Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Hai giờ là thời gian âm trầm hắc ám nhất của một đêm. Trong nghĩa địa âm u, từng tấm bia mộ đứng san sát giống như những khuôn mặt đen sì im lặng nhìn ngắm thế giới.
Dương Húc Minh chọn một khoảng trống khá rộng giữa hai ngôi mộ gần lối bậc thang, dưới sàn được trát xi măng cẩn thận sạch sẽ. Hắn nhắm mắt nằm xuống, đầu gối lên sàn xi măng lạnh lẽo, đặt hai miếng bịt mắt lên, thoáng chốc cả thế giới trở thành đen ngòm tĩnh lặng.
Xung quanh tĩnh mịch không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Thậm chí cả tiếng gió thổi cũng biến mất.
Dương Húc Minh nằm đó, lại có một loại cảm giác, tựa hồ thân thể của hắn đang rơi xuống. Nhưng lấy lại bình tĩnh, hắn phát hiện đây chỉ là ảo giác. Phía sau đầu vẫn là sàn xi măng cứng rắn, khiến hắn thấy hơi đau ở dưới da đầu chỗ tựa vào.
Một hồi lâu sau, không thấy phát sinh biến cố gì, Dương Húc Minh mới thấp giọng gọi tên cha mình.
Nếu như nói trên thế giới này, có người nào hắn nhớ đến nhất, không hề nghi ngờ gì, đó là cha của hắn. Cha mất khi Dương Húc Minh còn đang học trung học.
Khi đó hắn còn quá nhỏ để hiểu biết chuyện đời. Cha đột nhiên qua đời, hắn có chút bi thương, nhưng cảm giác cũng không đau buồn nhiều lắm, bởi vì chưa biết mất cha có ý vị như thế nào.
Hắn thấy mình muốn khóc, nhưng lại không khóc được, chỉ biết đờ đẫn nhận lấy tin tức cha mình qua đời.
Người thân cùng bạn bè đều an ủi động viên hắn, để hắn đừng quá thương tâm. Nhưng thực sự khi đó hắn không cảm thấy mình có bao nhiêu bi thương. Ngược lại, bởi vì mọi người an ủi mà khiến hắn hoang mang, tự hỏi chính mình có phải là quá lạnh lùng hay không.
Rõ ràng mọi người đều động viên hắn đừng buồn, vì sao hắn lại chẳng thấy buồn bao nhiêu?
Sau này lớn dần, mỗi khi nhớ đến cha mình, Dương Húc Minh đều cảm thấy có lỗi, sống mũi cay cay. Hắn thương cha, thương mẹ và thương bản thân mình.
Hiện giờ mẹ hắn tính ra vẫn còn sức khỏe, có lẽ còn có thể tự chiếu cố chính mình. Nhưng cuối cùng rồi cũng có một ngày, mẹ sẽ già yếu đi. Đến lúc đó, bà chỉ cô độc hiu quạnh một mình. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tâm tình Dương Húc Minh liền cảm thấy phiền muộn…
Hắn thở dài một hơi, rồi tiếp tục thấp giọng gọi tên cha mình
- “.... Dương Tĩnh”
Âm thanh của Dương Húc Minh nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Hắn không ngừng thì thầm gọi tên cha, trong đầu nhớ đến những kỉ niệm ít ỏi về cha mình khi hắn còn bé.
Cha trong trí nhớ của hắn là một người đàn ông sáng sủa cao lớn, có nụ cười rực rỡ, tính cách hiền lành, luôn cư xử hòa nhã tốt bụng với mọi người xung quanh.
Ông là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực, không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc cá cược, không có bất kỳ thói quen hay tật xấu nào.
Trong việc giáo dục Dương Húc Minh, cha hắn luôn luôn làm gương tốt, khoan dung độ lượng và ôn nhu. Cha không tạo áp lực quá lớn cho hắn, càng không giống nhiều bậc cha mẹ đương thời, muốn con phải nghe lời nhất nhất, bảo gì làm nấy, chỉ chăm chăm ép con mình đi theo đường mà cha mẹ chọn sẵn.
Bởi khi đó hắn còn nhỏ, rất khó cảm nhận được cha thương hắn bao nhiêu. Nhưng sau khi cha mất rồi, hắn mới dần dần ý thức được sự mất mát bi thương, giống như căn nhà mất đi mái ngói che nắng che mưa.
Vừa miên man nhớ đến quá khứ, Dương Húc Minh vừa kêu gọi tên cha hắn không ngừng.
Tâm tình hắn dần dần bình tĩnh lại. Hắn không biết mình kêu gọi như thế sẽ kéo đến cái gì, nhưng nếu như cha có thể nghe được lời hắn gọi, như vậy Dương Húc Minh cũng không có gì phải sợ hãi.
Một người cha luôn luôn mỉm cười, quan tâm tất cả mọi người bên cạnh, cho dù chết biến thành quỷ, cũng nhất định sẽ không tổn thương đến hắn.
Điểm này, Dương Húc Minh không chút nghi ngờ.
“...Dương Tĩnh … Dương Tĩnh…”
Dương Húc Minh tiếp tục thì thầm gọi…
Hắn không biết việc này sẽ tiếp tục bao lâu. Quyển sách kia chỉ nói là nếu như Dương Húc Minh may mắn không chết, có thể sẽ mở ra tiềm năng của bản thân hắn. Mà bây giờ xung quanh hắn vẫn chẳng phát sinh biến dị gì. Có lẽ đến khi nguy cơ trí mạng xuất hiện, lúc đó Dương Húc Minh mới biết nên làm thế nào.
“...Dương Tĩnh … Dương Tĩnh…”
Trong nghĩa địa tĩnh mịch, tiếng gọi của Dương Húc Minh dù rất nhỏ nhưng vẫn vang xa phảng phất khắp nơi.
Bởi vì miếng vải đen bịt mắt nên hắn không cách nào biết được tình huống xung quanh, càng không biết những nấm mộ bên cạnh đang có phản ứng gì.
Có lẽ lúc này, những linh hồn nằm trong từng nấm mộ kia đã chen chúc nhau leo ra rồi…
Có lẽ lúc này, nhưng gương mặt thối rữa, vặn vẹo đang đứng vây xung quanh hắn, im lặng chăm chú nhìn một người sống sờ sờ lại mò lên khu nghĩa địa này nằm chơi..
Dương Húc Minh nghĩ miên man, cảm thấy toàn thân nổi da gà…
Nhưng cứ máy móc lặp đi lặp lại lời kêu gọi, khiến tư duy Dương Húc Minh bắt đầu dao động. Hắn nhớ đến gương mặt mỉm cười hiền hậu của cha mình, lại nghĩ đến mẹ hắn khóc cạn nước mắt trong tang lễ.
Trong vô thanh vô tức, Dương Húc Minh cảm giác mình bắt đầu rơi xuống. Hắn như rơi vào một vũng bùn nhão nhoẹt, thân thể không ngừng bị chìm xuống bùn. Bốn phương tám hướng đều là lực hút kéo hắn xuống, bao phủ hắn, nhét hắn vào bùn.
Thân thể Dương Húc Minh cứ hạ xuống đều đều.
Phía sau đầu, lúc này không tựa vào sàn xi măng cứng ngắc nữa, mà giống như bùn nhão mềm mềm.
Dương Húc Minh hít thở dồn dập, có chút khẩn trương.
Suy nghĩ của hắn đang dần bình tĩnh lại, nhưng cảm giác thân thể chìm xuống vẫn tiếp diễn đều đặn.
Dương Húc Minh chợt nghe xung quanh có tiếng xào xạc, giống như tiếng móng tay cào vào đất, cũng giống như tiếng đập nước bì bõm. Hắn cảm giác mình bị chìm hoàn toàn vào trong vũng bùn loãng, hít vào thở ra đều là một loại không khí lạnh ngắt khô khan.
Những tiếng động xung quanh càng lúc càng rõ, càng hỗn loạn, nghe kỹ thì giống như tiếng radio đang dò sóng nhưng bị nhiễu. Có lúc lại giống như bầy ác quỷ đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Dương Húc Minh trong lòng chợt run lên, vô thức nắm chặt nắm đấm. Bởi vì hắn cảm giác được, dường như có vô số những bàn tay lạnh ngắt chụp lấy thân thể hắn.
Những thứ kia tựa hồ muốn tóm lấy hắn, kéo vào sâu trong hắc ám.
Toàn thân hắn cứng đờ căng thẳng, trong miệng vẫn cố gắng thì thào gọi tên cha mình
“… Dương Tĩnh … Dương Tĩnh … Dương Tĩnh…”
Thân thể Dương Húc Minh vẫn cứ tiếp tục chìm xuống chậm rãi. Chìm sâu vào trong vũng bùn lạnh lẽo. Những bàn tay túm lấy cơ thể hắn, giằng xé, co kéo. Lực kéo càng lúc càng lớn khiến hắn cảm giác tay chân da thịt của mình sắp sửa bị những thứ kia bứt rụng ra hết.
Đau đớn khiến toàn thân Dương Húc Minh căng cứng…