Tu
Cho tới bây giờ "Sinh Tử Lục" vẫn không cung cấp thêm bất cứ manh mối nào cho Dương Húc Minh.
Việc này có chút không phù hợp, bởi vì trước đây mỗi khi Dương Húc Minh hoàn thành nhiệm vụ do con hàng sách nát này đưa ra, nó đều sẽ thay đổi nội dung báo cáo tin tức mới cho hắn. Cho dù manh mối không đủ, không thể suy luận ra điều gì, nó cũng sẽ hiện ra nhắc nhở “Manh mối không đủ, đang suy luận”.
Nhưng lần này không có gì cả, từ lúc Dương Húc Minh làm gỏi xong con quỷ gõ cửa mà "Sinh Tử Lục" yêu cầu tới bây giờ, thời gian trôi qua đã rất lâu, ít nhất cũng nửa giờ. Bọn hắn sau khi ra khỏi thôn, đã đi rất xa trên con đường lớn.
Kết quả thời gian lâu như vậy, mà "Sinh Tử Lục" vẫn không có bất kì biến hóa nào, trên trang sách thứ ba vẫn hiện ra yêu cầu giết chết con quỷ gõ cửa. Sau khi suy nghĩ, hắn muốn thử đem "Sinh Tử Lục" cho Ứng Tư Tuyết, dù sao con hàng sách nát này thèm nhỏ dãi Ứng Tư Tuyết từ lâu rồi, biết đâu nó muốn sớm đổi chủ. Nói cách khác, có thể nó căn bản chưa từng coi Dương Húc Minh là chủ.
Nó giúp Dương Húc Minh, chỉ vì nể mặt ân tình của chú Sinh, mấy lần nó đã thể hiện ra, chủ nhân chân chính nó muốn nhận là Ứng Tư Tuyết.
Cho nên Dương Húc Minh cố ý giao sách cho Ứng Tư Tuyết, xem thử con hàng sách nát này đến cùng là bị rớt mạng hay đang giả chết.
Trong sương mù, Ứng Tư Tuyết nhận quyển sách này, cô lật qua lật lại từng trang sách, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
- “Sách này…nhìn như đồ cổ lâu đời, chắc bán đi được nhiều tiền lắm nhỉ?”
Dương Húc Minh nói:
- “Anh bắt quỷ toàn bộ đều nhờ nó nhắc nhở, anh không rõ nó là thứ gì, nhưng dường như có trí khôn nhất định. Bất quá, trong sách hình như phong ấn ác quỷ rất khủng bố, tựa hồ khá nhiều, cho nên rất nguy hiểm."
Con trành quỷ thứ hai của Lý Tử vừa chạm vào "Sinh Tử Lục", kết quả bị quyển sách lấy đi một tay. Dương Húc Minh cũng sẽ không bị vẻ ngoài cũ kĩ, rách nát vô hại của quyển sách này đánh lừa. Cho nên hắn nhắc nhở Ứng Tư Tuyết cẩn thận.
Nhưng thật đáng tiếc, dù Sinh Tử Lục đã được giao tới tận tay chủ nhân nó ao ước, quyển sách vẫn như cũ, chẳng có bất kì biến hóa nào. Thậm chí ngay cả những dòng chữ bằng máu trên trang thứ ba, Ứng Tư Tuyết cũng không thấy được, cô vẫn tiếp tục lật tới những trang sách phía sau.
Thấy thế Dương Húc Minh hoàn toàn đã rõ, con hàng này chắc bị “rớt mạng” thật rồi. Dương Húc Minh đợi Ứng Tư Tuyết lật hết toàn bộ quyển sách, sau đó mới lấy về.
- “Có thể quyển sách này bị đơ do chúng ta bị ngăn cách với bên ngoài hoặc bị màn sương mù ảnh hưởng, tình cảnh của chúng ta có chút không ổn.Nhưng anh có biện pháp thăm dò tình huống hiện tại của chúng ta.”
Nói xong, Dương Húc Minh lấy nến đỏ nhân duyên trong túi, gỡ lớp giấy đỏ bọc bên ngoài ra. Trong màn sương mù, Dương Húc Minh giơ ngọn nến lên, hít một hơi thật sâu, bắt đầu thí nghiệm. Sau khi giật giấy đỏ ra, bỗng nhiên ngọn nến bùng cháy hừng hực.
- “Móa!”
Dương Húc Minh vội vàng thổi tắt ngọn nến, sau đó dùng giấy đỏ bọc lại cẩn thận. Tình huống so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn.
Dương Húc Minh cảnh giác nhìn sương mù bốn phía, nói:
- “Nến đỏ thiêu đốt, chứng tỏ xung quanh anh có quỷ muốn tấn công anh. Chẳng lẽ có một con quỷ luôn luôn theo sát chúng ta?”
Ứng Tư Tuyết nghe xong có chút trầm mặc, sau đó mở miệng nói:
- “Không biết… liệu chính bản thân màn sương mù này có phải là một con quỷ không? Chúng ta đang đi lại bên trong cơ thể một con quỷ sao?”
Giả thuyết của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh nhảy dựng lên, hắn lại nhìn về sương mù xung quanh, suy nghĩ một chút, sau đó lấy chuông nhỏ ra.
Nhưng ngay lập tức hắn đã từ bỏ ý định này, trước đó hắn đã rung chuông rất nhiều lần, nhưng sương mù không có bất kì biến hóa nào. Coi như màn sương này là quỷ thật, thì hiển nhiên nó không bị ảnh hưởng bởi chuông nhỏ.
Ứng Tư Tuyết nói:
- “Bây giờ nghĩ lại, nếu như màn sương này là quỷ, vậy căn nhà di chuyển có lẽ là kiệt tác của nó. Từ sự miêu tả của anh, quỷ muốn phát động năng lực cần có vật dẫn, không thể nào tự ý phát động được.
Như vậy con quỷ di chuyển nhà Đặng Hiển Quý làm sao phát động vật dẫn? Nó không ở gần ngôi nhà, chuông nhỏ không thể ảnh hưởng tới nó, vậy mà nó lại có thể tùy ý di chuyển căn nhà.
Nếu bản thân con quỷ này chính là màn sương, vậy có thể giải thích được, căn nhà ở trong sương chính là đang ở trong cơ thể của quỷ, khi nó di chuyển sẽ có thể mang căn nhà đi. Về phần chiếc chuông nhỏ không ảnh hưởng đến nó, có thể liên quan đến cấu tạo cơ thể con quỷ này.
Tuy rằng quỷ không có thực thể, nhưng biến thành loại sương mù như con quỷ này thì cũng cực kì hiếm thấy.
Bất quá dân chúng bên trong thôn bị sương mù bao phủ di dời đi chỗ nào, chúng ta vì sao lại đến Vương gia trấn? Những chuyện này vẫn không thể nào giải thích được.”
Ứng Tư Tuyết cắn móng tay, rất đau đầu:
- “Tin tức không đủ, không thể nào tìm ra nhiều manh mối, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Nếu như con đường này thực sự dẫn đến Vương gia trấn, có lẽ chúng ta có thể biết thêm nhiều thứ.”
Dương Húc Minh thở dài:
- “Phía trước có thể là hang ổ của bọn quỷ đấy đại tiểu thư, em không sợ chết hả?”
Hai người sóng vai đi cùng nhau, Ứng Tư Tuyết rất bình tĩnh
- “Sợ chết thì sẽ không phải chết à? Nếu như sợ chết mà vẫn phải chết, vậy tại sao em lại phải tỏ ra nhát gan sợ hãi? Cứ mạnh dạn, oai phong một chút, cho dù có chết thì cũng giữ được chút thể diện.”
Dương Húc Minh cười một tiếng
- “OK, em đúng. Nhưng anh đã nhắc nhở em từ trước rồi, đừng có đi theo anh, rất nguy hiểm. Giờ sao nào? Em bị cuốn vào sự kiện linh dị cùng anh. Rõ ràng đã trải qua sự việc ở hang Dã Cô lần trước, vì sao em không chịu tiếp thu lời cảnh báo của anh?”
Ứng Tư Tuyết nhún vai:
- “Anh đừng quan trọng hóa việc sống hay chết như vậy, cho dù chết cũng có gì ghê gớm đâu? Giống như em này, có thú vui gì trên đời mà em chưa trải qua đâu?
Địa điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới em đã đi gần hết, nhưng nơi vui chơi trong nước em cũng đã trải nghiệm rồi. Từ Nam ra Bắc có món ngon nào mà em chưa ăn đâu, xe xịn đồng hồ hiệu các loại em đều có.
Game Liên Quân Mobile em cũng đã đạt hạng thách đấu, chỉ có yêu đương em chưa từng nếm thử, cũng chưa gặp được ý trung nhân của mình.
Cho dù chết ở đây, kì thực cũng chẳng có gì mất mát cả, so với sinh viên chưa nếm trải thú vui của cuộc đời như anh, thì em cũng đã hạnh phúc hơn cả chục lần rồi.”