Dịch: Cua Đá
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ngay khi tiếng đập cửa vang lên cũng là lúc Dương Húc Minh lặng lẽ giơ cao thanh Sát Phụ kiếm. Hắn đứng yên không nhúc nhích.
Nơi hắn đứng cách cửa chính không gần mà cũng chẳng quá xa.
Tiếng đập cửa chỉ vang lên mấy nhịp rồi ngừng lại. Cùng lúc đó, cửa chính vốn bị khoá trái bất chợt mở ra một cách im ru.
Có tiếng bước chân nặng nề chậm chạp tiến vào phòng.
Không khí trong thư phòng bỗng dưng lạnh ngắt. Lẽ nào đây chính là phong cách mở màn sân khấu của lệ quỷ? Khi tiếng bước chân ngày một gần hơn, Dương Húc Minh lao thẳng ra đóng cửa phòng lại.
Hắn lấy hết sức bình sinh chốt chặt cửa phòng.
Tách!
Sau một tiếng vang nhỏ, đèn trong thư phòng chợt sáng.
Dương Húc Minh nhìn thấy hình ảnh một lão nông với nụ cười quỷ dị.
Khi đèn bật lên, lão già quỷ quái bỗng nhiên gào thét dữ dội rất thống khổ. Lão vội vàng ngồi xổm xuống cuộn mình lại, thân ảnh mờ dần và nhanh chóng biến thành một cái bóng nhạt nhoà. Đồng thời lúc đó, một bóng đen lập tức nhảy từ trong góc ra ngoài. Dường như con mèo đen này đã lặng lẽ nấp sẵn chờ chực lao ra tấn công Dương Húc Minh.
Nhưng Dương Húc Minh không thèm để ý đến nó.
Hắn lao nhanh vọt về phía lão già.
Sát Phụ kiếm trong tay hắn chém liên tục không ngừng.
- Tắt đèn!
Dương Húc Minh gầm lên giận dữ - Ứng Tư Tuyết đứng chờ sẵn ở chỗ công tắc điện ngay lập tức ấn nút tắt đèn.
Thư phòng lại lần nữa tối như hũ nút.
Trong bóng tối mù mịt ở thư phòng, Dương Húc Minh cầm Sát Phụ kiếm vung vẩy, không ngừng chém xuống. Hắn tiến đến nơi lão quỷ già đang ngồi co quắp lúc trước, cất tiếng gọi to, một đôi tay trắng bệch từ túi áo hắn vươn dài ra ngoài.
Giữa lúc đó, thanh Sát Phụ kiếm trong tay hắn dường như đã chém trúng một thứ gì đó. Trong màn đêm, một âm thanh trầm đục vang lên, Dương Húc Minh có cảm giác như thanh kiếm bổ tới một tảng băng lạnh ngắt, tay hắn hơi tê dại vướng víu.
Thế nhưng đôi tay của Tiểu Tư vẫn vươn ra, chụp vào phía trước Dương Húc Minh và gắng sức túm lấy vật đó kéo về phía sau, mặc kệ không gian trong thư phòng đen kịt như than. Bên tai Dương Húc Minh vang lên tiếng lão quỷ già gào thét vô cùng thống khổ, nhưng một khi lão đã bị Tiểu Tư túm lấy thì làm sao mà thoát khỏi, khẳng định chỉ còn đường chết.
Đôi tay trắng bệch của Tiểu Tư từ từ co lại, lão quỷ mặt cười càng giãy giụa điên cuồng hơn.
Bóng đêm đen kịt khiến Dương Húc Minh nhìn không rõ lắm, nhưng biểu hiện giằng co dồn dập này phát sinh ngay bên cạnh hắn, thậm chí sát rạt lướt qua khiến hắn cảm nhận được sự điên cuồng giãy chết của lão quỷ. Tiếc là, sau khi bị Tiểu Tư bắt được thì sẽ bị bó chân bó tay một cục, muốn trốn à, mơ đi nha.
Chẳng hạn như trước đây khi Dương Húc Minh bị đôi tay này chụp phải, toàn thân hắn cũng cứng ngắc không sao nhúc nhích nổi. Lão quỷ này tuy có thể giãy giụa nhúc nhích nhưng sức lực rất yếu ớt không nên cơm cháo gì.
Hai tay của Tiểu Tư tiếp tục cần mẫn kéo ra phía sau.
Trong góc bỗng vang lên một tiếng mèo kêu thảm thiết. Một cơn gió lạnh quét qua đánh vào lưng Dương Húc Minh rồi có thứ gì đó bám trên vai hắn.
Trong bóng tối, con mèo đen này ở trạng thái mờ nhạt như ảnh ảo. Dương Húc Minh cảm giác được đối phương đang điên cuồng cào cấu mặt mình nhưng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Cảm xúc nhẹ tênh giống như một cơn gió nhẹ mơn man massage mặt hắn ấy chứ.
Con mèo đen cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, như sắp phát điên. Chứng kiến chủ nhân lúc sinh thời bị bắt nhốt vào nhật ký đã khiến chỉ số cuồng bạo của lệ quỷ mèo đạt level max.
Nhưng dù nó điên cuồng cỡ nào cũng không thể làm tổn thương Dương Húc Minh, càng không sao ngăn cản được đôi tay trắng bệch kia ngừng kéo lão chủ vào cuốn nhật ký.
Còn lão quỷ già thì sức lực ngày càng yếu ớt, trong lúc đó, đôi tay trắng bệch của Tiểu Tư lại ngày càng rút về nhanh hơn.
Cuối cùng lão quỷ cũng bó tay thúc thủ.
Đôi bàn tay trắng ởn lại kéo “soạt” một tiếng, phút chốc đã kéo theo hai luồng vật thể đen thui vào túi áo Dương Húc Minh.
Bên tai Dương Húc Minh vang lên tiếng rú tuyệt vọng bi thương của con mèo đen.
Tiếng rú kia tràn đầy hận thù oán thán, nghe rởn tóc gáy.
Thế nhưng Dương Húc Minh không để đối phương kịp phản ứng, ngay khi lão quỷ bị nhốt vào nhật ký liền quát to.
- Bật đèn!
Tách!
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Ứng Tư Tuyết lập tức bật đèn lên.
Quỷ mèo phẫn nộ đến mức buông ra chiếc đầu nhỏ nhắn đang được giữ trong hai chân trước của nó, dùng cả bốn chân điên cuồng cào cấu Dương Húc Minh trong khi chiếc đầu lăn long lóc trên nền nhà.
Một đôi tay trắng bệch từ túi áo Dương Húc Minh nhanh nhẹn chồm ra ngoài. Trong nháy mắt, đôi tay này chụp được thân xác con mèo không đầu trên vai hắn và dùng sức lôi kéo. Trên mặt Dương Húc Minh mới xuất hiện vài vết mèo cào thì con mèo đen đã bị bắt dính.
Ngay lập tức hành động của nó bỗng trở nên chậm chạp nặng nề.
Miệng con mèo đen tuy vẫn không ngừng kêu gào thảm thiết rất doạ người nhưng móng vuốt nâng lên hạ xuống càng ngày càng vô cùng chậm chạp.
Mèo đen dường như đã bị khoá cứng kể từ khi bị đôi tay của Tiểu Tư chụp lấy.
Thân xác không đầu của nó bị kéo tuột về phía túi áo Dương Húc Minh. Còn cái đầu mèo thì lăn lông lốc trên sàn nhà với đôi mắt nhìn chằm chằm về phía hắn. Trong cặp mắt mèo kia là đôi đồng tử đã hơi co rút lại.
Tuy nhiên, lần này đôi mắt mèo chưa kịp thao túng Dương Húc Minh thì đã bị hắn phát hiện ra.
- Định chơi lén tao sao? Ông đây đã đề phòng mày từ đời nào rồi nhé.
Thân kiếm rộng lớn che khuất tầm mắt của cái đầu mèo, khiến nó không thể sử dụng được năng lực. Còn thân mèo cụt đầu đã bị đôi tay Tiểu Tư kéo vào túi áo Dương Húc Minh rồi nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng thì thư phòng chỉ còn lại một cái đầu mèo tròn vo bị thân Sát Phụ kiếm đè xuống không tài nào nhúc nhích.
Lúc này Dương Húc Minh mới xoay người, nhìn về đầu mèo đen, cười lạnh:
- Tìm thủ phạm đưa đến cho chủ tớ nhà mày, để bọn mày nợ máu trả máu, tao cũng đã không phụ lòng bọn mày rồi... Tiểu Tư, xơi nốt cái đầu mèo ngu ngốc này dùm anh. Dương Húc Minh lấy nhật ký ra, ném xuống sàn nhà chỗ đầu con mèo đen.
Cuốn nhật ký màu hồng nhạt mở ra, một đôi tay trắng bệch thò ra ngoài. Đôi tay cẩn thận vươn qua thanh Sát Phụ kiếm túm lấy đầu mèo đen. Sau đó nó dùng sức kéo đầu mèo ra, túm luôn vào cuốn nhật ký.
Cuối cùng thì thư phòng cũng yên tĩnh trở lại. Dương Húc Minh ngồi xổm xuống thở hổn hển rồi mới nhặt cuốn nhật ký lên.
Hắn nhìn sang Ứng Tư Tuyết đang đứng bên cạnh rồi nói:
- Xong rồi.
Trên mặt hắn có mấy dấu vết mèo cào, Ứng Tư Tuyết lo lắng: - Anh Dương... Mặt anh... - Dương Húc Minh đưa tay vuốt mặt, một nửa mặt đang chảy máu, trên ngực cũng vương đầy máu lão quỷ mặt cười. Dưới ánh đèn, khuôn mặt đầy máu của hắn có chút doạ người nha.