Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nắp quan tài màu trắng đậy kín khít không một khe hở, giống như liền thành một khối, Dương Húc Minh cơ hồ sử dụng toàn bộ sức lực bình sinh cũng không tài nào đẩy cái nắp xê dịch được một milimet.
Thở hổn hển vì mất sức, Dương Húc Minh lắc đầu:
- “Mở không được!”
Ứng Tư Tuyết nhìn kỹ cái quan tài, nói:
- "Quan tài không có đóng đinh, không có chuyện mở không được nắp. Trừ khi thứ bên trong nhất quyết không để anh mở nắp quan tài ra.”
Đối với thân phận chủ nhân quan tài màu đen, Dương Húc Minh có một phỏng đoán đại khái. Hắn thử lấy tay đẩy nhẹ nắp quan tài màu đen. Kết quả dễ như ăn bánh mochi hoa đào, cái nắp bị xô lệch sang bên. Chỉ là trong quan tài rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.
Dương Húc Minh nói
- “Trong quan tài đen này hẳn là cái bóng lưng gù vẫn ám anh từ đầu đến giờ, bà lão trong căn nhà này!”
Ứng Tư Tuyết gật đầu đồng ý với suy luận này:
- "Nhưng có một vấn đề rất kỳ quái, đó chính là quan tài trắng và đen đại biểu cho một ông lão và một bà lão, như vậy vì sao hành vi hai kẻ này lại hoàn toàn khác biệt?
Ông lão theo lời kể của anh Tiểu Minh thì rất tốt bụng, nhắc nhở anh đi vào thôn sẽ gặp nguy hiểm, còn chỉ cho anh một con đường lui an toàn, nguyện ý lúc anh gặp nguy hiểm sẽ tiếp nhận bảo vệ cho anh Minh.
Nằm bên cạnh ông ấy là bà lão trong quan tài đen, bà ta lại chỉ muốn hãm hại Tiểu Minh, cũng chẳng tốt lành gì.”
Nhưng hai cái quan tài cùng bày trong một căn phòng, tuổi tác hai người này cũng tương tự, khẳng định ông lão và bà lão này có mối liên quan rất sâu sắc, khả năng là hai vợ chồng.
Vì sao hành vi lại hoàn toàn ngược nhau như thế?”
Nhìn vẻ mặt thắc mắc hoang mang của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh bật cười mắng:
- "Đừng có ghép đôi vợ chồng bừa bãi chớ, lỡ người ta không có quan hệ gì với nhau thì sao?”
Dù sao cũng đại khái biết tình huống quan tài đen và trắng, Dương Húc Minh không có ở lâu. Hắn dẫn theo Ứng Tư Tuyết rời khỏi căn phòng.
Kỳ thật cái bóng quỷ từ quan tài đen chui ra có rất nhiều điểm còn nghi vấn, bà lão quỷ này năng lực cũng như hành vi khá đặc biệt. Tối thiểu nhất là vào thời điểm quan tài đen trong thôn toàn bộ đều mở ra, nhưng chỉ có bóng quỷ lưng còng này tấn công Dương Húc Minh.
Đó cũng chính là bằng chứng xác nhận bóng quỷ này từ quan tài đen trong căn nhà đầu thôn này bò ra. Cho nên Dương Húc Minh không muốn ở lâu trong căn phòng này.
Mặc dù ông lão trong nhà trước mắt có vẻ tốt bụng, nhưng ai mà biết được? Dù sao lão cũng rất kì quái khó lường.
- "Chúng ta đi vào chỗ sâu trong làng nhìn xem một chút!”
Dương Húc Minh đặt mục tiêu vào rừng trúc cuối làng, nơi hắn đã thăm dò trước đó nhưng chưa thành công. Hơn nữa bóng đen cầm đồng la đi tới chủ động làm mồi cho con quái nhện ăn, nó chính là từ trong rừng trúc đi ra.
Hai người nhanh chóng đi xuyên qua thôn nhỏ, hướng đến rừng trúc nơi cuối làng. Khi bọn hắn đi qua linh đường ở căn nhà cuối, quan tài sơn đỏ vẫn lẳng lặng nằm đó.
Chỉ là Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết vội vàng đi qua, không phát hiện ra: Từ khe hở trên miệng quan tài đang tràn ra những giọt máu tươi đỏ lòm…
Dương Húc Minh bọn hắn nhanh chóng đi ra khỏi làng, xâm nhập vào khu rừng trúc.
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo trong rừng trúc chỉ vừa cho một người đi qua. Hai bên đường, những cây trúc mọc san sát vào nhau, hoàn toàn không có cách nào xuyên qua.
- “Để em đi trước, anh đi phía sau nha!” - Ứng Tư Tuyết trực tiếp đề nghị phương án sắp xếp đội hình di chuyển.
Dương Húc Minh tỏ vẻ ngạc nhiên hiếu kỳ:
- "Wao, em lớn gan thế?”
Ứng Tư Tuyết lườm nguýt hắn:
- “Trong phim kinh dị thì những người đi sau thường hay bị ma bắt! Mà em đi trước, lỡ phát sinh chuyện gì thì anh có thể lập tức hỗ trợ. Còn nếu em đi sau, đoán chừng bị quỷ bắt mất thì anh cũng chẳng phát hiện ra!”
Dương Húc Minh cười cười gật đầu:
- "Nói cũng có lý! Rồi, em đi trước đi!”
Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ giữa rừng trúc, bắt đầu xâm nhập vào hướng sâu trong khu rừng.
Trong rừng trúc, cành lá rậm rạp che kín ánh trăng trên cao. Con đường nhỏ quanh co tăm tối chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn nến trên tay Ứng Tư Tuyết.
Nhưng càng đi vào trong, không gian tựa hồ càng u ám, ngọn nến leo lét không đủ sức xua tan bóng tối dày đặc xung quanh.
Hai người Dương Húc Minh gần như sắp sửa không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Cũng không biết do rừng trúc che khuất ánh sáng bên ngoài, hay là trăng trên trời đã lặn và bóng đêm xâm chiếm hoàn toàn không gian này.
Phía trước, Ứng Tư Tuyết chợt bước chậm lại. Hai người mới đi thêm được một quãng ngắn thì một làn gió âm lãnh thổi phù tới. Ngọn nến trên tay cô gái trực tiếp bốc lên ngọn lửa đỏ lòm như máu.
Ánh lửa đỏ hồng chiếu lên gương mặt đang lộ rõ vẻ kinh hãi của Ứng Tư Tuyết. Dương Húc Minh liếc nhìn xung quanh một chút, đẩy vào lưng cô gái:
- “Tiếp tục đi, đừng có ngừng.”
Hiện tại gà trống chưa chết, cho dù có nguy hiểm thì hắn nghĩ cũng không phải là thứ gì ghê gớm lắm. Hoặc là nói, dù có nguy cơ thì cũng không thể vì e ngại mà dừng lại ở chỗ này.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Trong rừng trúc an tĩnh chỉ có những trận gió lạnh hun hút thổi qua, lay động cành lá, khiến thân cây trúc cọ xát vào nhau thành những tiếng rin rít ghê tai.
Loại thanh âm kia nghe giống như một nơi bí mật gần đó, đang có thật nhiều côn trùng ngọ nguậy cắn xé lẫn nhau, khiến người ta ớn lạnh nổi da gà.
Hai người Dương Húc Minh tiếp tục đi vào trong. Rất nhanh, bọn hắn đi đến cuối khu rừng.
Cuối con đường là một bức tường vây khá cao, thẳng hướng đi tới có một cánh cửa. Trên cửa gỗ là lớp sơn màu đỏ nhìn còn rất mới, dường như được sửa sang lại cách đây không lâu.
Mà tới nơi này, khoảng không gian trở nên rộng rãi, con đường cũng lớn hơn, cây trúc hai bên thưa thớt dần chứ không mọc dày đặc như trước.
Chen giữa những thân trúc là từng tấm bia mộ sừng sững im ắng như những bóng người thấp thoáng lẩn khuất.
Nơi đây giống như một nghĩa địa bỏ hoang, những nấm mộ nằm hai bên đường xen lẫn trong đám trúc. Bia mộ hằn lên nét cũ kỹ của thời gian, mặt bia không có chữ. Bia đá phủ đầy rêu xanh loang lổ, dưới ánh nến màu đỏ lay lắt chiếu rọi trở nên vô cùng quỷ dị.
Không ai biết được trong nghĩa địa này mai táng bao nhiêu người, nhưng nhìn những bia mộ lẩn khuất khắp khu rừng, số lượng tuyệt đối không ít. Dương Húc Minh hơi lo lắng nhìn quanh. Nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Thời gian con gà trống còn sống thì trong làng hẳn là còn an toàn. Nhưng chỉ không biết là gà trống có thể sống được bao lâu. Có thể một giây sau, gà chết, con quái vật ngoài thôn sẽ lại trở về.
Đối với bọn hắn mà nói, hiện tại mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá.
Dương Húc Minh trực tiếp đi đến cánh cửa trên bức tường rào.
Cánh cửa này rất phổ thông, hình như mới được sơn lại, chạm tay vào cửa gỗ thậm chí còn chút cảm giác nhớp nhúa dinh dính, tựa hồ sơn còn chưa khô hoàn toàn. Tuy nhiên hắn không ngửi thấy mùi hôi của sơn dầu. Trong không khí chỉ phiêu đãng một mùi hôi tanh nhàn nhạt.
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy mạnh tấm cửa gỗ…
Một giây sau, hắn bước vào một căn phòng rạng rỡ ánh nắng…
Trong phòng khách trống trải, Lý Tử quay lưng về phía hắn, đang lúi húi dọn đống quần áo mới phơi khô để trên ghế sopa.
- "Anh về rồi ạ?”
Lý Tử cũng không quay đầu lại, nói:
- "Hôm nay em nhìn thấy một cô gái đứng sau lưng anh, giống như đang theo dõi Tiểu Minh! Có phải anh chọc phải kẻ thù nào rồi hay không?”