Dịch giả: BsChien
Dương Húc Minh tròn mắt kinh ngạc nhìn Ứng Tư Tuyết bên cạnh.
Cô nàng đại tiểu thư mê chơi game này cũng thật ranh ma khôn khéo.
Mặc dù ngay từ đầu còn bị một cái xác chết mặt cười và lệ quỷ mèo đen dọa cho mất hồn mất vía, nhưng một khi Ứng Tư Tuyết đã thích ứng thế giới ma quỷ, hiểu rõ logic hành động của Lệ quỷ, cô nàng đã rất nhanh chóng quen thuộc và đưa ra những suy luận phán đoán cực kỳ thông minh.
Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy thật may mắn là Ứng Tư Tuyết không nghe lời hắn đi về nhà, mà quyết tâm ở lại hóng hớt. Cô nàng nhất định lưu lại không chịu đi về, tuy rằng có chút tùy hứng làm loạn, nhưng bây giờ lại phát huy tác dụng rất lớn.
Ai nói thiếu nữ xinh đẹp đều là bình hoa làm cảnh đâu?
Dương Húc Minh đi vào phó bản này, nếu như không có Ứng Tư Tuyết bên cạnh, không chừng giờ này hắn đã xanh cỏ rồi.
Với tính cách thất phu lỗ mãng của hắn, lỡ như gặp phải hóa thân ác niệm quái vật nhện kia, coi như hắn có thể triệu hóa Lý Tử đi ra, trong điều kiện không hiểu rõ tình huống năng lực nhất kiến tất sát của nó, Lý Tử có đến cũng chính là đưa đồ ăn.
Đương nhiên, với năng lực khủng bố của ác niệm nhện quái này, thật sự chạm trán, có lẽ Dương Húc Minh còn chẳng có cơ hội gọi Lý Tử, miểu sát ngay tại chỗ mất rồi.
Dương Húc Minh nhìn về phía ông lão, hỏi:
- "Ông bác à, bác có biện pháp nào để lão bà của bác động thủ tập kích cháu không?"
Rõ ràng hiện tại, bà lão quỷ trốn trong cái bóng của Dương Húc Minh đã trở thành mấu chốt của kế hoạch này. Hai người bọn hắn chăm chú nhìn ông lão, chờ đợi câu trả lời.
Trầm mặc mấy giây, lão ngập ngừng cất tiếng:
- "Có biện pháp, nhưng là rất nguy hiểm.
Một khi bị bà ấy kéo vào trong thế giới hắc ám, cậu có thể trở thành kẻ chết thay, vĩnh viễn lưu lại trong cái bóng của chính mình.
Cậu có thể từ thế giới đó đào thoát ra một lần, không có nghĩa là cậu có thể trốn thoát thêm lần nữa.”
Ứng Tư Tuyết lại mở miệng nói:
- "Chúng ta đang chiến đấu phải chấp nhận hiểm nguy chứ. Đó cũng không phải chỉ vì hai người sống chúng cháu, mà còn liên quan đến tất cả thôn làng này và những lệ quỷ trong đây.
Bác đã nói rằng, một khi ác niệm nhện đạt được thi thể, cái thôn này sẽ biến mất, tất cả mọi người sẽ trở lại trong hang Dã Cô.
Đến lúc đó, đối mặt con nhện ác niệm kia, không còn quan tài bảo hộ, bác có nắm chắc chạy thoát khỏi miệng nó không?
Tất cả mọi người trong thôn này sẽ bị nó xé xác ăn thịt lần lượt.”
Ứng Tư Tuyết gay gắt nói xong, ông lão cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó lão cất lời:
- "Thiện ác luân hồi cuối cùng cũng có ngày phải trả giá. Trong thôn này, tất cả đều nên bị ác niệm xé nát.
Ta cũng không e ngại tử vong, bởi vì ta đã sớm chết, cũng sớm đáng chết.
Bất quá hai người cô cậu muốn chơi liều đi con đường với tỉ lệ sống sót thấp hơn này, muốn đối đầu với con quái vật kia, vậy ta cũng không ngăn cản các ngươi."
Ông lão quay đầu nhìn về phía cuối thôn, gật đầu nói:
- “Đi theo ta. Chúng ta đến linh đường, mở quan tài máu kia ra.”
Nói xong, lão liền đẩy mở cửa, đi nhanh ra ngoài.
Phía sau, Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh liếc nhau một cái. Cô gái thở dài:
- "Em lo lắng rằng nãy giờ chúng ta trì hoãn ở đây lâu như vậy, con nhện ác niệm kia có khi đã xông tới miếu Phật, lấy được Nhục thân Phật từ đời nào rồi cũng nên.”
Dương Húc Minh cười, vỗ vỗ vai cô, nhăn nhở nói:
- “Không sao đâu, khi nhân vật chính đang bàn bạc kế hoạch, giải thích nội dung thì thời gian sẽ tự động tua chậm lại. Em chơi game nhiều không biết sao?
Ứng Tư Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái:
- "Anh mà cũng bàn về game với em á? Đây là đời thật đấy không phải trong game đâu. Chết là hết chứ không được hồi máu sống lại nha, ở đó mà giỡn.”
Hai người không nói nữa, vội vàng đuổi theo ông lão, đi theo đến tận cuối thôn. Trên đường, Dương Húc Minh lại hỏi.
- “Ông bác, tên quỷ trong quan tài máu kia, năng lực của nó là gì? Không lẽ chỉ có mỗi khả năng vô hiệu sức mạnh của các Lệ quỷ khác tiến vào phạm vi linh đường của nó sao?
Trừ cái này, nó còn có năng lực gì khác không?
Bác có bảo nó vốn hung tàn khát máu, nếu như chúng ta đi vào đàm phán thất bại, nó điên lên đánh chúng ta thì xử lý làm sao?”
Ông lão vẫn bước đều không hề quay đầu lại, chỉ trả lời tỉnh queo:
- "Yên tâm, không thất bại được."
Dương Húc Minh há mồm ra ngạc nhiên:
- “Chắc chắn vậy luôn hả?”
Ông lão liếc Dương Húc Minh một chút, nói
- “Tiểu tử, thời điểm lúc trước cậu tiến vào cái linh đường kia… Cậu có biết vì sao tên quỷ trong đó không công kích cậu hay không?”
- "Bởi vì cháu dáng dấp đẹp trai, lại còn chạy nhanh?" - Dương Húc Minh cười nham nhở.
Ông lão híp mắt im lặng hai giây, sau đó lên tiếng:
- "Bởi vì nó không nắm chắc có thể giết chết cậu! Thanh kiếm trong tay cậu, đối với nó mà nói rất nguy hiểm.”
Dương Húc Minh gật gù tỏ vẻ đã hiểu:
- "Vậy có thể nói, tiến vào linh đường rồi, tất cả mọi người đều không có năng lực đặc thù, chỉ có thể dựa vào nắm đấm vật lộn?”
Ông lão lặng lẽ gật đầu, tiếp tục rảo bước nhanh đến căn nhà cuối thôn.
Ở giữa linh đường đốt rất nhiều ngọn nến, soi rõ một quan tài nhuộm đầy máu đỏ lòm. Cái quan tài này hoàn toàn khác với tình trạng trước đó hai người Dương Húc Minh đã nhìn thấy. Màu đỏ trên quan tài không phải là sơn nữa, mà đều là máu tươi.
Mặt ngoài quan tài dính một tầng máu tươi đông đặc, nhìn vô cùng quỷ dị. Máu đỏ lòm chảy thành dòng trên quan tài rồi nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà. Một mùi tanh tưởi nồng đậm lan tỏa ra khắp căn phòng.
Tấm ảnh chân dung đen trắng bày trên quan tài đang lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người bên ngoài. Gió lạnh hun hút không biết từ đâu thổi đến, lắc lư lá cờ Chiêu hồn, tạo thành những âm thanh âm trầm rợn người.
Ông lão bình thản bước một bước về phía trước, đi vào trong linh đường. Lão nhìn quan tài máu trước mặt, nói:
- "Anh Hai, tất cả nên kết thúc. Nghiệp chướng anh tạo ra cũng nên kết thúc rồi. Anh thật sự đứng nhìn ác niệm của anh Ba ra ngoài lạm sát người vô tội hay sao?”
Nghe được đoạn đối thoại này, Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh ở sau đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu ý của đối phương.
Đây thật đúng là ba anh em?
Mà sau khi ông lão nói xong, trong linh đường trở nên yên tĩnh trầm mặc.
Sau đó, một trận gió lạnh ngắt bỗng nhiên thốc vào trong linh đường, khiến những ngọn nến tang màu trắng lung lay chập chờn như muốn tắt.
Quan tài máu rốt cục có phản ứng.
…Kịch…
Một tiếng động trầm đục vang lên, nắp quan tài nguyên bản đang kín kẽ đột nhiên vô thanh vô tức dựng lên, mở ra một cái miệng đen ngòm.
Một đôi tay tái nhợt băng lãnh chậm rãi vịn lên mép quan tài. Trên mười ngón tay là những cái móng đen nhánh, sắc nhọn, mang vẻ kinh dị vô cùng.
Thứ ở trong quan tài từ từ ngồi dậy, xuất hiện trong tầm mắt của hai người Dương Húc Minh.
Đó là một cái thi thể với làn da tái nhợt quỷ dị, biểu lộ đờ đẫn, trên đầu nó vẫn còn để tóc ngắn, cổ đeo một chuỗi tràng hạt thô to. Vẻ mặt nó giống hệt với bức chân dung trước đó, chỉ là tình trạng hiện tại thì nhìn kinh dị và đáng sợ hơn nhiều.
Đây là một hình ảnh đủ để đem người trưởng thành dọa đến sợ vãi linh hồn, chính là một tử thi đầy huyết tinh tà khí. Chắc chắn nó đã có một tử trạng cực kỳ thê thảm…