Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Xem ra, Mạnh Chí Thành thực sự rất tức giận. Dù thời gian đã qua hai năm, khi gã kể lại sự việc hôm đó, toàn thân gã run rẩy vì tức.
Tên to con chỉ đứng bên trong bóng tối, lẳng lặng nhìn gã. Trong bóng đêm, Mạnh Chí Thành không thấy rõ nét mặt của hắn.
Nhưng tên to con dường như rất thích nghe chuyện này của gã. Đối phương hỏi:
- Sau đó thì sao? Anh bạn giết cô ta à?
Mạnh Chí Thành đứng ở đó, thở hổn hển, có vẻ thấm mệt. Cũng có tức giận. Một lát sau, gã hung hăng lấy xẻng xúc đất, có vẻ như đang trút giận.
Gã nói:
- Không có! Khi đó tao không hề muốn giết nó.
- Mày không tưởng tượng ra được con quỷ cái đó thần kinh như thế nào đâu!
- Sau khi ăn hai cái bạt tai, ả đột nhiên tỉnh táo lại, không nói gì cả. Ngay khi tao vẫn còn đang nghĩ có phải nó bị đánh ngu người hay không, nó đột nhiên lại thay đổi chủ ý, nói muốn cùng tao làm tình.
Mạnh Chí Thành nói:
- Lúc đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, thấy con ả đột nhiên lại đồng ý quan hệ, trông dáng người nó thật đẹp, mà tao cũng nhịn từ lâu, thế là tao tin ả.
- Ngay từ đầu, nó rất phối hợp.
- Nhưng chơi được cmn một nửa, ả ta đột nhiên nói tao làm ả đau, rồi ả đẩy tao ra, ngồi khóc ở đó, sau đó dưới chân con quỷ cái đó bắt đầu chảy máu.
Mạnh Chí Thành nói:
- Sau đó con điên này nói với tao là nó có bầu, nói rằng tao hại chết con của nó.
Tao còn đang hoang mang, ả liền vừa khóc vừa lao đến bóp cổ tao.
Con mẹ nó đúng là tai bay vạ gió!
Mạnh Chí Thành tức giận nói: - Tôi liều mạng giãy dụa, muốn đẩy nó ra. Nhưng con điên này thà chết chứ không buông tay.
Cuối cùng tao cũng tức giận bóp cổ lại. Tao dùng hết sức từ thời bú tí mẹ bóp cổ ả ta. Nói thật, lúc ấy tao chỉ muốn ép nó buông tay ra, không hề muốn giết chết nó.
- Kết quả là, người bóp qua ta bóp lại, đến khi tao nhanh chóng ngất đi, nó mới buông lỏng tay.
- Một lát sau, khi tao tỉnh táo lại, phát hiện con bé đó đã chết rồi.
Mạnh Chí Thành mặt xúi quẩy nói:
- Anh bạn nói xem tao có oan không? Tự nhiên chọc vào người điên.
Tên to con đứng ở nơi đó nhìn hắn, nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Bỗng nhiên trong bóng tối, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh của cô gái này, Mạnh Chí Thành bị dọa đến nhảy dựng lên. Mặt gã hoảng sợ.
- Má ơi cíu!
Gã giống như bị điện giật lui về sau, kinh hoảng nhìn bốn phía:
- Ai đang la hét đấy?
Tên to con gõ gõ hộp gỗ, sau đó rất bình tĩnh nói:
- Có người la hét à? Đâu có đâu? Có phải anh bạn nghe nhầm hay không?
Mạnh Chí Thành mặt tái nhợt:
- Thế nhưng tao … Rõ ràng tao nghe thấy tiếng của một cô gái đang kêu la.
Tên to con rất bình tĩnh nói: - Tôi có thể cam đoan, không có ai kêu la cả.
Nói xong, hắn vác cái hộp gỗ nặng nề lên vai, sau đó đi về phía trước mấy bước, nhìn vào cái hố. Tên to con nhẹ gật đầu:
- Gần được rồi. Anh bạn nghỉ ngơi một chút đi, đưa cái xẻng cho tôi. Tiếp theo để tôi đào là được.
Hiện tại trong đầu Mạnh Chí Thành còn văng vẳng tiếng cô gái kia kêu thảm thiết, gã không quan tâm những chuyện khác.
Gã đem xẻng đưa cho to con, đổi cách xưng hô, khẩn trương hỏi:
- Anh Kira Yoshikage, tôi đã dẫn anh đưa đến nơi này, mà thi thể cũng sắp đào ra. Tôi có thể đi rồi chứ?
Âm thanh vừa rồi làm gã hoảng sợ. Nơi núi hoang rừng vắng, tại sao đột nhiên có tiếng phụ nữ kêu chứ.
Gã to con cầm lấy cái xẻng, cười cười lắc đầu:
- Thật có lỗi, tôi còn có một chuyện cần anh bạn giúp.
Gã to con ném bao tải cho Mạnh Chí Thành.
- Anh bạn tự đội lên đầu đi, đừng để tôi phải ra tay.
Mạnh Chí Thành trợn mắt:
- ... anh Kira Yoshikage. Anh… Anh định làm gì?
Tên trâu nước này nhìn một đoạn thi thể lộ ra trong cái hố nói: - Tôi đang bảo vệ anh bạn đấy.
Hắn nói:
- Vừa rồi tiếng hét của cô gái kia, anh có cảm thấy quen tai không? Có phải rất giống cô gái hai năm trước không?
Nghe được câu này, hai chân Mạnh Chí Thành nhũn ra.
- ... anh Kira Yoshikage!
Gã dường như sắp khóc đến nơi:
- Anh đừng làm tôi sợ!
Gã to con nhún vai:
- Tin tôi đi, ngoan ngoãn trùm bao tải lên đầu, sẽ không có chuyện gì đâu, ngoan đi cưng.
Mạnh Chí Thành cầm bao tải, mắt rơm rớm:
- Tôi chỉ chờ ở xe thôi, tôi thề!
Mạnh Chí Thành đoán chắc đối phương muốn diệt khẩu.
Tên to con nhìn thẳng vào mắt gã, nói đầy thâm ý:
- Anh ra xe chờ tôi à? Tôi sợ anh bạn vừa rời khỏi tôi, còn chưa đi đến xe, anh đã chết lăn quay rồi.
Tên to con để hộp gỗ trên vai xuống nói:
- Vừa rồi tiếng kêu của cô gái kia, chẳng lẽ anh bạn không nhận ra?
Tên to con bình tĩnh nói ra những lời đáng sợ.
Sắc mặt Mạnh Chí Thành càng tái mét.
Gã hoảng sợ nhìn bốn phía núi rừng đen kịt, rừng cây tĩnh mịch, lúc này giống như quái vật đang giương nanh múa vuốt, lúc nào cũng có thể chui ra một thân ảnh cả người là máu.
Không nói hai lời, Mạnh Chí Thành ngay lập tức quỳ xuống trước mặt tên to con khóc lóc kể lể:
- Đại ca Kira Yoshikage cứu tôi! Tôi không muốn chết! Lúc đó tôi chỉ vô tình giết chết cô ta, xin anh rủ lòng từ bi cứu khổ cứu nạn giúp tôi lần này, xin anh đấy…
Tên to con nhún vai:
- Anh bạn cứ trùm đầu vào, tôi cam đoan đêm này anh không chết được đâu.
- ... Thật sao?
Mạnh Chí Thành nửa tin nửa ngờ.
Tên to con vỗ vai gã:
- Nhìn người anh lẻo khà lẻo khoẻo thế này, nếu tôi muốn hại anh cũng đâu cần âm mưu gì. Tôi cho anh bạn ăn một xẻng liệu anh còn sống được không?
Mạnh Chí Thành chần chờ mấy giây, nhìn tên trâu nước như ôn thần trước người, gã cũng đành tin. Thế là, gã vội vàng nghe lời dùng bao tải trùm lên đầu. Bên cạnh, tiếng nói của kẻ lạ mặt kia đồng thời vang lên:
- Ok bây bi!!! Bây giờ tôi sẽ trói anh bạn lại. Anh cứ ngoan ngoãn quỳ ở miệng hố, dù anh bạn nghe thấy cái gì, dù có chuyện gì xảy ra, anh bạn không được kêu la bất kỳ tiếng nào, càng không được bỏ chạy, ngoan ngoãn quỳ ở đây, cúi đầu xuống, hiểu không?
Tên to con nghiêm túc cảnh cáo:
- Anh bạn mà bỏ chạy hoặc kêu la, làm đối phương kích động, tôi cũng không đảm bảo anh còn sống qua đêm nay.
Quỳ gối trước miệng hố, Mạnh Chí Thành cảm giác hai tay gã bị trói ra sau lưng. Nhưng gã không dám động đậy, đầu gã gật gật, dường như sợ tên to con vứt bỏ gã mà đi. Nhìn thấy Mạnh Chí Thành ngoan ngoãn phối hợp, Dương Húc Minh rất hài lòng.
Hắn mở hộp gỗ, lấy ra thanh Sát Phụ kiếm bự chảng. Sau đó, Dương Húc Minh mở chức năng ghi âm của điện thoại, đưa về phía gã đang quỳ trên mặt đất. Trong bóng tối, Dương Húc Minh vác thanh kiếm to tướng trên vai, nở nụ cười:
- Nói lại chuyện của anh bạn lần nữa, hãy thành thật một chút. Nếu như còn nói láo, tôi cũng không cứu được anh.