Edit: Vũ Quân
Trong bóng đêm yên tĩnh, cơn mưa lớn không hề báo trước rào rào đổ xuống.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, có một chiếc giường, một bộ bàn ghế cũ nát, cô gái nhỏ tóc dài rối tung ngồi trước bàn học, ôm một quyển sách, hình như cô có chút thất thần, ánh mắt chậm rãi rời khỏi trang sách, dừng trên ô cửa sổ bị gió lạnh thổi vào.
Bên ngoài kia đèn đường mờ mịt, ánh sáng nhỏ vụn làm làn mưa bụi hiện lên, có một loại cảm giác mông lung.
Từ dịp thất thố lần trước, đã qua mấy ngày, sau ngày đó cô tự có ý thức kéo ra khoảng cách với... thầy chủ nhiệm của mình.
Hoàn cảnh gia đình khiến cô hiểu chuyện từ rất sớm, cái gì cô cũng hiểu, nhưng tại sao lại có loại cảm giác này là vì ỷ lại hay vì cái gì khác, cô không dám nghĩ sâu hơn.
Ở cái tuổi như vậy, dưới quan hệ như vậy, cô không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Tuy rằng trong nhà Chu Ký Viễn... Có lẽ bối cảnh không thể khinh thường, nhưng nếu anh có gì đó với học sinh, rốt cuộc với thanh danh của anh hay với chính cô đều không tốt.
Nếu trăm hại mà không một lợi, vậy hãy trốn cho thật xa.
Quan Như nhéo trang sách dưới tay, hơi vuốt ve một chút.
Đã tự hỏi qua vô số lần như vậy. Nhưng trong lòng vẫn nôn nóng như cũ.
Tâm tình mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh không phải là giả.
Mỗi ngày sau khi thấy anh đều sẽ vui vẻ cùng không phải là giả.
Mỗi đêm khuya tĩnh lặng trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt anh, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của anh...
Quan Như buông sách ra, ghé lên bàn, âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Cô cố tình xa cách anh chắc chắn đã nhận ra, nhưng mỗi ngày anh vẫn cười, không có nửa điểm khác thường, nghĩ đến trước kia có lẽ là anh thấy cô đáng thương nên mới giúp đỡ mà thôi.
Có lẽ cũng giống như cô thấy một con mèo nhỏ ven đường sẽ tỏ lòng thương hại, nếu con mèo đó ăn vạ cô, cô sẽ cảm thấy bị trói buộc... cô không có năng lực phải chịu trách nhiệm với một sinh mệnh.
Đại khái là ở trong lòng anh, cô chính là con mèo nhỏ đáng thương kia.
Quan Như uể oải nhắm mắt lại.
Trận mưa này kéo dài đến ngày thứ hai vẫn chưa thấy dừng.
"Khanh Khanh, mưa lớn như vậy con còn định ra ngoài à?"
Ba Vãn Khanh ngồi trên sô pha xem báo, mẹ Vãn thì ngồi bên cạnh ông xem TV, thấy con gái mình mặc chiếc váy vàng nhạt cô thích nhất, trên chân đi một đôi giày da màu trắng, liền hỏi như vậy.
Vãn Khanh gật đầu, vỗ túi xách mang theo bên người: "Con đã hẹn cùng làm bài tập với bạn rồi ạ."
Ba Vãn buông tờ báo ra, nhìn sắc trời âm u bên ngoài: "Không thể không đi sao con?"
'Con đã đồng ý với người ta rồi mà."
Ba Vãn Khanh ừ một tiếng: "Chú ý an toàn, về nhà sớm một chút nhé."
Bạn nhỏ Vãn Khanh ngoan ngoãn từ bé đến lớn đều rất nghe lời, cha mẹ cũng không gò ép cô điều gì, cứ như vậy cho cô ra cửa.
Vãn Khanh bung ô đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại.
Nhưng không có ai nghe máy.
Lông mày cô nhăn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm trong âm thanh bao phủ của tiếng mưa.
"Buổi sáng còn gọi được, sao bây giờ lại không ai nghe máy."
Trong lòng cô cảm thấy bất an, đứng ở trạm xe bus, lại gọi thêm vài cuộc nữa. Không biết đã gọi bao nhiêu cuộc cuối cùng cũng kết nối được.
Một trận âm thanh ồn ào.
Tiếp theo là tiếng ho khan của người con trai, như là đang rất khó chịu.
"Khanh, Khanh Khanh... Khụ khụ..."
"Cậu đang ở đâu? Sao trước đó không nghe điện thoại?"
Triệu Du nhìn thoáng xung quanh, khắp nơi đều là thùng sắt, trên mặt đất lầy lội là dấu chân tán loạn, còn có vết máu màu đỏ, cậu xoa khóe miệng, trên mu bàn tay còn đang nhỏ máu, nghe giọng điệu lo lắng ở đầu bên kia, khóe miệng cong cong.
"Tôi đánh nhau... đau quá... cậu đón tôi được không?"
Các anh em xung quanh dùng ánh mắt như gặp quỷ để nhìn cậu.
Triệu ca có phải đang bị vong nhập không?!?
Nói chuyện dẹo như vậy, làm người ta nổi cả một tầng da gà, còn giả vờ giả vịt yếu thế, chắc chắn không phải là Triệu ca anh minh thần võ, lấy một địch mười của bọn họ.
Nhưng sau đó bọn họ liền biết người này chính là Triệu ca.
Sau khi cúp điện thoại khi Triệu Du nhìn về phía bọn họ, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt sắc bén không chút để ý: "Còn ở chỗ này đợi cái gì? Không nghe thấy bạn gái tôi muốn đến đây à? Đi nhanh đi, lăn lăn."
Các tiểu đệ?
"...Không phải, Triệu ca có chị dâu từ bao giờ vậy?"
Triệu Du liếc người vừa hỏi một cái: "Tôi quen bạn gái còn phải thông báo với cậu à?"
"Không dám không dám... đây không phải là vì... quan tâm cậu sao?"
"Có phải là cô gái khiến cậu mượn xe đạp lần trước không?"
Triệu Du a một tiếng: "Đều lăn đi cho ông đây, bạn gái ông đây là thiên hạ đệ nhất đáng yêu."
Nói xong cậu lại cười một chút, khiến những người khác sợ hãi, chạy như bị ma đuổi.
Triệu Du nhìn mình, lại quệt hai vết bùn lên người, sau đó dầm mưa trong chốc lát, cảm thấy không sai biệt lắm, mới ngồi ở góc tường, chờ mèo con tới giải cứu cậu.
Vì thế khi Vãn Khanh đến cô thấy một con Triệu•gà rơi vào nồi canh•Du, giọt nước từ ngọn tóc cậu lăn xuống, hàng mi dài cũng đều ướt sũng, trên người còn dính bùn, tư thế ngồi không được tự nhiên, có lẽ là bị thương ở chân rồi.
Cô vội vàng đến bên cạnh cậu, một tay cầm ô, một tay dìu cậu dậy.
Triệu Du "chân bị thương", gian nan chống tường đứng lên, đem nửa người dựa lên vóc dáng nhỏ bé của Vãn Khanh, khiến cô loạng choạng suýt ngã.
Vãn Khanh nhăn mày, thấp giọng mắng cậu: "Sao cậu lại đánh nhau chứ? Không đánh thì không được sao, sao nhất định lại phải động thủ, có rất nhiều cách chỉnh người mà không cần động tay động chân mà, cậu nhìn cậu xem, còn đem mình làm thành ra bộ dạng này."
Triệu Du dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía bạn gái nhỏ của mình.
Haiz... không phải... sao cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhỉ.
Cái gì gọi là cách chỉnh người mà không cần động tay động chân?
Lại còn dùng giọng nói mềm mại như vậy?
Chẳng lẽ bạn gái nhỏ đáng yêu nhà cậu thật ra cũng sẽ có gai nhọn?
Triệu Du rầm rì hai tiếng, vị giáo bá này đã rất thành thạo việc làm nũng trước mặt bạn gái.
"Tôi sai rồi... Lần sau Khanh Khanh dạy tôi được không? Ui...đau quá."
Vãn Khanh thở dài, sờ cằm cậu: "Cậu ngoan một chút."
Triệu Du:... Càng kỳ quái.
Vẫn là đừng nói thêm những lời như thế này nữa thì hơn... "Khanh Khanh bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi bệnh viện."
"Không cần đi bệnh viện, nhà tôi có thuốc, ở rất gần đây, cậu đưa tôi về được không?"
Vãn Khanh thở dài.
Biểu cảm kia phảng phất như đang nói: "Đã bảo không cần yêu đương rồi mà, yêu đương chính là một việc làm phiền toái."
Làm bạn trai cô Triệu Du, giờ phút này tâm tình cực kì phức tạp.
Cuối cùng Vãn Khanh vẫn đỡ cậu về nhà.
Do quan hệ của cậu với người nhà không tốt mà cậu ở chung cư một mình. Cậu cũng không thích người khác đến nhà mình cho nên dù không có dì giúp việc thì nhà cậu vẫn sạch sẽ.
Điều này khiến cho Vãn Khanh có chút ngoài ý muốn.
"Cậu thay quần áo ướt trước đi."
Triệu Du a một tiếng, giống như chạm vào nơi nào đó, tóc còn ướt sũng, đôi mắt rũ xuống: "Tôi không động đậy được, Khanh Khanh giúp tôi được không?"
Vãn Khanh nghiêng đầu: "Giúp cậu cái gì?"
Triệu Du kéo khóe miệng lên một độ cong rất nhỏ, trong đôi mắt đen lóe lên một tia ý xấu, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát trên mặt vẫn tỏ ra yếu ớt đáng thương: "Giúp tôi thay quần áo."
Không đợi Vãn Khanh cự tuyệt, thiếu niên đẹp trai lại chớp chớp mắđá âm thanh có chút nghẹn ngào, nhưng mềm mại: "Được không?"
"Được."
Sau khi bị sắc đẹp mê hoặc Vãn Khanh mới phục hồi lại tinh thần: Từ từ mình vừa đồng ý cái quần què gì vậy???