Dịch giả: BsChien
Đối mặt với sự ép hỏi dồn dập của Dương Húc Minh, Đặng Hiển Quý hiển nhiên không có chút dũng khí nào chống cự lại.
Thứ nhất là gã không dám trêu chọc tên thanh niên hung thần dữ tợn toàn thân sát khí trước mặt, thứ hai là Đặng Hiển Quý rõ ràng ý thức được tình trạng nguy hiểm của bản thân.
Cái trường mệnh khóa vốn là cành cây cứu mạng của gã, nhưng hiện giờ nó đã bị trao cho Dương Húc Minh – mặc dù Đặng Hiển Quý hoàn toàn không chút cam tâm tình nguyện giao ra.
Nhưng tiếc rằng, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với tên hung thần vạm vỡ tay xách lưỡi kiếm to khủng bố kia. Cho nên Đặng Hiển Quý chỉ có thể khuất phục, chấp nhận đau thương.
Đồng thời sau khi giao trường mệnh khóa ra, gã liền mất đi khả năng chạy trốn thoát khỏi bàn tay Lệ quỷ. Bởi vậy Đặng Hiển Quý hoàn toàn không còn dám nói nhảm thêm một câu, lập tức khai ra tuốt tuồn tuột:
- "Mang cái trường mệnh khóa này, sau đó có thể nhìn thấy quỷ, còn có thể biến thành quỷ.”
Đặng Hiển Quý vừa nói xong liền ý thức được lời của mình không rõ nghĩa, gã vội vàng giải thích:
- "Tôi mang theo trường mệnh khóa này, mỗi lần con quỷ nhỏ kia tới gần, tôi lập tức có thể cảm giác được nó.
Mà khoảng cách hai bên càng gần thì khả năng cảm ứng liên kết lại càng rõ rệt. Đôi khi tôi có cảm giác tôi biến thành chính con quỷ nhỏ đó, tôi có thể khống chế thân thể của mình cùng dạng với khống chế hành vi con quỷ.
Nhưng con quỷ nhỏ sẽ kịch liệt phản kháng, cho nên nhiều nhất tôi chỉ có thể quấy nhiễu nó mà thôi.
Nhưng tôi dám khẳng định, một khi để tôi chân chính nhìn thấy nó, khoảng cách trong vòng năm mét trở lại thì tôi liền có thể khống chế con quỷ nhỏ hoàn toàn, biến nó thành một dạng thế thân của tôi.
Cho nên xưa nay nó không dám tới gần tôi, mà nhè mỗi lúc trời tối, chờ tôi đi ngủ mới đến gõ cửa quấy rầy.
Con quỷ nhỏ này cho là tôi không biết năng lực của nó, trên thực tế, dựa vào cái trường mệnh khóa này, tôi đã sớm biết con quỷ có những khả năng gì.
Nó gõ cửa hô lên tên chủ nhà, một khi mở cửa ra, người bị nó gọi tên sẽ chết thảm ngay tại chỗ, biến thành một cái thi thể bị nó điều khiển.
Kết quả tôi không dám đi ra ngoài, nó không dám vào trong nhà, hai bên một mực giằng co như vậy. Tôi cảm giác được, con quỷ này đối với tôi tràn ngập hận thù, nếu tôi mở cửa ra ngoài là tuyệt đối chết chắc.”
Trong tình cảnh bi đát, Đặng Hiển Quý không giấu diếm, đem tất cả sự tình khai hết ra. Dương Húc Minh vẫn lạnh lùng nhìn gã, tiếp tục ép hỏi:
- "Còn gì nữa không? Hiện tại cho chú một phút cân nhắc, nhanh ngẫm lại mình còn có chuyện gì quên chưa khai ra hay không?
Nếu như lát nữa tôi phát hiện ông chú còn có thứ gì giấu tôi… Mặc kệ là chú có cố ý hay không, tôi đều trực tiếp ném chú ra ngoài cho quỷ ăn.”
Đối với gã bợm rượu say xỉn trước mặt, Dương Húc Minh không hề có một chút nào tín nhiệm.
Gã này quả thực chính xác là một kẻ ích kỉ tư lợi, ánh mắt vô cùng thiển cận. Trong tình trạng đại họa lâm đầu vẫn khư khư giữ cái khóa vàng. Nếu như căn phòng bị đẩy tới vách núi, rơi xuống vực thì trong phòng tất cả mọi người đều chết sạch. Mẹ nó ôm theo cái khóa trường mệnh chôn cùng à?
Quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đặng Hiển Quý bị Dương Húc Minh dọa nạt phát khiếp, nước mắt ầng ậc muốn trào ra.
- "Đừng.... Cầu xin anh, đừng ném tôi ra bên ngoài!”
Đặng Hiển Quý quỳ sụp xuống, ôm chân Dương Húc Minh kêu khóc
- "Tôi không muốn chết, tôi thật không muốn chết! Tôi còn có một đứa con gái nhỏ ở chỗ vợ, đã một năm rồi chưa có được gặp con.”
Gã bợm rượu này vì cầu mạng mà thậm chí còn lôi cả vợ con ra để xin xỏ. Đáng tiếc Dương Húc Minh cơ bản không thèm quan tâm, hắn trực tiếp đạp Đặng Hiển Quý sang một bên, sau đó nhanh chóng đeo cái trường mệnh khóa bằng vàng lên cổ.
Sợi dây màu đỏ treo trường mệnh khóa, hai thứ áp chặt vào da thịt Dương Húc Minh, trong nháy mắt, hắn cảm giác mình treo lên một khối băng lạnh ngắt, khiến hắn rùng mình một cái.
Món đồ chơi lạnh lẽo như thế, gã say xỉn này làm thế nào mang trên cổ mỗi ngày?
Dương Húc Minh lại rùng mình thêm một cái. Hắn bẻ cổ, xoa xoa chỗ cái khóa trường mệnh. Từ lúc đeo cái khóa vàng này vào, trên cổ hắn giống như mang thêm một tầng gông xiềng, rất không thoải mái.
Rõ ràng cái trường mệnh khóa này thật sự rất kỳ quái tà môn. Có lẽ sau này Dương Húc Minh cũng không dám mang nhiều thứ này trên cổ.
Hắn vừa chợt nhớ tới chiếc giày thêu của chị em Tưởng gia. Tưởng Tiểu Vũ chết là vì bị cảm mạo sau khi mang đôi giày thêu màu đỏ. Hắn cứ đeo cái khóa trường mệnh này lên cổ, chẳng lẽ có một ngày cũng bước theo gót của Tiểu Vũ hay sao?
Cũng có thể nói, Đặng Hiển Quý mang trường mệnh khóa thường xuyên như không chết, nguyên nhân là bởi vì thân thể của gã coi như còn khỏe mạnh. Nếu như gã treo cái khóa này vào thời điểm thân thể suy yếu bệnh tật, chắc sẽ bị lệ quỷ thừa cơ cướp đi tính mạng?
Hừ…
Dương Húc Minh thở ra một hơi thật sâu, không nghĩ nhiều nữa. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp suy tính đến những vật này, bởi vì càng nghĩ chỉ càng thêm lo sợ. Hắn quay qua Ứng Tư Tuyết nói:
- "Hiện tại anh lờ mờ có thể cảm giác được vị trí của con quỷ gõ cửa kia, nó đại khái ở cách nơi này mười mét, cũng không tới gần.
Hẳn là bọn chúng đã biết kế hoạch bị khám phá, cho nên không che giấu mục đích nữa, chỉ ở xa xa đợi đến khi căn phòng này bị xô xuống vách núi.”
Ứng Tư Tuyết cũng gật đầu, nói:
- "Em cũng cảm thấy tần suất di động của căn nhà nhanh hơn so với lúc trước. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi phòng này.
Hoặc là anh thừa dịp con quỷ gõ cửa kia không ở gần đây, lập tức xông ra ngoài. Con quỷ kia trước đó không có gọi tên anh Tiểu Minh, coi như anh có mở cửa ra cũng sẽ không bị chết! Anh có thể lợi dụng cơ hội này lao ra ngăn cản bọn chúng.”
Ứng Tư Tuyết tỉnh táo phân tích nói:
- "Bây giờ anh đeo cái trường mệnh khóa này, không chừng con quỷ gõ cửa sẽ nhanh chóng biết tên của anh Minh.
Từ những tin tức mà Đặng Hiển Quý cung cấp để xem, cái trường mệnh khóa này hẳn là sẽ tạo nên một mối liên hệ giữa người mang khóa và con quỷ gõ cửa.
Sau khi đeo trường mệnh khóa lên, anh có thể cảm ứng được con quỷ nhỏ kia, khẳng định nó cũng có thể cảm ứng được anh, đồng thời giữa hai bên tất nhiên tồn tại quan hệ cạnh tranh cùng áp chế.
Không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông! Anh mà mạnh thì nó sẽ yếu liền.”
Dương Húc Minh lại nhìn về phía vết máu ứ đọng màu đen trên mắt cá chân Lâm Thu. Lúc này, vết máu bầm đen này đã kéo dài tới trên đầu gối cô bé, đang im ắng chậm rãi lan tràn lên trên đùi.
Nhưng dựa vào tốc độ nãy giờ để xem, bãi máu này muốn tràn khắp người Lâm Thu hẳn là còn cần thời gian rất dài. Đồng thời, đến giờ vẫn chưa lộ diện bóng quỷ trắng bệch bảo hộ cô bé. Nếu quả thật đến lúc nguy cấp, bóng quỷ trắng kia tất nhiên sẽ xuất hiện.
Hiện tại bỏ đi không thèm để ý, chỉ là khiến cho Lâm Thu chịu nhiều đau khổ một chút mà thôi.
Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, nói:
- "Em đứng cách Lâm Thu xa một chút, nếu có vấn đề nguy cấp thế nào thì gọi anh trở lại. Tình huống bên ngoài không rõ, anh không thể lưu đồ vật bảo mệnh lại cho em phòng thân, em phải nhớ tự bảo hộ chính mình.”
Ứng Tư Tuyết miễn cưỡng cười cười, nói:
- "Ừ Tiểu Minh, anh đi đi, em sẽ tự chiếu cố tốt bản thân. Mặt khác, mật mã thẻ ngân hàng của em là ********, nếu như em chết rồi, anh nhớ đi rút tiền ra, mỗi khi có game mới ra mắt thì phải mua mấy bản đốt cho em!”