Sau khi nghe Hoàng sư phụ kể tường tận về năm gia tộc, chẳng biết có phải do nghe nhắc đến họ Lục quá nhiều hay không mà đêm đó, An nằm mơ, một giấc mơ rất dài…
Trong mơ, cậu nhìn thấy chính mình vào năm năm về trước, lúc vừa vào nhà họ Lục. Cơn ác mộng như con mãnh thú khiến cậu thiếu niên nhiều lần nhíu mày trong giấc ngủ. Đến khi giật mình mở mắt, lồng ngực phập phồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Mười hai năm.
Đã mười hai năm trôi qua, nhưng mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra, đeo bám dai dẳng ngay cả trong giấc mơ...
Đúng là âm hồn bất tán!
Bởi vì ngủ không ngon, cho nên khi vừa đặt chân lên xe bus, An liền tranh thủ nhắm mắt, nhưng chưa được bao lâu bỗng đột ngột mở mắt, nhìn quanh một vòng. Dãy ghế cuối cùng, ngoài cậu ra, hoàn toàn trống rỗng.
Lạ thật, rõ ràng khi nãy nhắm mắt lại, An cảm nhận được có người đang nhìn mình.
“Sắc mặt hôm nay tệ quá! Tối qua gặp ác mộng à?” Đây là câu chào hỏi đầu tiên của Bảo khi thấy cậu.
An miễn cưỡng nở nụ cười. Cho đến giờ nghỉ trưa, lòng cậu bắt đầu thấy khâm phục “thầy tiên tri” Lê Bảo.
Đoán hay lắm! Đúng là gặp ác mộng, hơn nữa mộng này còn dai như đỉa.
Nhà vệ sinh nam giờ giải lao vốn rất ít người lui tới, đa phần vì đấng mày râu không có nhu cầu dặm lại son sau bữa ăn như chị em phụ nữ. Mọi người đều tranh thủ ăn nhanh rồi chợp mắt, bởi quỹ thời gian chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.
An bước đến bồn rửa tay, nhìn hai quầng thâm như muốn chảy xệ xuống gò má, bất giác lắc đầu. Những thứ liên quan đến họ Lục, bao gồm cả giấc mơ, đều không phải thứ đẹp đẽ gì!
Nghĩ đến đây, cậu bèn xả nước rửa mặt, giải tỏa cơn buồn ngủ.
Vừa đặt hai bàn tay áp lên mặt, An lại cảm giác có người đang trừng mắt nhìn mình. Cậu vội vàng mở mắt, xung quanh lại không thấy ai. Đi đến từng cửa phòng vệ sinh, tất cả đều đang trống.
Ban đầu, An còn cho rằng do mình bị ảnh hưởng bởi ác mộng đêm qua. Nhưng hiện tại, cậu chắc chắn khẳng định: có vong hồn đang theo dõi mình, hơn nữa không phải dạng xoàng. Nếu chỉ là một vong linh cấp thấp, làm sao có thể che mắt pháp sư được.
Vấn đề là, tại sao vong hồn này phải theo dõi cậu?
An suy nghĩ hồi lâu, quyết định lôi trong túi ra một lá bùa ẩn thân, nhanh chóng dán lên ngực rồi trở về vị trí làm việc, tùy tiện nhắm mắt, quả nhiên không còn cảm giác bị nhìn trừng trừng nữa.
Cậu cứ giữ nguyên lá bùa như vậy cho đến lúc về nhà, đem sự việc này nói với Hoàng sư phụ, trừ việc nằm mơ thấy họ Lục.
Hoàng sư phụ có chút ngạc nhiên: “Đến con cũng không nhìn thấy được?”
An nghiêm túc gật đầu: “Việc chỉ mới xảy ra vào hôm nay. Không biết vong hồn này đi theo con có mục đích gì? May mắn là có đem theo bùa ẩn thân, không thì bị nó theo về nhà.”
“Nhà này đã được bố trí kết giới, cho dù là quỷ cũng không thể nhìn thấy.” Y nhàn nhạt nói.
An thắc mắc: “Tại sao con không cảm nhận được?”
“Tu vi con chưa đủ mạnh.”
Sáu chữ vàng này nhanh chóng chạm vào tâm hồn mong manh dễ vỡ của An.
Hoàng sư phụ không để tâm biểu tình trên khuôn mặt đệ tử, nghiêm túc nói: “Về vong hồn theo dõi kia, có hai cách giải thích: một là có điều muốn con giúp đỡ, hai là có thể làm theo lệnh người khác. Nhưng nếu là trường hợp một thì linh hồn đó không cần phải ẩn thân làm gì.”
“Ý thầy là có người sai nó theo dõi con?”
Hoàng sư phụ trầm mặc gật đầu, sau đó ra hiệu An đưa y dây chuyền thạch anh trên cổ, đi đến bên tủ thờ, lôi từ trong chiếc chuông gõ kinh kia ra một lá bùa màu đỏ rồi niệm chú. Cuối cùng y đốt bùa, hơ một vòng quanh mặt dây chuyền. Hồ lô thạch anh trắng bỗng sáng nhẹ, tỏa ra hào quang màu vàng nhạt.
“Bây giờ thì con có thể nhìn thấy vong linh đã theo dõi mình rồi, chỉ cần đeo cái này. Sau này ra đường, chú ý một chút.” Y vừa nói, vừa trả lại An dây chuyền.
“Thầy vừa làm gì với nó thế?” Cậu nhận lấy trong thắc mắc.
“Làm phép.” Người kia trả lời
“Cảm ơn thầy đã nói điều mà con vừa nhìn là biết.”
“Không có chi.”
An nghiêm túc nhận ra một điều, rằng mình thực chất hiểu biết quá ít về Hoàng sư phụ. Ít nhất, độ kiệm lời của y đã đạt đến cảnh giới không thấy đáy.
...
Căn nhà bán vàng mã nơi ngoại ô thành phố lúc này vẫn lập lòe ánh đèn, dù xung quanh đã ngập tràn tịch mịch. Vẫn là hai bóng đen hắt lên tường, người ngồi thong dong, kẻ cúi đầu một cách trịnh trọng. Chỉ khác ở chỗ lần này có thêm sự xuất hiện của một người, chính xác hơn là một linh hồn.
Linh hồn kia đứng nép trong góc, tóc xõa rũ rượi che kín mặt, áo trắng đung đưa, hai tay chắp lại cung kính, cất giọng ồm ồm run rẩy:
“Chủ nhân tha tội, con sơ suất để mất dấu nó. Thằng nhãi đó biết huyền thuật, dán một lá bùa lên người liền trở nên trong suốt, khiến con không thấy gì, nhà nó cũng không truy ra được.”
Gã một mắt đứng kế bên, hừ lạnh khinh bỉ: “Ăn hại.”
Tà khí nơi vong hồn kia bỗng khuếch đại, mặt tuy đã được tóc phũ nhưng vẫn thấy hai mắt ánh đỏ trong bóng tối đang liếc gã đầy phẫn nộ.
Người đang ngồi không tỏ vẻ bất ngờ hay thất vọng, dường như đoán trước được kết quả này, bèn cho vong hồn kia lui, sau đó cất giọng bình thản:
“Không tệ! Không tệ.”
Gã một mắt giọng cung kính: “Có cần em...”
Người kia phất tay: “Không cần. Biết được công ty nó, còn lo không tìm được nó sao?” Sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, lại nói:
“Phái đứa khác cứng cáp hơn đi một chuyến, dò la năng lực của nó xem thế nào.”
...
Dây chuyền thạch anh, theo như Hoàng sư phụ nói là đã được làm phép, An có thể nhìn được những vong hồn tu vi cao dù có dùng thuật ẩn thân. Cho nên hôm nay, cậu hoàn toàn không cần dùng bùa ẩn thân, một mạch leo lên xe bus đến thẳng công ty.
Kỳ lạ là, hôm nay lại không có ai theo dõi.
Giờ nghỉ trưa, An như mọi khi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Sau khi nhìn khắp một lượt, chắc chắn rằng không có ánh mắt nào thập thò mới bắt đầu đưa hai tay lên mặt, đầu hơi nghiêng về trước.
Chợt, cậu nghe phía trên đầu mình truyền đến cảm giác đau như bị ai nắm tóc, cố ý kéo mạnh về phía tấm gương ngay trên vòi nước. An theo quán tính, nắm lấy cổ tay kẻ đang đùa giỡn mình kéo về sau. Khi chạm phải da thịt nó, mắt cậu bỗng chốc mở to.
Da bàn tay này cực kỳ nhão, hệt như tay của một bà lão tám mươi. Đã vậy, còn vừa nhão vừa ướt.
Do bị nắm tóc kéo về trước, An không sao nhìn thấy gương mặt kẻ đối diện. Dựa theo lựa kéo, cậu khẳng định nó đang muốn đập mạnh đầu mình vào gương, bèn một tay giữ lấy tay nó, một tay kết ấn, miệng niệm chú:
“Ba ni ma la!”
Dứt lời, liền đem ấn quyết đánh thẳng về phía cánh tay trước mặt. Tiếng “ xèo xèo” vang lên, một chất lỏng đen chảy dài từ gương xuống bồn nước mang theo mùi thối cực kỳ khó ngửi. Bàn tay đang nắm lấy tóc An nới lỏng nhưng không có dấu hiệu buông.
Thật là một con ma lỳ lợm.
Cậu quyết định kết ấn lần hai, đánh thêm một chưởng lên vết thương vừa rồi, thành công thoát khỏi khống chế, kịp thời nhìn kỹ diện mạo của nó.
Trong gương là một bà lão mắt trắng dã, da trên gương mặt bị cào nát, máu thịt be bét hỗn loạn, xương gò má lồi ra. Nó không có mũi, hai tai lại to gấp năm sáu lần người thường. Hai khóe miệng bị chỉ khâu hướng vòng cung tạo thành một nụ cười vừa hung ác, vừa gượng gạo.
Khửa khửa khửa…
An nhất thời chưng hửng trước vẻ ngoài kỳ dị của bà lão, chân thoáng chốc mềm nhũn, sau đó rất nhanh phục hồi tinh thần. Việc đầu tiên là chạy đến khóa cửa nhà vệ sinh, sau đó liền đâm ra hối hận.
Túi đồ nghề để ở bàn làm việc.
“Không cần bùa, tao cũng có thể xử đẹp mày.” Cậu rít qua kẽ răng.
Bà lão nhoài nửa người ra khỏi gương, bàn tay vươn dài biến hóa thành một lưỡi dao toan lấy mạng người trước mặt.
An lách người tránh khỏi mũi dao, hai tay kết ấn, miệng niệm chú, hô lớn:
“Ngũ Đế Đại Ma ấn!”
Sau đó, cậu một lực đánh về phía trước. Ấn quyết tỏa hào quang, nhắm thẳng ấn đường lão bà mà xông tới.
Lão bà giơ tay, mười ngón gầy guộc biến hóa thành một tấm khiên chặn đứng ấn, hai bên giao nhau không hề có dấu hiệu lùi.
An không khỏi nhủ thầm trong bụng: Gặp phải thứ dữ rồi.
Từ lúc trừ tà cho đến nay, cậu trải qua ít nhiều lần giáp mặt với yêu, ma, quỷ, quái; gần như đều dùng ấn triện để thu phục. Bình thường thì chỉ cần Hàng Ma Ấn là đủ giải quyết, gặp phải cấp cao hơn thì dùng Ngũ Đế Đại Ma Ấn.
Vậy mà bà lão này lại trông không hề lép vế, lại là lần đầu tiên có một con quỷ trực diện chặn đứng ấn triện, chứng tỏ thuộc hàng cao cấp rồi.
Quỷ lão bà một tay chặn ấn, tay còn lại phất một cái, cạnh bên liền xuất hiện thêm một bóng đen. Bóng đen kia tốc độ nhanh như gió dự định tiến đến sau lưng An, ngay lập tức liền bị tay trái cậu rút dao gỗ đào bên thắt lưng, phóng thẳng một phát vào tim mà tan biến.
“Đánh lén là không hay đâu!” Cậu rít giọng mỉa mai.
Dây chuyền thạch anh trên cổ An đột nhiên nóng lên. Chợt nhớ đến việc làm phép của Hoàng sư phụ, cậu đánh liều, một tay giữ Ngũ Đế Đại Ma Ấn chống đỡ với lão bà, tay còn lại kết Thi Tử Ấn, hô to:
“Phong chi long, ngũ mộc thi tử!”
Thi Tử Ấn là một trong những thủ ấn mạnh, tiêu hao nhiều linh lực, những pháp sư có tu vi cao như Hoàng sư phụ dùng không thành vấn đề. Nhưng An mới theo y học đạo mười hai năm, chưa kể năm năm đầu rong chơi lêu lỏng không nhét nổi vào đầu, tính ra chỉ còn bảy năm, vốn chưa phải cao thâm gì. Chỉ là có dây chuyền thạch anh khuếch đại, cộng thêm tình huống sống còn trước mặt, không liều một phen không được.
Tiêu diệt xong quỷ lão bà này, bản thân nhất định sẽ chăm chỉ, chăm chỉ hơn nữa luyện tập.
Một đạo hồng quang bao quanh tay An, tỏa ra sức nóng dị thường. Không nhiều lời, cậu dùng sức đánh bay ấn về phía tấm khiên kia.
Ngũ Đế Đại Ma Ấn kết hợp Thi Tử Ấn chẳng khác gì hổ mọc cánh, uy lực cực hạn. Hai quầng sáng đỏ và vàng chạm nhau, tạo thành ánh sáng cam nhạt nóng đến đỏ ửng da, phóng đại lên gấp nhiều lần. Lão bà mở to đôi mắt trắng dã, khóe miệng bị khâu cười méo mó, xoay người dự định thoát khỏi đây. Nhưng luồng sáng kia tốc độ như điện, thoáng cái đã ôm trọn thân thể lão bà, làm vỡ mảng gương trước mặt.
Đến khi hào quang biến mất, chỉ còn lại một đám khói đen mịt mờ, tan dần trong không khí.
An ngồi bệt xuống đất thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán lẫn hai bên thái dương, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một dãy bốn tấm gương đều bị vỡ, mảnh kính vương đầy khắp đất, thậm chí bồn rửa tay ngập chìm trong tàn dư.
Hỡi ôi, lương tháng này không biết có đủ để đền không...