Dịch giả: BsChien
“Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”
Tiếng chuông điện thoại kêu vang khiến Dương Húc Minh đang ngủ say bừng tỉnh giấc. Hắn mơ màng vươn tay lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.
Dưới ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, Dương Húc Minh nhìn màn hình điện thoại, xem tên người đang gọi đến…
....
- Vương ca? - Dương Húc Minh đánh một cái ngáp – Mới sáng sớm tìm em có chuyện gì không?
Bên kia truyền đến giọng của Vương Trấn:
- Mới sáng sớm? Bây giờ là mười một giờ rồi ông nội, lại còn sáng sớm nữa. Cậu em giờ giấc sinh hoạt hơi bị khác người đấy nha!
Dương Húc Minh dụi dụi mắt, ngồi dậy.
- Biết làm sao được anh ơi! Đêm qua em đánh lộn với nguyên bầy lệ quỷ. Sau đó đi bộ trên đường tối mò hơn một tiếng, tận hai giờ sáng mới mò về đến nhà đi ngủ. Mệt mỏi lắm anh à!
Hắn ăn ngay nói thật, nhưng Vương Trấn hiển nhiên không tin mấy chuyện ma quỷ của hắn một chút nào.
- Vậy đại sư trừ ma có muốn nghe tin tức mới nhất của anh đây không? Anh đã hỏi thăm giùm cậu thông tin vụ án bên Cửu Giang, có tin mới đây này.
Nghe được câu này, Dương Húc Minh tỉnh hết cả người
- Vụ án Lý Tử có tiến triển mới rồi hả anh?
Vương Trấn cười ha hả nói:
- Không có.
- Vậy chứ tin tức mới gì? - Dương Húc Minh chưng hửng hỏi.
- Thì cậu em nhờ anh đây hỏi giúp việc kia ấy – Vương Trấn nói – Chuyện bạn gái của cậu em gần đây có người thân thích nào chết không đó! Bảy ngày sau cái chết của Lý Tử thì bà cô của nàng ta cũng chết luôn rồi.
Trước mắt nghi ngờ là bị sát hại, bởi vì lúc phát hiện thi thể thì xương cốt tay chân đều bị bẻ gãy nát, toàn thân vò thành một cục nhét vào trong chum nước. Trên thi thể vết dao đâm be bét, cả người bị chọc thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhìn thật là kinh khủng.
Anh đây nhiều năm làm cảnh sát hình sự mà nhìn thi thể lúc đó còn cảm thấy buồn nôn. Không biết loại hung thủ nào mà có thể làm ra những việc tàn nhẫn dã man như vậy.
Vương Trấn hỏi:
- À, cậu em làm thế nào biết được bạn gái cậu có người thân chết? Tin tức của cậu lấy ở đâu ra thế?
- Uhm.. Là Lý Tử báo mộng cho em đó, Vương ca tin không?
Dương Húc Minh tiếp tục kể chuyện ma quỷ. Vương Trấn cười ha hả tỏ vẻ tao tin tao chết liền:
- Vậy bạn gái cậu có nhân tiện nói luôn tên của hung thủ giết bà cô của nàng không? Nếu cậu em có thể cung cấp manh mối, không chừng có thể kiếm chút tiền thưởng … À, nói đến thưởng… Lần trước cậu em tóm được Mã Đức Toàn, phần thưởng đã được duyệt chi rồi nha!
Thưởng cho Người nghĩa hiệp được hai ngàn tệ, ngoài ra còn năm mươi ngàn tệ treo thưởng truy nã hung thủ. Cậu em định lúc nào đến lĩnh tiền đây?
Dương Húc Minh sửng sốt:
- Nhiều tiền vậy luôn hả?
- Không nhiều đâu! – Vương Trấn đáp – Bây giờ đang là mùa Du lịch văn hóa hè, tên Mã Đức Toàn gây ra án mạng đáng sợ như vậy, ảnh hưởng dư luận cực lớn.
Nếu cậu em tóm gã chậm vài ngày thôi thì các sếp lớn đứt mạch máu não mà chết hết mất thôi. Đối với loại tội phạm hung ác, gây ảnh hưởng xã hội to lớn như vậy thì tiền thưởng truy nã năm mươi ngàn tệ không phải là nhiều.
Lời nói của Vương Trấn làm Dương Húc Minh cười hi hí
- Vậy để em sắp xếp đến lĩnh thưởng ạ. Vương ca, em cần mang giấy tờ chứng minh nhân dân gì không?
Vương Trấn nói cụ thể những thủ tục giấy tờ để lĩnh thưởng cho Dương Húc Minh nghe, sau đó nói:
- Liên quan đến bà cô của bạn gái cậu, cậu còn hỏi gì nữa không? Anh đây chỉ cần không trái nguyên tắc bảo mật điều tra thì biết điều gì anh sẽ nói hết cho cậu.
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, hỏi:
- Vương ca, bà cô của Lý Tử có liên quan đến tà giáo tà đạo gì không?
Đây vốn là suy đoán của Dương Húc Minh. Lý Tử căm hận như thế đối với bà cô của mình, bà cô này là hung thủ chính hại chết nàng, lại thêm kiểu chết thê thảm chặt tay chặt chân moi tim kia… Dương Húc Minh hoài nghi đây là một loại nghi thức tà giáo nào đó mà Lý Tử là vật hiến tế.
Vương Trấn trả lời:
- Cái này anh không rõ lắm, trong báo cáo về vụ án này chỉ nói đến tình huống gia đình nạn nhân. Bình thường bà cô này cùng với chồng bán đồ nướng ở trong thị trấn, ngoài ra không có công việc nào khác.
Dương Húc Minh nói chuyện phiếm với Vương Trấn một hồi nữa rồi mới cúp máy. Hắn cũng không đạt được quá nhiều tin tức hữu dụng.
Hiện tại có thể khẳng định một điều là, con trành quỷ chạy thoát một nửa kia là bà cô của Lý Tử, lúc còn sống thì mở cửa hàng bán đồ nướng cùng với chồng, nhà có hai con gái, cuộc sống tương đối nghèo khó.
Nhưng cảnh sát cũng không có nắm rõ gia đình này có liên quan gì đến tà giáo hay không. Mà Lý Tử tại sao lại căm hận với bà cô của mình như thế? Đến mức giết chết thê thảm còn chưa hết tức giận, còn biến thành Trành quỷ để nô dịch?
Dương Húc Minh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ Lý Tử. Nếu có thể giao tiếp hỏi han Lý Tử một vài thông tin thì thật là tốt. Hắn thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi chán nản.
Hiện tại Lý Tử hoàn toàn từ chối giao lưu với hắn, ngoài việc chấp nhận triệu hoán tới cứu mạng thì tựa hồ không muốn tiếp xúc chút nào với Dương Húc Minh.
Bất quá từ tin tức mà Sinh Tử Lục cung cấp thì Lý Tử làm lệ quỷ, ngày ngày bị thống khổ tra tấn bởi oán hận và chấp niệm. Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể tỉnh táo thực hiện ước định không giết Dương Húc Minh trước khi nhân duyên nến đốt hết, điều này hẳn đã là cố gắng lớn nhất rồi.
Mà vì sao Lý Tử nhất định phải giết Dương Húc Minh? Cái chấp niệm này nguyên nhân từ đâu, hắn nghĩ mãi bữa giờ mà vẫn không ra? Chẳng lẽ điều mà Lý Tử trước khi chết không thể quên được đó là Dương Húc Minh? Cho nên sau khi chết một mực tìm về giết hắn bằng được?
Dương Húc Minh cảm thấy mình thật sự là nằm không cũng trúng đạn mà!
Hắn bỏ điện thoại di động xuống, lấy Sinh Tử Lục ra xem quyển sách nát này có thông tin gì mới không.
Nhưng trên trang ba, chẳng những không có thông tin mới mà những dòng chữ màu máu tối qua cũng biến mất sạch trơn. Trang sách trống rỗng, chỉ có một hàng chữ nhỏ phía góc trên bên phải:
Đang tính toán, xin chờ đợi…
Nhìn thấy dòng chữ này, Dương Húc Minh chỉ biết chửi thầm trong bụng.
- Chờ ông nội ngươi ấy! Suốt từ đêm qua đến giờ rồi còn chờ…
Bất quá trang sách đang trống rỗng, có thể nào viết hỏi nó một vài chuyện được không? Dương Húc Minh nghĩ đến điểm này, hắn liền lấy bút mực nước ra.
- Sách đại ka có thể trả lời em vài vấn đề được không?
Qua nửa phút sau, trên trang giấy hiện lên dòng chữ trả lời của Sinh Tử Lục:
Xin mời hỏi…
Nhìn tốc độ phản hồi chậm chạp của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh nín lặng. Quyển sách này sao giống một cái CPU cấu hình cùi bắp thế nhỉ? Lúc mà “ứng dụng suy luận” đang chạy thì ảnh hưởng đến tốc độ vận hành của “ứng dụng” khác.
Điều này cũng quá chân thực đi…