Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Đối mặt với câu hỏi của Dương Húc Minh, Đặng Hiển Quý hơi chần chừ một chút. Sau đó gã nói:
- “ Tôi…Kỳ thật tôi không phải do uống say rơi vào sơn động.”
- “Ồ?” Câu trả lời này khiến Dương Húc Minh có chút kinh ngạc.
- “Vậy tại sao anh lại rơi vào sơn động?”
Đặng Hiển Quý nghĩ một lúc, sau đó kể chuyện hôm đó.
- “ Hôm ấy, sau khi lên diễn đàn Bạch ngọc sách chém gió cùng với lão @VoMenh, tôi đi bar uống rượu, trên đường trở về đột nhiên trời đổ cơn mưa to.
Lúc ấy mưa quá lớn, đường lại vắng tanh không một bóng người, tôi chỉ có thể trú mưa dưới chân núi Thượng Nê Pha, đợi cho mưa tạnh. Ngồi một mình ở đó chờ mưa tạnh quá nhàm chán, nên tôi đã lăn ra ngủ dưới tảng đá. Đợi đến lúc tôi tỉnh lại, trời đã tối đen như mực.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng do trời tối quá, tôi không thể nhìn thấy gì cả, đã vậy trên núi còn có sương mù, khiến mắt của tôi không nhìn rõ đồ vật ở xa được.
Điều may mắn duy nhất là điện thoại di động của tôi vẫn còn pin. Thế là tôi bật đèn pin trong điện thoại lên, chiếu sáng đường đi, tiếp tục trở về nhà.
Buổi tối gió hơi lạnh, cả người tôi nổi da gà. Đi được một lúc, bởi vì trời quá lạnh nên tôi muốn nhanh chóng trở về nhà, nhưng cũng không dám đi quá nhanh do trời vừa mưa xong, đường rất trơn. Bên cạnh chính là vách núi, nếu như trượt chân rơi xuống, chắc chắn sẽ trở thành cái bánh bao thịt.
Tôi tiếp tục đi trong màn sương mù, nhưng đi được một lúc, chợt nghe thấy tảng đá phía trên đầu có tiếng khỉ kêu, nó kêu rất chói tai, khó nghe.
Nhưng tôi rất quen thuộc với tiếng kêu này, trước kia Thượng Nê Pha cũng có khỉ, thậm chí tôi còn từng nuôi một con.
Những con khỉ này sống trên vách núi đá, thường xuyên đến nhà dân ăn trộm bắp, nếu như bị người phát hiện, bọn chúng sẽ bỏ chạy rất nhanh, đến vách núi còn vác đá chọi người.
Lúc đó trên vách đá và trong rừng có rất nhiều khỉ, nhưng càng về sau lại càng ít, đến bây giờ ngay cả một con cũng không còn.
Bỗng nhiên phát hiện ra tiếng khỉ kêu, tôi cảm thấy tò mò, tại sao nơi đây vẫn còn khỉ, nó từ đâu ra. Tôi giơ tay chiếu đèn pin trong chốc lát, phát hiện tảng đá trên đầu không có gì cả.
Tôi muốn leo lên tảng đá xem xét vì sao lại có tiếng khỉ kêu, nếu may mắn không chừng còn có thể bắt về nuôi chơi, những con khỉ này rất thú vị.
Nhưng khi tôi leo lên tảng đá, không nhìn thấy con khỉ nào cả, ngay cả tiếng khỉ kêu cũng không có, mà chỉ thấy trên tảng đá có máu.
Máu đỏ tươi, nhỏ xuống khiến khe đá bị nhuộm thành một bãi nước đọng đỏ rực. Nhìn thấy vũng máu, tôi càng vui mừng hơn, nếu con khỉ này bị thương, chẳng phải bắt nó càng đơn giản sao. Cơ hộ khó gặp như vậy, tôi không thể bỏ qua được.
Tôi bắt đầu truy tìm vết máu khỉ lưu lại ở gần đó, nó chảy nhiều máu như vậy, khẳng định vết thương rất lớn.
Rất nhanh, tôi đã tìm ra được dấu vết của con khỉ, con khỉ đã leo lên trên, cũng may trên đường nó trốn, vết máu cũng không bị mất dấu, tôi lần theo vết máu đuổi theo nó.
Đuổi được một lát, tôi lại nghe được tiếng con khỉ kia kêu, tôi khẳng định con khỉ này đang bị thương, mà vết thương còn cực kì nghiêm trọng, trách không được nó lại kêu chói tai như vậy. Tôi không dám leo quá nhanh, sợ tạo ra tiếng động làm con khỉ sợ chạy mất.
Trên sườn núi vừa mưa, đất nhão nhoẹt, trên cây lá cũng ướt đẫm, quần áo của tôi mau chóng bị ẩm ướt, dính đầy bùn đất. Tôi càng leo cao, càng cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn, mà sương mù thì ngày càng nhạt.
Rốt cuộc, tôi leo đến cửa hang động lớn kia. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một cái bóng ngồi xổm ở cửa động, cách tôi chưa tới năm mươi mét. Tôi vọt thẳng tới, muốn bắt con khỉ này.
Nhưng sau khi tôi tới gần, cái bóng cũng phát hiện ra tôi, nó xoay người lại nhìn tôi. Ánh sáng đèn pin từ điện thoại di động chiếu thẳng vào, tôi mới nhìn rõ hóa ra là một đứa trẻ, trên mặt nó có vết thương, máu chảy ra từ đó, khiến khuôn mặt nó đầy máu me, nhìn cực kì dọa người.
Tôi vội vàng dừng lại, hỏi nó, “này cháu, giữa đêm khuya thanh vắng, sao cháu ngồi một mình ở đây làm gì? Cháu có thấy con khỉ nào chạy qua đây không?”
Tuy tôi muốn bắt khỉ, nhưng nhìn thấy tình cảnh đáng sợ của thằng bé này, bất chợt có chút sợ hãi, tôi hỏi nó vì sao bị thương, nhưng nó không trả lời.
Tôi hỏi nó có thấy con khỉ chạy qua đây không, nhưng nó cũng chẳng trả lời, giống như bị ngớ ngẩn vậy, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, trên mặt đứa trẻ này đang chảy máu, vậy mà nó chỉ ngơ ngác, còn ngồi một mình trên sườn núi hoang vu, đêm hôm khuya khoắt, sương mù lạnh giá. Tôi hỏi nó, “bố mẹ cháu đâu?”, nó không nói gì, sau đó chỉ tay về trong sơn động. Tôi nhìn theo hướng đó, đột nhiên thấy trong bóng tối có hai quỷ ảnh người đầy máu đi ra, làn da cả hai đều trắng bệch, biểu lộ dữ tợn, nhào lên đánh về phía tôi.
Tôi bị dọa đến đái ra quần, sau đó tôi hét lên một tiếng, vô thức lui về phía sau hai bước, đạp hụt vào không khí, bị ngã lăn từ trên cao xuống tới mặt đường dưới chân núi, chân của tôi vì vậy mới bị gãy.”
Đặng Hiển Quý khẩn trương kể chuyện của mình, sau khi nói xong, lặng lẽ quan sát phản ứng của Dương Húc Minh. Dương Húc Minh khẽ nhíu mày hỏi:
- “Anh không đi vào trong sơn động sao?” Đặng Hiển Quý vội vàng gật đầu.
- “Vậy tại sao anh lại nói với mọi người là anh bị rơi vào trong sơn động?” Dương Húc Minh hỏi tiếp.
Nhìn thấy trong giọng nói của Dương Húc Minh có chút không vui, Đặng Hiển Quý vội vàng giải thích.
- “Tôi không có nói láo! Tôi chưa từng nói với ai là tôi bị rơi vào sơn động bị gãy chân. Ai hỏi hôi, tôi đều nói như lúc nãy, nhưng người trong thôn thấy lúc tôi trở về quần áo dính đầy bùn đất, nên đồn đại rằng do tôi uống say mới ngã vào sơn động gãy chân, bởi vì trong đó toàn bùn lầy.
Lời đồn đại này càng ngày càng truyền rộng ra, cuối cùng tôi cũng không cách nào giải thích, cũng lười cãi lại bọn họ, nên mặc kệ….”
Dương Húc Minh nhìn hắn, hỏi lại.
- “Như vậy sau khi anh trở về, bị quỷ dây dưa…chính là con quỷ nhỏ kia?”
Đặng Hiển Quý chần chờ mấy giây, sau đó lắc đầu.
- “Tôi…Tôi không biết….!
Mỗi lần con quỷ đến bên ngoài, tôi không dám mở cửa, cũng không dám thăm dò. Nó liên tục gõ cửa, còn vòng quanh nhà tôi tìm lối vào trong, đồng thời còn dùng âm điệu rất khủng bố gọi tên của tôi.
Tôi căn bản do sợ quá không dám nhìn, cho nên cũng không biết nó có phải là đứa trẻ quỷ kia không.”
Đặng Hiển Quý tựa hồ rất sợ hãi bọn quỷ, khi nhắc đến cả người gã run như cầy sấy.
Con quỷ này tựa hồ không có siêu năng lực auto mở khóa sau ba lần gõ cửa như con trành quỷ ở nhà Dương Húc Minh, nếu không tên Đặng Hiển Quý này chắc chắn đã bị làm gỏi lâu rồi, không có khả năng dây dưa lâu như vậy mà còn không chết.