Dịch giả: Cua Đá
Dương Húc Minh viết những dòng chữ này hoàn toàn không phải do nóng nảy bộp chộp, mà là do bóng hình cao lớn trong màn sương máu hắn nhìn thấy trong đêm. Người đàn ông mặc bộ quần áo dính máu đội chiếc mũ đi mưa rộng vành, vác tấm phướn chiêu hồn đi dưới màn sương máu dày đặc mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng gần gũi.
Cảm giác quen thuộc lại thân thiết đến nhường ấy, khiến nỗi hoài niệm trong lòng hắn không thể nào tiêu tan.
Lại nói, có phải ngẫu nhiên mà hắn lại gặp được hình bóng này đâu. Điều kiện tiên quyết để hắn nhìn thấy người đàn ông ấy là do khi nằm trong mộ hắn liên tục gọi tên cha mình.
Và rồi hắn gặp hình bóng kỳ quái với bộ quần áo chắp vá dính máu.
Có mối liên hệ nhân quả rõ ràng như vậy, Dương Húc Minh cũng không thể không suy nghĩ kỹ càng nha.
Nhưng bây giờ canh ba gà gáy, hắn làm sao mà dám gọi điện cho mẹ già nhà hắn đây? Thế nên hắn hỏi Sinh Tử Lục thì đâu có vấn đề gì nhỉ?
Vì thế, câu hỏi đầu tiên Dương Húc Minh hỏi, chính là về thân phận cha mình.
Trong chốc lát, những dòng chữ trên Sinh Tử Lục biến mất. Sách đại ka thế mà lại có phản hồi.
Cha cậu không phải là người dẫn đường
Dòng chữ khô khan lạnh lùng đập vào mắt Dương Húc Minh.
Hay là.... quyển sách này lại qua loa cho qua chuyện với hắn?
Dương Húc Minh lại viết tiếp xuống cuốn sách
“Vậy thân phận thật sự của cha em là gì? Có phải cha em cũng giống như chú Sinh, quanh năm ở cùng với lệ quỷ? ”
Hắn tiếp tục hỏi cho ra ngọn nguồn.
Thế nhưng câu trả lời của Sinh Tử lục làm cho mặt Dương Húc Minh nhăn lại.
Cha cậu chỉ là một người bình thường, không phải người dẫn đường, cũng không liên hệ gì với Lệ Quỷ
Dương Húc Minh trợn tròn mắt nhìn câu trả lời. Sửng sốt trong chốc lát, hắn lại đặt bút viết:
“Đại ka nghiêm túc sao? Cha em chỉ là một người bình thường?”
Theo logic suy luận từ các manh mối đã có, cha cậu chỉ là người bình thường
Sinh Tử Lục đại ka trả lời càng ngày càng khô như ngói nha.
Nội tâm Dương Húc Minh gào thét không tin cả vạn lần, nhưng cuốn sách nát đã nói như thế thì hắn cũng đành bó tay. Xem ra, chuyện tìm hiểu về cha mình hắn phải tự thân vận động thôi.
Nếu không có màn thử nghiệm đêm nay, có lẽ Dương Húc Minh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng trải qua một đêm trong mộ địa đã khiến hắn hắn thay đổi suy nghĩ của mình. Cha hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là chết bất đắc kỳ tử.
Chỉ là muốn tìm hiểu cái chết của cha hắn thì cũng phải đợi đến lúc về nhà. Hơn nữa, hiện tại hắn còn chuyện khẩn cấp hơn cần phải làm.
“Đại ka tính toán lâu như vậy, đã suy luận ra nguyên nhân Lý Tử chết hay chưa? Thân phận của nữ quỷ bên trong hoa Bỉ Ngạn dưới hầm trú ẩn là gì? Còn những người làm vườn, đại ka từng nói bọn chúng sẽ tìm em để tính sổ, đại ka đã tính được em phải dùng cách nào để đối phó với chúng chưa?”
Đây, mấy cái thứ này mới là mớ phiền toái hắn phải ưu tiên giải quyết.
Trong giây lát, những dòng chữ trên Sinh Tử lục biến mất.
Rồi những hàng chữ đỏ chót chằng chịt hiện lên. Có vẻ như, cuối cùng thì Sách đại ka cũng đã suy luận được tin tức có giá trị.
Giọng nói quen thuộc
Dù cậu có nghe thấy bao nhiêu lần, cậu đều thấy giọng nói kia cực kỳ quen thuộc.
Một đời người sẽ gặp rất nhiều người, cũng sẽ quên rất nhiều người, ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng mình có thể nhớ hết tất cả những người mình từng gặp từ nhỏ đến lớn đây?
Mười năm sau hồi tưởng lại, ký ức của cậu về người bạn cùng bàn thuở bé có lẽ đã bị xoá nhoà.
Trong trí nhớ của cậu chắc hẳn đã chôn vùi một bí mật đáng sợ.
Ác linh có thân phận mập mờ kia và cậu có mối liên hệ sâu sắc khó mà cắt đứt.
Cô ta nhìn chằm chằm cậu, khát khao cậu, muốn hoàn toàn sở hữu cậu.
Rồi sẽ có ngày, cô ta chính thức hạ phàm.
Đó là lúc tai hoạ giáng xuống.
Hữu nghị nhắc nhở: Hãy tìm thi thể của cô ta, người chết không cất giấu bí mật. Chỉ khi nhớ được người cậu đã quên, cậu mới có thể tìm được cách hoá giải tử cục.
Chú thích: Thi thể của cô ta ở Lục Bàn Thuỷ.
Tiếp tục tìm kiếm, có lẽ cậu sẽ có những phát hiện khác.
Đây là đoạn văn thứ nhất.
Nội dung phía trên dường như nói về nữ quỷ không rõ lai lịch, ả ta là người quen biết với hắn thật sao? Bạn bè thuở bé? Kẻ thù cũ?
Hơn nữa, xác của cô ta lại ở Lục Bàn Thuỷ? Cũng cơ duyên xảo hợp quá à nha.
Má ơi, trước đây lúc điền nguyện vọng, hắn có bị ma xui quỷ khiến đâu mà lại ngu ngốc chọn Lục Bàn Thuỷ thế này.
Dương Húc Minh xoa lông mày, tiếp tục xem tiếp đoạn thứ hai.
Bên cạnh dương thế, có một dòng song mang tên Huyết Hà đang sôi trào cuồn cuộn. Nó có thể thôn phệ hết tất cả Ác quỷ trên thế nhân này.
Đó là nỗi đau đớn tuyệt vọng nhất, là tra tấn đáng sợ nhất. Rơi vào Huyết Hà nghĩa là bị tra tấn vĩnh viễn.
Nhưng bằng chấp niệm mãnh liệt đến mức không thể áp chế và những nghi thức quỷ dị trải qua trước lúc chết, cô ấy đã thoát khỏi những tra tấn đau khổ, từ Huyết Hà thoát ra ngoài.
Đó chính là ác quỷ kinh khủng nhất, khủng bố nhất chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Chỉ cần cô ta xuất hiện, cô ta sẽ mang theo oán hận vô tận và đau khổ cùng cực đến thế thế giới này.
Nhưng may mắn và cũng là bất hạnh, cô ta không hoàn chỉnh.
Chính vì thế, cô ta có cơ hội siêu thoát
Hoá giải chấp niệm, trả nợ oán hận, đền bù tiếc nuối cho tâm hồn trống vắng của cô ta. Linh hồn bị hận thù và đau đớn tra tấn này chỉ được bình an và giải thoát bởi sự thật.
Hãy đến thị trấn Nguyệt Chiếu, nơi dân tộc Miêu và cộng đồng người Di định cư, sau mười hai giờ đêm – tìm đường đi vào sơn động lớn nhất.
Mang theo nến tang màu trắng, nó sẽ giúp cậu chiếu sáng con đường phía trước.
Con trành quỷ chạy thoát cũng đang trốn ở đó.
Giết chết trành quỷ, hoàn thành ước hẹn của cậu, có lẽ cậu sẽ nhận được sự thông cảm của cô ta.
Chú thích: Bọc giấy đỏ ngoài nến hỉ có thể làm nó tạm thời không thắp sáng.
...
Sách đại ka suy luận cả buổi trời, chỉ được nhiêu đây tin tức sao?
Manh mối về người trồng hoa vẫn không suy luận được? Hay là do những kẻ trồng hoa kia hắn chưa cần đụng đến, việc khẩn cấp nhất cần làm đi giết chết trành quỷ đây?
Lẽ ra lúc ở hầm trú ẩn, Dương Húc Minh nên ra tay chém chết con trành quỷ mới phải.
Nhưng vì tay ác quỷ quản lý xưởng bún xuất hiện làm kế hoạch của hắn vỡ tan tành.
Haizz, giờ đi sơn động, không chừng bên trong cũng có ác quỷ siêu khủng bố nha...
Dương Húc Minh nhức cả đầu, vuốt vuốt ấn đường.
Thị trấn Nguyệt Chiếu nơi người Miêu và tộc người Di sao... Chỗ này cũng tương tự thị trấn Song Dát, ở rìa nội thành, cách thành phố rất gần.
Nhưng Nguyệt Chiếu so với Song Dát thì nổi tiếng hơn nhiều. Sân bay Lục Bàn Thuỷ xây tại đây, khu này còn đầu tư suối dưỡng sinh cùng khu du lịch sinh thái, tuyên truyền khắp thành phố.
Dương Húc Minh không phải dân bản địa cũng biết đến chỗ này.
Vậy mà ở đây cũng có chuyện linh dị kỳ quái?
Dương Húc Minh suy tư chốc lát rồi lấy điện thoại ra, tìm kiếm sơn động lớn nhất Nguyệt Chiếu nhưng không có có kết quả. Còn đi hỏi người khác ư, mặc dù hắn có quen biết vài người bản địa, nhưng đi hỏi họ thì... hắn còn phải cân nhắc một chút đã, nửa đêm về sáng còn quấy rầy giấc ngủ của người ta rõ ràng là không nên rồi.
Hắn đành post tin tức lên vòng tròn bạn bè.
“Có ai đi Nguyệt Chiếu chơi không? Có ai biết sơn động lớn nhất nằm ở đâu không? Cầu ôm đùi lão đại”
Vừa phát xong tin tức, Dương Húc Minh định rửa chân rồi leo lên giường ngủ, hy vọng sáng mai tỉnh giấc có thể có người trả lời hắn.
Ai ngờ chưa kịp thả điện thoại xuống đã có người trả lời.
Ứng Tư Tuyết: “Em nè, Em đi rồi nè. Muốn em dẫn đường cho anh không? Miễn phí luôn ~”
Phía sau tin nhắn còn kèm theo khuôn mặt tươi cười.
Dương Húc Minh ngẩn người. Giờ này sao?
Hắn nhìn đồng hồ, có chút nao nao xúc động.
Đại tiểu thư này hoá ra là con cú đêm à?