Mặc dù Ứng Tư Tuyết muốn để cho lão thầy phong thủy này đi cùng mình về biệt thự, nhưng Ngũ Hưng Lượng đã nhanh chóng ngỏ lời tiễn khách, khiến cô chỉ còn cách rời đi.
Bây giờ đối phương còn chưa chính thức vào bẫy, cô cũng không dám biểu hiện quá mức. Hơn nữa nơi này tràn ngập tà khí khiến cô rất không thoải mái. Ở trong căn hộ của lão thầy bà này, Ứng Tư Tuyết không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Cho nên khi Ngũ Hưng Lượng bảo cô về đi, cô liền không cự tuyệt mà trực tiếp rời khỏi nhà gã.
Sau khi trao đổi số điện thoại và đưa địa chỉ biệt thự, Ngũ Hưng Lượng tiễn Ứng Tư Tuyết ra tận cửa. Lần này thái độ của gã đã tỏ ra nhiệt tình dễ chịu, khác hẳn với kiểu cao cao tại thượng lúc Ứng Tư Tuyết mới bước vào nhà.
Hai người sau khi đạt thành hiệp ước giao dịch thì bề ngoài có thể nói chủ khách đều vui vẻ. Chờ đến tận lúc Ứng Tư Tuyết đi vào thang máy, cửa tháng máy đóng lại thì Ngũ Hưng Lượng mới khép cửa phòng.
Thang máy chậm rãi đi xuống. Rời khỏi nhà Ngũ Hưng Lượng, Ứng Tư Tuyết có cảm giác mình vừa thoát khỏi đầm rồng hang hổ. Tận đến lúc thang máy hạ xuống tới tầng trệt, cửa thang máy từ từ mở ra thì cô mới thở phào một hơi, cảm giác sống sót sau tai nạn.
Có thể là do tâm lý, nên cô luôn cảm thấy tên Ngũ Hưng Lượng này toàn thân đều lộ vẻ tà khí u ám, khiến người ta sợ hãi. Giống như nãy giờ tiếp đón cô không phải là người sống mà là một bộ thi thể.
Ứng Tư Tuyết đi ra khỏi khu chung cư, cô đi lại xe của mình rồi ngẩng đầu nhìn lại phía tầng mười.
Đằng sau cửa sổ trên cao dường như có ánh mắt đang theo dõi cô. Lần này, Ứng Tư Tuyết nhận định rõ ràng, kẻ đang dòm ngó hẳn là Ngũ Hưng Lượng.
Bất quá lúc này, trở lại dưới ánh mặt trời, Ứng Tư Tuyết đã không còn cảm thấy sợ hãi. Cô vờ như không phát hiện được gì, bình tĩnh mở cửa lên xe rồi lái đi.
Xe Porsche màu xám chậm rãi rời khỏi chung cư. Gió chiều mát mẻ thổi vào mặt cô gái. Ứng Tư Tuyết hít một hơi không khí trong lành, cảm giác vui vẻ thoải mái trong lòng. Đã lâu rồi, kể từ khi lão già kia xuất hiện, cô đã không được thả lỏng như hiện tại.
Loại cảm giác này cô rất thích.
Không lâu sau đó, Ứng Tư Tuyết trở lại khu biệt thự Hưng Diệp. Cô dừng xe trước cổng, mở cửa ra rồi vui vẻ gọi lớn:
- Anh Minh ơi, em về rồi này!
Nhưng mà trong biệt thự vắng hoe, không hề có một ai đáp lời Ứng Tư Tuyết. Đồ đạc trong nhà đã chuyển ra ngoài hết, phòng khách chỉ còn lại một cái ghế sopha khiến tất cả càng thêm phần trống rỗng.
Thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết ngơ ngẩn.
- Anh Minh!
Cô cất tiếng gọi lớn hơn, nhưng trong nhà vẫn im lặng như cũ, không ai trả lời. Tựa hồ Dương Húc Minh đã bốc hơi khỏi căn biệt thự.
Ứng Tư Tuyết lo lắng xoắn xuýt cả lên, cô lấy điện thoại nhắn tin.
- Anh Minh, anh đi đâu rồi sao không thấy trong nhà?
Bên kia không có tin nhắn hay cuộc gọi nào đáp lời. Ứng Tư Tuyết chờ một hồi, cô phát hoảng bấm gọi Dương Húc Minh.
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng bíp bíp đều đều mà không một ai bốc máy. Cô gọi liên tục ba bốn cuộc nhưng Dương Húc Minh đều không trả lời.
Ứng Tư Tuyết triệt để sợ hãi. Cô cầm điện thoại đi tìm khắp trong biệt thự, mở hết từng căn phòng ra nhìn. Nhưng lật cả nhà lên, thậm chí cả sân thượng, vườn hoa cô đều đi tìm nhưng không thấy bóng dáng Dương Húc Minh đâu cả.
Điện thoại bấm gọi liên tục nhưng bên kia vẫn không hề nghe.
Dương Húc Minh to đùng vật vã tựa hồ chui xuống đất biến mất. Căn biệt thự trống rỗng quạnh quẽ chỉ còn lại một mình Ứng Tư Tuyết. Cô ngơ ngác mờ mịt đứng giữa phòng khách.
.... Hắn đi chỗ nào rồi? Đi luôn rồi? Mặc kệ chuyện này sao?
Hay là... Khi cô rời đi, lão quỷ kia đã tìm đến và giết chết mất Dương Húc Minh rồi?
Ứng Tư Tuyết càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng kinh hoàng.
Cô vội vàng bấm số điện thoại trụ sở an ninh ngoài cổng khu biệt thự
- Mấy anh cho em hỏi, mấy anh có nhìn thấy bạn em đi đâu không? Là anh bạn cao lớn lúc trưa đi cùng em ấy.
- Có phải thanh niên đô con mang hộp gỗ trên lưng? Hắn vừa trở về, đang đi đến phía nhà cô kia kìa! – Một bảo vệ trả lời.
Tựa hồ phối hợp với câu nói của bảo vệ, tiếng chuông trước cửa cùng lúc reo vang.
Ứng Tư Tuyết vội vàng chạy tới, hốt hoảng mở cửa biệt thự ra.
Ánh sáng buổi chạng vạng tràn vào căn phòng, đem cả phòng khách nhuộm thành một mảng đỏ rực. Mà đứng trước cửa là một chàng trai cao lớn vạm vỡ, lưng mang hộp gỗ dài, miệng mỉm cười tà dị, mắt hấp háy nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ứng tiểu thư, Cô…umh… Em chạy bộ về nhà à? Sao mà thở hồng hộc như vậy?
Trong giây phút nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng Ứng Tư Tuyết như bỏ được tảng đá ngàn cân xuống. Cô đã lo lắng căng thẳng đến suýt khóc. Giờ nhìn thấy Dương Húc Minh, tâm tình cô nàng như gặp người yêu xa cách lâu ngày.
Trong nắng chiều, mặt Ứng Tư Tuyết biểu lộ không biết là đang khóc hay đang cười. Âm thanh của cô nghe vô cùng ủy khuất:
- Anh Minh, anh vừa đi đâu đấy? Hic
Dương Húc Minh nở nụ cười toe toét, nói
- Anh vừa mới chỗ chung cư của gã thầy phong thủy về. Bất quá anh phải đón xe taxi nên không theo kịp với em. Xe Porsche của em đúng là đồ xịn chạy nhanh, taxi đua không lại.
Câu trả lời này khiến Ứng Tư Tuyết khá bất ngờ.
- Đến chung cư kia á? Anh đến đó làm gì?
Dương Húc Minh nhún vai.
- Sau khi em đi, anh sợ em thân gái một mình đi gặp thể loại tà đạo kia thật không an toàn tí nào. Nên anh đi theo sau em. Lúc hai người nói chuyện trong phòng, kỳ thật là anh đứng nghe lén ngoài cửa.
Lỡ ra gã kia mà nổi ý xấu thì anh sẽ kịp thời xông vào cứu em ngay.
Trong nắng chiều đỏ rực, nụ cười trắng lóa của hắn thật tương phản
- Cũng may em diễn thật là đạt, gã kia chắc chắn không nghi ngờ gì! Với khả năng của em như vậy, dù em có đi một mình cũng chẳng vấn đề gì. Cho nên coi như anh một chuyến công cốc rồi.
Ứng Tư Tuyết giật mình nhớ lại lúc đi vào chung cư của Ngũ Hưng Lượng cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi. Hóa ra là Dương Húc Minh âm thầm đi theo bảo vệ cho cô.
Cô đỏ mặt lí nhí hỏi:
- Vậy… sao.. sao lúc nãy anh không nghe điện thoại em gọi?
Dương Húc Minh sửng sốt:
- A! Điện thoại?
Hắn lấy di động ra, lúc này mới thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ với một mớ tin nhắn. Dương Húc Minh xấu hổ gãi đầu đáp:
- Cái này … Lúc nãy nghe trộm, sợ ai gọi đến chuông kêu thì bại lộ, nên anh để chế độ im lặng. Mà lúc quay về quên mở chuông lên. Làm em lo lắng rồi, thật là có lỗi!
Nhìn thấy chục cuộc gọi nhỡ, Dương Húc Minh đoán chừng cô gái sợ hắn chạy mất nên lo lắng.
Ứng Tư Tuyết im lặng một hồi rồi cúi đầu nhìn xuống đất, giọng mất mát nói:
- Anh Minh… thực sự là … Bạn gái của anh khẳng định là rất hạnh phúc…