Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thấy cái ổ khóa bị hư này, Dương Húc Minh thoáng sửng sốt.
Hắn vô thức lui về sau một bước.
Mặc dù biết trước bọn trồng hoa thường xuyên ra vào cái động này mỗi tuần một lần, khả năng việc đi vào có lẽ là không khó lắm, nhưng ngay cả ổ khóa cổng cũng đã phá hư thì thật là khó tin.
Như thế, chẳng lẽ bất cứ ai cũng có thể đi vào hay sao? Bên cạnh đó, thứ đang tồn tại bên trong cũng dễ dàng đi ra luôn à?
Dương Húc Minh nhíu mày, quan sát hang động này từ xa, không dám tiến đến gần. Sau đó, hắn quyết định gọi điện thoại cho Ứng Tư Tuyết.
- "Tiểu Tuyết, có một việc anh muốn hỏi em! Nếu em muốn biết cấu tạo bên trong của một khu vực, nhưng em lại không muốn tự đi vào trong đó thì có biện pháp nào không em?"
Cô gái này vô cùng thông minh, lại nhanh trí nên Dương Húc Minh muốn tham khảo xem cô ấy có ý kiến nào khả quan hay không.
"Em hăm phải tiểu tiên nữ" vẫn chưa hồi âm cho hắn, vì thế không thể cứ trông chờ vào mỗi một nguồn tin miêu tả cấu trúc hang động của mẹ em ấy được. Dương Húc Minh chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi.
Ứng Tư Tuyết trầm ngâm vài giây rồi nói:
- "Nếu như đó là khu vực rộng rãi, không gian cực lớn, thì có thể mua một chiếc Flycam rồi điều khiển nó bay vào. Chúng ta dùng máy vi tính theo dõi hình ảnh thông qua ống kính, từ đó có thể quan sát và đánh giá trực tiếp cấu tạo bên trong khu vực ấy."
- "Còn nếu nơi đó tối đen như mực thì sao em?" - Dương Húc Minh hỏi.
- "Vậy anh gắn thêm một cái camera hồng ngoại là xong thôi mà, cũng dễ!"
- "Như vậy lại có vấn đề phát sinh..." Dương Húc Minh vừa thở dài, vừa nói: - "Tìm mua loại thiết bị này ở đâu trong thành phố Lục Bàn Thủy này vậy em?"
Ứng Tư Tuyết cười khẽ:
- "Em có nha... Anh Minh cần hả? Hiện tại hay là em mang đến cho anh nghen, lại giúp anh điều khiển nó làm việc."
"... Đúng thật là tiểu thư con nhà đại gia..." Dương Húc Minh than thở: - "Riết rồi không biết nhà em thiếu cái gì luôn... Cảm ơn em trước nha, nếu cần dùng thì anh sẽ gọi em liền."
Nguyên nhân mà hắn không đòi hỏi Ứng Tư Tuyết mang Flycam đến đây ngay lập tức, là do hiện tại trời đã chập choạng tối. Dương Húc Minh ngẩng đầu nhìn sắc trời nhá nhem, quyết định tạm thời rời khỏi khu vực hầm trú ẩn rùng rợn âm u này, trở về gặp Phạm Chí Cương lần nữa rồi tính tiếp.
Gã gù đó bảo hắn quay lại lần nữa vào buổi tối, hy vọng là thông qua buổi gặp gỡ này có thể thu nhặt thêm một vài manh mối hữu ích.
Vì Sinh Tử Lục không có tiếp tục cung cấp manh mối nào khác, nên Dương Húc Minh tạm thời chưa muốn đụng chạm với đồ vật bên trong Hầm trú ẩn này.
Rời khỏi núi Chung Sơn, Dương Húc Minh bước vào một quán cơm ven đường để ăn tối.
Những tia sáng thưa dần rồi tắt hẳn. Hắn cũng không gấp gáp gì cả, ngồi trên chiếc ghế trống chờ đến khi phố xá lên đèn sáng choang.
Khi trời đã tối hoàn toàn, Dương Húc Minh mới đứng dậy, vác chiếc hộp gỗ to lớn lên vai rồi quay lại Phố đi bộ Bạch Ngọc. Do đã rành đường, hắn đã có thể mắt nhắm mắt mở luồn lách qua từng con hẻm nhỏ, quay lại đúng chính xác tại vị trí căn nhà của Phạm Chí Cương.
Dưới bầu trời đêm, cả khu dân cư hoàn toàn yên tĩnh. Con đường mòn đen kịt tản ra một mùi rác thải tanh tưởi như đã lâu rồi không có công nhân vệ sinh đến thu dọn.
Nơi hôi nhất chính là trước cửa nhà của tên Phạm Chí Cương kia.
Hàng tá rác thải ven đường bốc lên cái mùi hôi thối khủng khiếp, làm người đi đường xung quanh phải nhăn mặt, nhíu mày.
Những ngôi nhà nhỏ xung quanh khá xập xệ, không có nhà lầu, vách tường và ô cửa sổ đều loang lổ, hoen rỉ. Khu phố nhỏ này chắc hẳn là một khu dân cư của tầng lớp bình dân thành thị rồi.
Trừ khi cư dân nơi này có thể kiên nhẫn chờ đến khi chính quyền quy hoạch lại và tài trợ vốn liếng, bằng không cuộc sống như thế này còn phải tiếp tục kéo dài.
Dương Húc Minh đứng yên ngẫm nghĩ gì đó trước nhà Phạm Chí Cương, vẫn chưa bước đến gõ cửa.
Hắn tiến đến, sau đó âm thầm khe khẽ lượn một vòng xung quanh căn nhà. Ý định của hắn là muốn nghe trộm xem bên trong ngôi nhà đang diễn ra chuyện gì.
Thế nhưng bên trong tối om, vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ một tia sáng nào.
Không gian yên ắng và tĩnh mịch như vậy khiến nhà của Phạm Chí Cương giống hệt một căn nhà hoang.
Dương Húc Minh đi gần giáp vòng xung quanh căn nhà, đến cửa sau, bỗng thấy có ánh đèn le lói hắt ra từ một khe hở nhỏ trên vách tường gỗ tạm bợ.
Dương Húc Minh đi nhẹ hơn, nhón từng bước tiến gần tấm vách, sau đó nhích dần về khe hở. Hắn âm thầm lặng lẽ ghé mắt vào vị trí nhỏ hẹp này, nhìn vào bên trong, quan sát từng cảnh tượng đang diễn ra bên trong căn nhà.
Hắn ngửi thấy một mùi tanh hôi kỳ quái đang tỏa ra từ trong căn phòng có ánh đèn mờ nhạt.
Gã gù Phạm Chí Cương đang ngồi đưa lưng về phía Dương Húc Minh, yên lặng, không nhúc nhích trong nhà. Trước mặt hắn là một cái nồi đang nấu một thứ gì đó.
Tên đó cầm muỗng lên, cẩn thận khuấy đều thứ đang nấu trong nồi.
Mùi hôi tanh kỳ quái đó chính là từ trong cái nồi này mà ra.
- "Ngon quá!"
Dương Húc Minh nghe thấy tiếng tên gù vang lên sau tấm vách:
- "Bún của ba mẹ ăn ngon quá chừng!"
Dương Húc Minh giật thót tim.
Ba mẹ? Chẳng phải ba mẹ của tên này chết rồi sao?
Chẳng lẽ hai ông bà đó hiện hồn thành quỷ quay về? Dương Húc Minh nhìn chằm chằm cái bóng lưng gù kia, hy vọng sẽ nghe được nhiều thông tin hơn.
Kẻ này vừa khuấy cái nồi vừa bảo bún ăn ngon... chẳng lẽ tên Chí Cương này đang nấu bún trong nồi đó?
Hắn ngồi xổm xuống nơi đó, yên lặng theo dõi bóng lưng gù kia, chờ thử xem tiếp đó gã ấy sẽ làm gì. Dương Húc Minh không tin tên này có thể ngồi yên khuấy bún cả đêm.
Thật vậy, loay hoay một hồi, gã lưng gù này không khuấy bún nữa mà là đặt cái muỗng xuống rồi nặng nhọc đưa tay gãi lưng.
Động tác này rất dễ thực hiện với người thường nhưng với một kẽ gù như tên này thì lại khác. Gã ta khốn đốn gãi gần cả buổi, cũng gãi không tới ngọn chóp của quả bướu.
Kẻ này thở hổn hển, tỏ vẻ khó chịu.
Phạm Chí Cương thở dốc một hồi, sau đó quát tháo ầm ĩ cả phòng.
- "Ngứa quá, trời ơi!"
Gã nhảy cẫng lên, lao về hướng Dương Húc Minh đang lấp ló.
Dương Húc Minh vội lùi về phía sau. Lúc đó, hắn thấy khe hở trên vách tường bị che tối, từng âm thanh cọ tường sàn sạt vang lên trong phòng.
Hay nhĩ? Tên này không với tay tới liền dùng cách này cho đỡ ngứa ư? Thê thảm quá mà.
Dương Húc Minh chờ Phạm Chí Cương bước đi khỏi bức tường bèn nhích đến lần nữa, tiếp tục theo dõi cảnh tượng xảy bên trong.
Sau khi cọ tường cho bớt ngứa, Phạm Chí Cương lập tức cúi xuống, bê nguyên cái nồi đang nấu trên sàn nhà lên rồi bước đi.
Có vẻ như gã ta hiện đang vô cùng cao hứng, tíu ta tíu tít mang cái cái nồi đi ra khỏi phòng.
Tiếng công tắc điện vang lên, gian phòng này chìm trong bóng tối.
Dương Húc Minh lượn lờ lần nữa nhưng chẳng tìm ra một khe hở nào khác, đành phải quay lại cửa chính căn nhà.
... Cốc cốc cốc...
Âm thanh trả lời lạnh lùng của Phạm Chí Cương vang lên từ bên trong căn nhà:
- "Ai vậy?"
Dương Húc Minh hắng giọng:
- "Là tôi đây, người phóng viên đã đến gặp anh lúc ban ngày đấy!"
Sau một thoáng yên lặng, cửa phòng bị kéo ra thật nhanh. Phạm Chí Cương cười tươi vui vẻ đón chào Dương Húc Minh:
- "Cuối cùng thì anh phóng viên cũng quay lại."
Gã hớn hở tay bắt mặt mừng với Dương Húc Minh, tựa như một đứa trẻ đang muốn chia sẻ đồ chơi của mình với bạn bè cùng trang lứa.
Phạm Chí Cương hưng phấn nói:
- "Tôi nấu thịt dê, tối nay chúng ta có thịt dê ăn rồi. Rất là ngon đó!"