Dịch giả: VoMenh
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Ánh trăng lạnh giá xuyên qua ô cửa kính trên gác mái, chiếu rọi vào hành lang, cuối cùng khúc xạ lên thân thể của cô gái ấy.
Người con gái ấy mặc bộ áo cưới đỏ thẫm như máu, tỏa ra một sự khủng bố ghê rợn bên dưới bóng trăng.
Dương Húc Minh hốt hoảng dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lý Tử tại hành lang.
Hắn hoảng sợ thật sự.
- Con nữ quỷ đó trốn ở đây nè em yêu! Nó chui vào trong cây kiếm này ak babe!!!
Dương Húc Minh bán đứng ả ma nữ kia theo bản năng:
- Anh tận mắt thấy luôn ak!! Nó trốn trong đây nè!!!
Cơ bản thì ả nữ quỷ kia không phải là bạn bè thân thiết của Dương Húc Minh, nên hành động "bán đứng" ấy chả có gì là xấu xa cả.
Chủ yếu là Dương Húc Minh buộc phải khai báo tung tích của ả ma nữ kia, nhằm chuyển dời sự chú ý của Lý Tử, không thì Lý Tử sẽ tiện tay "sút" hắn một cước chầu trời cũng nên! Hắn hồi hộp quan sát sự phản ứng của Lý Tử.
Trên hành lang dài u ám, bóng người mặc áo cưới đỏ thẫm kia bỗng nhiên lay động trong nháy mắt.
Dương Húc Minh thấy rõ một cái bóng đen tách ra từ dưới chân Lý Tử; sau đó bóng đen ấy bỗng nhiên vọt đến bằng một tốc độ cực nhanh dưới ánh trăng lạnh giá.
Hắn chưa kịp phản ứng thì bóng người ấy đã hiển hiện ngay trước mặt, vung tay đánh vào thanh Sát Phụ chi kiếm đang nằm yên tại sàn nhà.
Một âm thanh chát chúa vang lên, thanh kiếm Sát Phụ ấy bị đập bay ra xa.
Khiếp thật, một hình ảnh không có thực thể như cô ấy lại có thể vung tay đập bay cả thanh trọng kiếm to kềnh càng ư?
Ngay lúc ấy, có tiếng gào thét đau đớn của một người phụ nữ vang lên từ bên trong thân kiếm.
Một dòng máu đỏ tươi từ thanh Sát Phụ kiếm rịn ra, sau đó lan rộng, ướt đẫm cả sàn nhà.
Dương Húc Minh vô cùng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ đó... là do con nữ quỷ trốn trong thân kiếm vừa rồi đã bị dính chưởng của em yêu nhà mình?
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài cửa, thấy rõ có một cái bóng đen rút về dưới đôi chân Lý Tử bên dưới ánh trăng lạnh lẽo kia.
Sau đó, thân ảnh mang áo cưới đỏ thẫm bỗng nhiên biến mất, tựa như... cô ấy đã thật sự rời đi?
Thấy vậy, Dương Húc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Em ấy quay về nhà rồi sao?
Con ả ma nữ kia bị cô ấy "xử đẹp" luôn rồi à?
Dương Húc Minh quay lại nhìn thanh kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Nhũng giọt máu đỏ tươi đã thấm đẫm thành một bãi máu đọng lại trên sàn nhà.
Thanh Sát Phụ kiếm nằm giữa vũng máu giống như một thanh hung khí tại hiện trường một vụ giết người, cảnh tượng vô cùng máu tanh đáng sợ.
Chẳng qua là Dương Húc Minh càng ngày càng quen dần với cảnh tượng như thế này.
Hắn đứng chờ một lát, trong khi đang suy nghĩ có nên đến nhặt thanh kiếm này lên hay không thì có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía lầu dưới.
Ax? Còn vài con quỷ khác nữa hả man?
Dương Húc Minh lui về sau một bước, giơ nến đỏ lên.
Sau đó, hắn thấy một bóng dáng mập mạp vọt đến từ hành lang bên ngoài.
Tốc độ thoăn thoắt ấy dọa Dương Húc Minh phải giật mình một cái - thằng nhãi con này sao nhanh dữ vậy?
Dương Húc Minh vội tránh sang một bên.
Thế nhưng, cũng như hai con quỷ lúc trước, tên quỷ mập mạp này cũng cắm đầu thẳng vào thân kiếm, sau đó mất dạng ngay trước ánh mắt của Dương Húc Minh.
Con hàng này cũng chui vào đó trốn luôn à???
Dương Húc Minh chẳng hiểu nổi bọn ma cỏ trong cái tòa biệt thự này đang làm cái quái gì nữa.
Ái khanh.... Trẫm bối rối quá đi!!!
Lý do ông chú quỷ bụng phệ và em nữ quỷ hở han kia trốn vào thì có thể hiểu được, đằng này ông con otaku ranh mãnh lại muốn vào trốn chung làm gì?
Dương Húc Minh vô thức nhìn về phòng tập thể dục tại cuối hành lang đối diện, nhớ không lầm thì có hai bóng đen đang lượn lờ bên trong căn phòng ấy.
Không ngoài dự đoán, cánh cửa phòng tập thể dục liền bị bật tung ra.
Hai bóng đen lờ mờ bắt đầu chạy nhanh về hướng này. Dương Húc Minh trơ mắt quan sát hai cái bóng đó nhào vào trong thân kiếm, sao đó biến mất tăm.
Chẳng lẽ thanh kiếm này có thể trở thành một cái ổ chứa quỷ?
Bọn chúng có thể chung sống trong cùng một thanh kiếm này sao?
Dương Húc Minh hơi bối rối.
Có phải là chúng biết mình định mang thanh kiếm này đi, nên vội vã lao đầu lên chuyến xe bus cuối cùng này? Bọn chúng muốn đi cùng mình ư?
Hắn vẫn chưa phán đoán rõ rằng tình huống hiện tại thì quyển Sinh Tử Lục trong túi áo đột nhiên rung một cái.
Nội dung đang đổi mới thì phải?
Dương Húc Minh nhanh chóng lấy Sinh Tử Lục ra, nhướng mắt cố đọc từng chữ trong bóng tối:
Âm hồn bất tán:
Khi còn sống, cô ấy ghét người tốt, chết rồi vẫn như vậy
Khi còn sống, cô ấy ghét những kẻ tự xưng có đức tình hiền lành, ra vẻ là kẻ tốt bụng trước mặt cô ta
Đến khi chết đi, cô ta càng căm hận cái bọn được gọi là người tốt kia
Ngày thường chót lưỡi đầu môi, cuối cùng tại sao chẳng có một ai dừng lại cứu ta vậy?
Thiên hạ gọi bọn bây là người tốt - thì ra chỉ là bọn ngụy quân tử, giả mù sa mưa mà thôi
Trong lòng cô ấy là một nỗi căm hờn nhân thế vô tận...
Chúc mừng chú em... Chú em đã thành công lấy được thanh hung khí được bao phủ bởi oán hận của lệ quỷ
Thanh hung khí này được đúc nên từ máu tươi của một cặp cha - con đi kèm với nỗi phẫn hận và thống khổ của chính bản thân họ
Chính tay cha giết con, sau đó giam cầm linh hồn cả hai vào bên trong thân kiếm, từ đó hóa thành Oán linh vờn quanh. Trên đời này, có tội ác nào có thể tán tận lương tâm hơn tội ác này cơ chứ?
Gây sát thương cho ác linh chỉ là một trong những đặc tính của nó!
Thanh kiếm này còn có tác dụng quan trọng hơn!
Anh tin chú em cũng cảm nhận ra, ả nữ quỷ này mạnh mẽ đến nỗi bất thường
Chú em hãy đến chỗ chôn xác của cô ta, tìm ra nguyên nhân của sự bất thường này
Đến được nơi đó, có lẽ chú em sẽ tìm được đáp án cho câu hỏi tại sao cô ta lại cần một thanh hung khí ác độc đến như vậy...
Sinh Tử Lục hiển thị đoạn văn đến đây là dừng, nhưng Dương Húc Minh nhìn thấy còn một đoạn giấy trắng bên dưới nên đoán là chừa vị trí để hắn đặt câu hỏi đây mà.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó lấy bút màu nước ra, định viết xuống vài dòng chữ nghi vấn.
Cơ bản là hắn còn một vấn đề trọng tâm muốn hỏi thăm quyển sách.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa moi cây bút ra, còn chưa định viết xuống tại khoảng giấy trống thì từng dòng chữ đỏ tươi dần dà hiện lên lấp kín vị trí còn lại ấy.
Manh mối chưa đủ.... tạm thời khó mà tính toán vị trí chôn xác của cô gái ấy...
Chú em cứ thong thả mà chờ nhé...
Hai dòng chữ vừa rồi chiếm hết chỗ trống còn lại.
Dương Húc Minh cầm bút nước trong tay, cố nén cục tức vào tront bụng.
... Đây là đang giỡn mặt với bố à?
Tuy nhiên, trong phút chốc, toàn bộ dòng chữ máu me trên trang sách thứ ba im ắng mờ dần rồi mất hẳn.
Sau đó, một đoạn văn mới từ từ hiện ra trên trang sách trống không.
Chiến lợi phẩm hùng mạnh:
Chúc mừng chú em - Chú em đã trải qua những thử thách gian nan, hiểm trở mà người thường khó có thể tưởng tượng đến, cuối cùng lấy được thanh vũ khí trong mộng tưởng.
Vung vẩy nó đi, chú em đã có được sức mạnh để choảng nhau với Trành quỷ
Nhưng mà, chú em phải cẩn thận!!! Có vài thứ không sạch sẽ đang cư trú bên trong thanh kiếm này!
Thân ái mời chú em ra tay hóa giải oán hận của bọn chúng - từ đó về sau, chú em có thể am tâm hoàn toàn khi sử dụng thanh hung khí này…
Đoạn văn xuất hiện lần thứ hai này có nội dung khá dài. Tiếp nối những dòng chữ trên, vẫn còn những con chữ khác đang tuần tự xuất hiện. Bên cạnh đó, những dòng chữ này cách quãng nhau, gom thành từng phân đoạn, tựa như minh họa cho Dương Húc Minh phân biệt rõ ràng từng nỗi oán hận khác nhau của mỗi con lệ quỷ.
Kẻ mất hồn lạc lối: Hình như chúng ta đang lạc đường
Tinh thần và ý thức của một con người cũng có lúc sẽ rời khỏi bản thể.
Khi hồn và thể chia lìa, chúng sẽ trở thành những cá thể vô tri vô giác, mờ mịt, ngẩn ngơ
Hãy mang theo hanh kiếm này trên bước đường tìm kiếm thể xác của bọn chúng
Lúc ý thức quay về với thân thể của kẻ mất hồn cũng là thời khắc chú em giải cứu hai đạo hồn phách khốn khổ!
Dương Húc Minh đã rõ ràng tiền căn hậu quả khi đọc đến đoạn này.
Kẽ lạc mất hồn phách, đối chiếu với hai bóng đen ngồ nghệch tại phòng tập thể dục ở đàng kia, rõ ràng chính là anh em nhà họ Hồng mà!
Nguyên do thì ra tinh thần và ý thức của bọn họ đã bị lạc lối mà thôi!
Ngẫm nghĩ trong giây lát, Dương Húc Minh bèn đọc tiếp.