Dịch: Doãn Đại Hiệp
Biên: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lý tử đã chết là sự thật không thể thay đổi. Dương Húc Minh để ý đến những tin nhắn của Lý Tử vì hắn muốn biết Lý Tử khi còn sống đã gặp những chuyện gì.
Hắn muốn biết chuyện liên quan đến Lý Tử càng nhiều càng tốt. Vì bây giờ thăm dò được những đầu mối này, có lẽ chúng sẽ trở thành điểm mấu chốt giúp Dương Húc Minh sau này báo thù rửa hận.
Nhưng Dương Húc Minh cũng không nghĩ đến tin nhắn của Lý Tử có nội dung quan trọng như vậy.
Vậy mà Lý Tử mang thai.
Dương Húc Minh vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, lại có chút tuyệt vọng bi thương.
Trước đây hắn không bao giờ tưởng tượng được chuyện sẽ xảy ra như thế này.
Dương Húc Minh tâm tình hiện tại vô cùng tồi tệ. Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn của Lý Tử nhiều lần. Xác nhận không có sai sót nào, Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, hắn không biết có nên hỏi thăm Lý Tử một câu không.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Dương Húc Minh vẫn không dám đi hỏi.
Hắn yên lặng mở Sinh Tử Lục ra thì thấy những dòng chữ bên trên đã thay đổi hoàn toàn.
Chúc mừng chú em đã thành công tiêu diệt một trong những con trành quỷ mà cô nàng căm hận nhấtNgày cô nàng nguyện ý mở lòng với chú em chỉ còn một bước cuối cùng.
Đồng thời chú em cũng đã thu hồi được giày thêu đỏNhưng lần này hãy sử dụng cẩn thận vì khi nam giới còn sống hoặc trành quỷ đi giày thêu màu đỏ này sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra.
Sau đó là tin tức mới nhất của Sinh Tử Lục liên quan đến con Trành quỷ cuối cùng. Một câu rất ngắn gọn:
Giải quyết con trành quỷ còn lại một cách an toàn như thế nào thì còn đang tính toán..Hãy chờ đợi trong chốc lát…
Đề nghị: Chú em có thể đưa Sinh Tử Lục cho cô gái tên Ứng Tư Tuyết kia. Cô ấy là một hạt giống tốt để trở thành người dẫn đường ưu túNếu cô ấy có thể trở thành người dẫn đường, chú em tất nhiên sẽ có thêm một sự trợ giúp cực mạnh
Đề nghị của Sinh Tử Lục làm Dương Húc Minh cạn lời.
Con hàng nát này…Vậy mà để mắt tới Ứng Tư Tuyết rồi?
Hắn cầu xin quyển sách nát nửa ngày, nó cũng không đồng ý cho Dương Húc Minh làm người dẫn đường. Thế mà bây giờ lại muốn cho Ứng Tư Tuyết tới làm người dẫn đường?
Chỉ dựa vào Ứng Tư Tuyết có dung mạo xinh đẹp lại thông minh tinh quái sao?
Dương Húc Minh im lặng hồi lâu không thèm nói gì, sau đó hắn mới lấy bút mực ra viết lên chỗ trống.
- “Muốn cho Ứng Tư Tuyết làm người dẫn đường? Vậy đại ca trả lời trước cho em mấy vấn đề đã.”
- “Nguyên nhân cái chết của Lý Tử rốt cục là cái gì? Lúc cô ấy chết trong bụng có em bé ư?”
Mặc dù Sinh Tử Lục chọn theo Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh có chút khó chịu, nhưng cứ như vậy có lẽ cũng tốt.
Ngay sau đó trên quyển sách hiện ra những dòng chữ mới.
Chú em nên đến hỏi cô nàng, cô ta mới là người bị hại
Nhìn thấy dòng chữ này, Dương Húc Minh mặt mày méo xẹo.
… Nếu ta dám đi hỏi, vậy thì cần con hàng sách nát ngươi làm quái gì?
Dù rất muốn nói như vậy nhưng Dương Húc Minh vẫn nhẫn nại chờ đợi.
Vài giây sau, Sinh Tử Lục trả lời tiếp.
Chú em có thể chờ đến khi giải quyết nốt con trành quỷ cuối cùng rồi đi hỏi.Khi đó cô nàng sẽ quên đi tất cả thành kiến, hoàn toàn mở rộng cửa lòng đối với chú em. Chú em sẽ biết nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng của cô ta là như thế nàoĐương nhiên, tất cả những vấn đề chú em muốn hỏi, cô nàng sẽ đồng ý trả lời.
Xem hết những dòng này, Dương Húc Minh có chút tức giận. Con hàng nát này nói cũng như không. Hắn thà hỏi cái đầu gối còn hơn.
Để sách xuống, hắn đi đi lại lại trong phòng khách nhấc máy gọi Vương Trấn.
Hiện tại Dương Húc Minh rất sốt ruột, cũng rất khó chịu.
Hắn rất cần biết Lý Tử có mang thai thật hay không.
Mặc dù hắn có biết cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Điện thoại vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng hoang mang của Vương Trấn:
- “Lại thế nào rồi? Cậu em lại định làm gì?”
Dương Húc Minh hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó hỏi:
- “Vương ca, em hỏi anh một chuyện. Liên quan tới báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Tử bạn gái em…Anh có thể giúp em chứ?”
Vương Trấn có chút ngạc nhiên:
- “Báo cáo khám nghiệm tử thi? Xem cái đó để làm gì?”
Dương Húc Minh thấp giọng nói:
- “Vừa rồi em có đọc tin nhắn của Lý Tử gửi cho em trước khi bị hại. Cô ấy nói…dường như lúc đó cô ấy đang mang thai… Con của em.”
- “Hả?!” - Vương Trấn tự nhiên sững sờ, hỏi lại với giọng nghiêm túc - “Cậu nói thật chứ? Đừng có mà đùa anh.”
- “Không đâu anh, tất cả đều là sự thật.”
Giọng Dương Húc Minh không có một tí đùa cợt nào.
- “Cậu đừng vội, anh lập tức đi hỏi giúp cậu, cậu cứ ở nhà đợi anh…Đúng rồi, bạn gái của cậu mang thai mà cũng không biết? Được mấy tháng rồi?”
- “Ừm…Hẳn là còn chưa thành hình anh ạ? Vừa mới chậm kinh không bao lâu, cô ấy đã mang que thử thai ra kiểm tra.” - Dương Húc Minh nói.
Vương Trấn nghe xong bèn im lặng. Cái này…Còn chưa thành hình thì tra cái con khỉ.
- “Hay là cậu gọi điện thoại cho cha mẹ bạn gái cậu đi. Chuyện lớn như thế khẳng định bọn họ biết.”
Đề nghị của Vương Trấn làm Dương Húc Minh trầm mặc.
- “…Thật ra em chưa từng gặp cha mẹ cô ấy, cũng chưa từng gọi điện hay nhắn tin gì cả. Thậm chí cả cách liên lạc với người nhà cô ấy em cũng không có.”
- “Tiểu tử này thật là…Được rồi cứ bình tĩnh, anh tìm cho cậu là được. Báo cáo khám nghiệm tử thi thì không có cách nào nhưng tìm số điện thoại thì đơn giản.” - Vương Trấn nói.
- “Nhưng đây cũng là lạm dụng quyền hạn làm việc riêng, anh mà bị thằng nào chim lợn thì cũng ăn kiểm điểm. Cậu em hãy giữ mồm giữ miệng đừng đi nói linh tinh là được.”
Vương Trấn nghiêm túc dặn dò rồi tắt máy. Vài phút sau, Vương Trấn gọi lại:
- “Được rồi, số điện thoại của cha mẹ cô ấy anh đã gửi đến máy cậu. Cậu tự mình xem đi. Anh còn có vụ án khác cần điều tra gấp.”
Vương Trấn nói xong cúp điện thoại. Trước đó Dương Húc Minh còn nghe được âm thanh lười biếng của Vương Trấn.
- “Đừng có giục, anh đến đây. Một vụ án mất tích không lâu hả? Anh đến ngay.”
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, tâm tình có chút khẩn trương.
Mặc dù Vương Trấn rất tốt, rất dễ nói chuyện.
Nhưng người mà Dương Húc Minh sắp phải gọi điện bây giờ không có dễ như vậy.
Dương Húc Minh chậm rãi bấm số điện thoại cha của Lý Tử.