Dịch giả: Chiến Mệnh Song Sát
Cùng với tiếng cười vang lên sau lưng, một đôi tay lạnh buốt chạm vào vai Dương Húc Minh khiến hắn rùng mình sợ hãi.
Cơ thể Dương Húc Minh giống như bị đông cứng thành một pho tượng băng, toàn thân cứng đơ, không cách nào động đậy, cũng không thể thoát đi.
Hắn đã nhận ra rõ ràng, thanh âm phía sau chính là của ả nữ quỷ trong hầm trú ẩn - con ác linh muốn lợi dụng hoa Bỉ Ngạn để giáng lâm nhân gian.
Chẳng lẽ con sông trước mắt hắn chính là Huyết Hà, nơi mà Lý Tử đã bị rơi vào?
Phải chăng hắn vừa đi vào thế giới của con ác linh kia?
Dương Húc Minh định mở miệng nói, nhưng lại phát hiện không thể làm được, thậm chí nhếch miệng cười hắn cũng không làm được.
Vào thời điểm đôi tay kia chạm vào vai, hắn đã mất hoàn toàn quyền khống chế thân thể của mình.
Một tiếng cười nhẹ phảng phất như vọng lại từ địa ngục, khiến người ta sợ hãi nổi da gà. Giọng nói của nữ quỷ vang lên từ phía sau:
- "Người sống không thể tới nơi này. Anh Minh muốn trở thành Người dẫn đường sao? Hay là anh Minh muốn tìm gặp em để xin lỗi?
Dù sao, thời điểm ở trong hầm trú ẩn, anh đã làm em tổn thương rất nhiều!”
Một đồ vật gì đó rất sắc nhọn lặng lẽ đâm sâu vào lưng Dương Húc Minh.
Cảm giác đau đớn cắt da cắt thịt truyền vào trong não hắn, thứ gì đó đang xuyên thủng qua thịt da hắn để đi vào lồng ngực từ phía sau.
Là một bàn tay cùng với những cái móng sắc như dao…
Nữ quỷ sau lưng dùng một tay đâm sâu vào lưng Dương Húc Minh, luồn bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh ngắt vào lồng ngực hắn. Đau đớn sợ hãi khiến trái tim hắn nhảy lên điên cuồng.
Cảm giác tử vong chậm rãi xâm nhập theo bàn tay đâm xuyên vào, giống như giòi trong xương, từ từ tra tấn ý chí của Dương Húc Minh. Cùng lúc đó, tiếng cười con quỷ cái phía sau càng thêm vui vẻ.
- "Anh Minh, tim anh đập nhanh quá… Một trái tim thật mạnh mẽ sinh động. Em rất muốn móc tim anh ra xem cho kỹ!”
Bàn tay của nó đâm càng sâu vào lưng Dương Húc Minh, xuyên qua da thịt, lớp cơ và phổi của hắn, chạm đến khu vực trái tim đang đập như trống trận. Nỗi đau đớn kinh hoàng khiến Dương Húc Minh chạm đến biên giới của gục ngã.
Hắn chỉ có thể đứng trơ như pho tượng cứng đờ ở đó, khó mà động đậy. Bàn tay nữ quỷ vẫn tiếp tục đâm sâu hơn, cuối cùng chạm đến trái tim đang nhảy với vũ điệu điên cuồng.
Ngực Dương Húc Minh truyền đến cảm giác đau thắt kịch liệt.
Hắn thống khổ kêu lên thảm thiết. Nhưng mà phía sau hắn, nữ quỷ càng ngoác mồm ra cười khoái chí.
- "Thật tuyệt! Anh Minh! Anh thật tuyệt đó! Tim của anh, em phải nhận lấy rồi. Em muốn trái tim này của anh.”
Móng tay bén nhọn của con quỷ cái chậm rãi, vô tình đâm xuyên qua trái tim Dương Húc Minh. Nỗi thống khổ kinh khủng không thể mô tả khiến Dương Húc Minh gần như ngất đi.
Nhưng hắn cũng không ngất được. Thân thể hắn vẫn cứng đơ không cách nào động đậy, ý thức thì vẫn minh mẫn cảm nhận từng chút từng chút đau đớn của nhát đâm thấu tim.
Một giây sau, ý thức Dương Húc Minh dần dần trở nên mơ hồ.
Tay chân của hắn lạnh dần, hắn mất cảm giác bắt đầu từ tứ chi hướng dần vào thân thể, giống như đang chết dần từng bộ phận.
Nỗi đau từ trái tim bị đâm xuyên gần như không còn cảm giác được. Hai mắt của Dương Húc Minh mờ dần, trở nên vô hồn.
Hắn cảm giác thân thể vô cùng nặng nề, rất buồn ngủ. Giống như mấy chục năm hắn chưa từng được ngủ, chỉ cần đứng vậy nhắm mắt lại là ngủ được ngay.
Ý thức hắn trở nên mờ mịt.
Mơ hồ.
Thời khắc hấp hối cuối cùng, cũng không thấy có hiện tượng hồi quang phản chiếu như người ta vẫn hay nói.
Dương Húc Minh cảm giác trước mắt của mình chỉ có một mảnh tối đen. Trong không gian hắc ám đó, chỉ có một hình ảnh đỏ chót vô thanh vô tức đứng nơi đó, quay lưng về phía hắn.
Bắt đầu, khoảng cách hai bên còn rất rất xa, nhưng dần dần, hình bóng đó càng lúc càng tiếp cận Dương Húc Minh.
Áo cưới đỏ chót nổi bật trong bóng đêm đen kịt, yêu dị mà huyễn ảo. Tóc dài bồng bềnh như suối rủ xuống bờ vai thon thả.
Đó là một người hắn vẫn rất quen thuộc, nhung nhớ nhưng cũng rất e sợ. Một người luôn khiến hắn ngập tràn áy náy.
Lý Tử...
Dương Húc Minh ý thức càng ngày càng mơ hồ. Hắn cảm giác chính mình đang rơi dần xuống vào bóng tối. Mà lần này chìm xuống, có lẽ là mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Bóng người mặc áo cưới đỏ chót vẫn lẳng lặng đứng đó, tựa hồ không hề phát giác ra Dương Húc Minh phía sau.
Khoảng cách của song phương càng ngày càng xa, bóng người đỏ như máu càng ngày càng nhỏ bé xa xăm trong mắt Dương Húc Minh. Cuối cùng, hắn không còn thấy rõ
Lý Tử..
Một sự thống khổ không thể nói nên lời đột nhiên trào dâng trong lòng Dương Húc Minh.
Hắn tuyệt vọng muốn gào lên khóc thật lớn.
Lý tử chết rồi.
Đúng! Lý Tử chết rồi, còn hắn vẫn chưa thể làm gì cho em ấy. Hắn vẫn không thể nào đòi lại được công đạo cho Lý Tử.
- “Mình thật không đáng mặt đàn ông mà!”
Dương Húc Minh thì thầm.
Hắn chậm rãi đặt tay lên ngực mình. Bỗng chống, một ngọn lửa trắng xám mờ nhạt phừng lên, bốc cháy nơi lồng ngực của hắn.
Phía sau lưng, cô gái kia vội thét lên bằng một giọng khó tin:
- “Dương Húc Minh!”
Thế nhưng, hắn đã không còn có thể nghe được giọng hét thảng thốt ấy nữa rồi.
Dương Húc Minh mở choàng mắt, ngồi dậy từ ngôi mộ.
Một ngọn lửa trắng xám đang thiêu cháy điên cuồng trong lòng bàn tay hắn. Sau khi giật xuống mảnh khăn che mắt, Dương Húc Minh thấy rõ ngọn lửa trắng tái nhợt đang nhảy múa trong bàn tay của mình. Ngọn lửa nhỏ này không lớn lắm, cơ bản là khá nhỏ, nhưng nó lại tỏa ra một hơi lạnh thấu tận linh hồn. Giữa lúc rạng sáng, ngọn lửa quỷ dị không tên này vẫn luôn le lói giữa bóng đêm âm u, rọi thành một mảng trắng bệch trên gương mặt của Dương Húc Minh.
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Dương Húc Minh khi hắn thấy ngọn lửa nhỏ bập bùng này.
Hắn biết rõ hắn đã thành công.
Ngọn lửa màu trắng này chính là tiềm năng đã được thức tỉnh bên trong cơ thể hắn.
Nhờ vào khát vọng sống sót và sự áy náy cùng cực đối với Lý Tử, cuối cùng Dương Húc Minh đã có thể thoát khỏi cái ảo giác kinh khủng kia trong thời khắc sinh tử khủng bố.
Hắn tỉnh lại.
Những thứ mà hắn trông thấy vừa rồi tạm thời không có liên quan nhiều đến hắn, dù cho đó chỉ là giấc mộng hay sự thật đã phát sinh.
Những đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở hai bờ Huyết Hà, những khuôn mặt người kêu gào thảm khốc giữa dòng sông đỏ thẫm tanh hôi, và còn có cả cô gái không rõ lai lịch cứ chăm chăm muốn đòi mạng hắn... Tất cả những thứ đó đều đang tồn tại ở một thế giới xa xôi nào đó mà thôi.
Hiện tại, Dương Húc Minh còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
Đó chính là báo thù cho Lý Tử!
Chỉ có điều, Sinh Tử Lục đúng là một chuyên gia đào hố nha. Vung tay làm tắt ngọn lửa tái nhợt kia, Dương Húc Minh xoa nhẹ mi tâm, từ từ đứng lên. Hắn đã hiểu cách thức để trở thành Người dẫn đường, đó là dùng một biện pháp đặc biệt để tiến vào cái thế giới quỷ dị khó lường kia.
Sau đó, Dương Húc Minh phải vượt qua một bài khảo nghiệm kinh khủng nào đó mới có thể chứng minh mình đủ tư cách.
Thế nhưng, ả ác linh hoa Bỉ Ngân trong Hầm trú ẩn lại hiện thân ngay tại thế giới kia. Dương Húc Minh vừa đi vào liền bị ả nhanh tay tóm lấy.
Đồng thời, Dương Húc Minh cũng không tin bài kiểm tra cấp chứng chỉ Người dẫn đường lại có liên quan đến ả ác linh này.
Khảo nghiệm chân chính hắn là đến từ hai bóng dáng một lớn, một nhỏ xuất hiện lúc ban đầu. Đó là gã đàn ông to cao mặt bộ áo đẫm máu, đội mũ rộng vành, đeo Chiêu Hồn phiên cùng tử thi bé gái đi sau lưng ông ấy.
Nếu không đoán nhầm, hình bóng mặc áo đỏ như máu, đội nón rộng vành âm u kia có lẽ chính là người cha mà Dương Húc Minh vô cùng tưởng nhớ!