Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Con mèo đen cản đường trước mặt này có vẻ rất kỳ quái. Sau chuyến đi đến ngôi biệt thự tại khu du lịch Bạch Vân sơn trang, Dương Húc Minh đã cẩn thận hơn. Đối với những vật quỷ dị không rõ lai lịch, tùy tiện tiếp cận là hành động ngu ngốc nhất. Dương Húc Minh nắm Sát Phụ kiếm giằng co với con mèo đen chỉ cách có mấy mét trước mặt. Nhưng hắn nói chuyện hai lần liên tiếp, con mèo đen đều không phản ứng. Đúng là cái loại chảnh mèo.
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, lấy ra một đồng tiền xu từ trong túi, nói với con mèo:
- Nếu mày không đi tao xin mày cái răng cửa nhé.
Con mèo đen vẫn nhìn hắn trừng trừng như cũ, không có phản ứng gì.
Thấy thế, Dương Húc Minh ném tiền xu trong tay về phía con mèo.
Khi đồng tiền xu bay tới, mèo đen bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh né tránh.
Nó có vẻ bị chọc giận. Trong bóng tối, tiếng mèo kêu chói tai vang lên.
Dương Húc Minh lùi lại mấy bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì. Lúc nghe được mèo kêu là lúc dính đòn rồi?
Hắn vội vàng nhắm mắt lại, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dương Húc Minh không dám buông lỏng cảnh giác, hắn nhắm mắt lại đứng ven đường, chờ đợi trong chốc lát. Sau đó, hắn mới chậm rãi he hé mắt ra.
Con đường tối om trước mặt vẫn như bình thường. Lúc này Dương Húc Minh mới từ từ mở to mắt, thận trọng quan sát bốn phía. Cả phía sau, trên đỉnh đầu và dưới đất đều không có gì cả.
Chỉ có một mình hắn đứng bên đường. Nến đỏ trong tay cũng không cháy lên.
Dương Húc Minh nhìn về phía trước, con mèo đen kia đã biến mất.
Có lẽ nó đã bỏ đi lúc hắn nhắm mắt.
Dương Húc Minh có chút đắn đo khó nghĩ.
Chẳng lẽ con mèo này chỉ là một con mèo hoang bình thường đi ngang qua đây?
Hay là... Ứng Tư Tuyết trêu chọc phải mấy thứ không sạch sẽ chính là nó? Vừa suy nghĩ, vừa cảnh giác, Dương Húc Minh tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn đi đến tận ngã tư cũng không có chuyện gì xảy ra.
Dương Húc Minh ở ngã tư chờ mấy phút, vẫy đến một chiếc tắc xi.
Hắn lên xe sau khi nói cho tài xế địa chỉ nhà.
Tất cả đều bình thường. Xe taxi chở Dương Húc Minh về phòng trọ. Tài xế cũng không có gì bất thường.
Nến đỏ trong tay Dương Húc Minh cũng không cháy lên. Dường như sự việc vừa rồi chỉ là do hắn thần hồn nát thần tính.
Dương Húc Minh vỗ trán.
Không đúng lắm.
Trực giác của hắn nói cho hắn có chỗ nào đó rất không ổn.
Nhưng không ổn ở chỗ nào thì hắn không nghĩ ra.
Xe taxi chở hắn đến gần chỗ ở, Dương Húc Minh đứng ở ven đường nghĩ nghĩ, cuối cùng đi thẳng về nhà trọ.
Mặc kệ con mèo đen kia có quái lạ thế nào, coi như nó đi theo đến đây.
Nhưng chỉ cần về đến nhà, Dương Húc Minh tin tưởng an toàn của chính mình.
Dù sao trong nhà vẫn còn một tiểu tổ tông kinh khủng khiếp.
Tới tận bây giờ chỉ có Lý Tử xé Lệ quỷ, cũng chưa hề chịu thua thiệt từ con Lệ quỷ nào.
Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Lý Tử có thể tự tay xé lệ quỷ, vậy tiện tay xé Dương Húc Minh cũng chắng khó khăn gì
Cho nên dù tận thế có đến, Dương Húc Minh cũng phải nhanh chóng về nhà gặp tiểu tổ tông.
Nếu không cô ấy mà tìm tới thì chỉ có bán muối.
Một mình leo lên cầu thang, đi đến cửa phòng trọ, Dương Húc Minh lấy chìa khoá mở cửa phòng ra.
Phòng khách tối om, yên tĩnh.
Dương Húc Minh thò đầu vào lặng lẽ thăm dò, nhỏ giọng gọi: - Lý Tử? Em đã ngủ chưa? Trong phòng không có tiếng trả lời nào.
Lúc này Dương Húc Minh mới đi vào, khép cửa phòng lại cẩn thận.
- Em hông trả lời thì anh đi vào nha.
Dương Húc Minh lặng lẽ đi về phía phòng ngủ, không dám phát ra tiếng động.
Bên trong căn phòng vẫn như cũ, không có chỗ nào bất thường.
Nhưng càng như thế Dương Húc Minh lại càng hoang mang.
Sau khi con mèo đen biến mất hắn đã có cảm giác bất an. Kể cả khi hắn về đến nhà cảm giác đó chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Cảm giác hồi hộp lo sợ giống như hắn đang bị bịt mắt đi cạnh vách núi, lúc nào cũng có thể rơi xuống, mà hắn lại không rõ vách núi ở phương hướng nào. Đi đến cửa phòng ngủ, Dương Húc Minh chần chờ mấy giây.
Cuối cùng, hắn không đi vào phòng ngủ.
Mà lùi về phía sau, quay lại phòng khách.
Dương Húc Minh bật đèn lên.
Ánh sáng từ bóng đèn đem phòng khách chiếu sáng rõ mồn một.
Tất cả đều bình thường, không có gì khác lạ so với trước lúc Dương Húc Minh ra ngoài.
Dương Húc Minh ngồi xuống ghế sa lon nhíu mày tự hỏi, muốn tìm ra cảm giác bất an kia từ đâu mà có.
Nhưng hắn không nghĩ ra được gì cả.
Nghĩ một lát, Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra, nội dung vẫn như cũ là Xác chết mặt cười, không vì hắn cứu Ứng Tư Tuyết mà có gì thay đổi.
Nến hỷ đỏ chót bị Dương Húc Minh đặt ở bàn uống nước trước người.
Cạnh tay hắn là thanh Sát Phụ kiếm to lớn dữ tợn, một khi xảy ra chuyện dị thường, hắn có thể ngay lập tức cầm thanh kiếm này lên.
Thậm chí Dương Húc Minh còn lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư.
Nhưng dù chuẩn bị nhiều thứ như vậy, Dương Húc Minh vẫn không có cảm giác an toàn.
Cảm giác hồi hộp lo sợ khó hiểu giống như một đám mây mù lượn lờ trong lòng của hắn.
Ngón tay Dương Húc Minh gõ nhè nhẹ lên bàn.
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động. Hắn muốn nhờ vào chơi game trên điện thoại để qua được đêm nay.
Dương Húc Minh bật màn hình.
Trên màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của một lão già với nụ cười quỷ quyệt.
Gương mặt âm trầm đập thẳng vào ánh mắt Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh bị dọa đến phát run, thiếu chút nữa quăng điện thoại.
…Hình nền điện thoại của hắn thay đổi lúc nào vậy?
Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào mặt lão già với nụ cười quỷ quyệt. Mặt lão già kia rất nhanh biến mất theo màn hình điện thoại hết thời gian chờ mà tắt đi. Dương Húc Minh đưa tay bật lại màn hình điện thoại, lần này hình nền lại trở về bình thường.
Dường như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Dương Húc Minh trầm mặc, suy tư mấy giây. Hắn tắt màn hình điện thoại di động sau đó lại bật lên.
Nhưng mà hắn thử bao nhiều lần, đều là màn hình chờ bình thường, gương mặt lão già với nụ cười quỷ quyệt vừa rồi không hề xuất hiện nữa.
Tình hình quỷ dị này làm Dương Húc Minh trầm mặc.
Hắn hướng về phòng Lý Tử hô.
- Lý Tử! Trong nhà của chúng ta hình như có một con Lệ quỷ lẻn vào nè!
Trong phòng ngủ, lặng yên không một tiếng động, cũng không có phản ứng gì.
Lý Tử cũng không có đáp lời Dương Húc Minh.
Thực tế, nếu Lý Tử có phản ứng mới là lạ.
Dù sao Lý Tử từ trước đến nay đều không đáp lại Dương Húc Minh.
Nến đỏ trước mặt Dương Húc Minh cũng không cháy lên, chứng tỏ lúc này không có Lệ quỷ nhắm vào hắn.
Nhưng gương mặt vừa nãy là thế nào???
Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây rồi cầm điện thoại di động lên bật máy ảnh lên, tự hắn selfie một bức. Sau đó, hắn nhìn thấy.
Trong tấm ảnh hắn ngồi ở trên ghế sa lon, ngửa đầu đối diện ống kính. Thế nhưng, gương mặt của lão già có nụ cười quỷ quyệt kia lại thay thế vào vị trí vốn dị là khuôn mặt của Dương Húc Minh.