Hoàng sư phụ trông thấy bộ dạng mệt mỏi của An, cộng thêm việc về trễ, túi đồ nghề lại xốc xếch, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra nên không gặng hỏi. Nhưng không cần đến y mở miệng, đệ tử đáng đồng tiền bát gạo kia đã đem mọi chuyện kể không sót chi tiết nào, từ việc chiến đấu với nữ quỷ ở tầng ba cho đến lúc thu phục ả.
Hoàng sư phụ không để tâm lắm quá trình tróc quỷ trừ yêu, bởi đó vốn là nghĩa vụ của người trừ tà, chỉ gật đầu “ừ ừ” sau mỗi câu kể. Song khi nghe đến chuyện của cô gái tên Nhi, vẻ mặt lại đăm chiêu, im lặng hồi lâu.
“Con nói, cô gái đó có thể cảm nhận ác linh trong vòng bán kính 500 mét?” Y hỏi.
An gật đầu xác nhận: “Thậm chí còn nhìn thấy được quỷ thần trong tâm mỗi người nữa. Con cũng lần đầu gặp người có năng lực này.”
“Ý con là tà thần?”
“Đúng vậy.” Cậu quên mất, quỷ thần còn có hai loại: chánh thần và tà thần. Sư phụ mà không hỏi lại, bản thân chắc cũng sẽ nhầm lẫn.
Hoàng sư phụ hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng chốc đan xen những tia phức tạp, đầu gật nhẹ. Sau một hồi suy nghĩ, y nói với đệ tử:
“Con nên dốc sức cùng cô bé kia làm rõ vụ án đó.”
“Dạ.”
Cái này thì không cần y nói, An cũng sẽ giúp hết sức mình. Chỉ là bình thường sư phụ vốn không tra hỏi kỹ lai lịch một người như vậy. Lúc cậu nhắc đến Nhi, y cũng thờ ơ không chú tâm, khi nghe đến năng lực kỳ lạ kia mới bắt đầu thay đổi thái độ. Theo y đã lâu, cậu dĩ nhiên biết tính của thầy mình, nhất định là có điều gì đó đang giấu giếm.
“Thầy biết gì về năng lực cảm nhận ác linh kia đúng không?” Cậu mạnh dạn hỏi.
Hoàng sư phụ không nói gì, khẽ thở một hơi dài. Y rót tách trà, nhấp một ngụm thấm giọng:
“Ta đã kể cho con nghe câu chuyện về năm gia tộc trừ tà chưa?”
Cậu suy nghĩ một lúc, trả lời: “Lúc còn ở họ Lục, con có nghe một người làm kể lại. Năm gia tộc với năm sở trường khác nhau, hợp sức tạo nên một chiếc vòng để trừ tà. Họ Lục là một trong số đó.”
“Câu chuyện đó chỉ là bề nổi, được những người còn sống sau cuộc chiến kể lại, truyền miệng nhau từ đời này sang đời khác. Sự thật thì trong năm gia tộc trừ tà đó, có một gia tộc không có năng lực tróc quỷ; nhưng lại có khả năng thiên bẩm nhìn thấy tà thần, cảm nhận ác linh ở cự ly xa, kể cả khi hồn dùng thuật ẩn thân. Ban đầu chỉ có bốn gia tộc tham chiến, vòng ngũ sắc cũng chưa thành hình. Ngạ quỷ khi đó hấp thụ dương khí của người sống ngày một nhiều, tà khí và oán khí sâu nặng dẫn đến đất trời khi đó tối sầm, cảnh vật chìm trong mịt mờ, đâu đâu cũng là người dân chạy loạn. Bốn gia tộc tuy có khả năng trừ tà, nhưng trước tình hình trên thật khó tìm ra vị trí của quỷ. Khi đó xuất hiện một người thuộc gia tộc thứ năm. Người này có khả năng thần giao cách cảm, phán đoán chính xác nơi ẩn nấp của nó. Sau cùng, bởi ngạ quỷ quá mạnh, tất cả mới bàn nhau hợp sức, dùng nguyên khí của bản thân chế tạo ra một pháp khí tổng hợp những dị năng của cả năm cộng lại, từ đó vòng ngũ sắc ra đời. Người có pháp lực cao nhất trong năm người nhận nhiệm vụ chiến đấu với ngạ quỷ, bốn người còn lại tiêu diệt lâu la và bảo vệ người dân. Sau khi vòng ngũ sắc tạo thành, uy lực tuy vô song nhưng vẫn chưa đạt đến cực hạn. Chỉ khi...”
Hoàng sư phụ một mạch kể lại tích xưa, chợt đến đây thì ngưng bặt, tỏ ý đến đây là dừng.
An đang hào hứng chìm trong giai thoại, bỗng dưng bị cắt ngang liền đâm ra cụt hứng, vội giục y tiếp tục:
“Chỉ khi như thế nào vậy thầy?”
Vậy nhưng, dù có năn nỉ ra sao, sư phụ cậu vẫn kiên quyết không nói thêm lời nào, chỉ mập mờ “Sau này con sẽ biết” rồi quay lại vấn đề đang bỏ ngỏ ban nãy: “Thầy đoán rằng, cô gái đó có liên quan đến một trong năm gia tộc trên.”
“Theo ý thầy thì Nhi có thể là hậu nhân của gia tộc có dị năng thần giao cách cảm kia?” Cậu tròn mắt hiểu ra vấn đề.
Hoàng sư phụ giương ánh mắt hài lòng, tán thưởng:
“Cái này cũng chỉ là phán đoán một chiều, nhưng nếu đúng là như vậy thì thật là hậu sinh khả úy. Bậc tiền nhân có thể an tâm mà giao trọng trách cho lớp trẻ bây giờ.”
“Trọng trách gì vậy thầy?” Cậu lại hỏi.
“Tiếp nối truyền thống của thế hệ trước: hàng ma trừ yêu, nuôi dưỡng chính đạo, bài trừ tà đạo.” Y điềm tĩnh trả lời. “Gặp được hậu nhân của một trong năm gia tộc lớn, con cũng coi như là có duyên đấy.”
An gật đầu, đột ngột lại nhìn thầy của mình với ánh mắt khó hiểu: “Con cảm thấy thắc mắc một chuyện, tại sao thầy lại rõ những việc này như vậy? Chẳng lẽ thầy có liên quan gì đến trận chiến năm xưa? Nếu đúng là vậy thật thì con phải nói là cực kỳ may mắn khi có người sư phụ như thầy rồi!”
Hoàng sư phụ nhìn chất lỏng vàng nhạt đang bốc khói trong tách, khóe môi cong lên đầy ý vị. Y đưa lên miệng nhấp một ngụm, nhẹ giọng khen:
“Trà thơm.”
“Thầy đừng có đánh trống lảng!”
Cậu còn lạ gì bản tính này của y. Cứ mỗi khi muốn tránh né một vấn đề nào đó lại bày ra dáng vẻ không biết gì.
Y nhìn sắc mặt khó coi của học trò, mỉm cười phúc hậu: “Chuyện đó sau này con cũng sẽ được biết.”
“Tại sao không phải bây giờ?” Hàng lông mày của An nhíu lại, tưởng chừng hai đầu sắp chạm nhau.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Hoàng sư phụ đặt tách trà lên bàn, khoan thai tiến về phòng mình, sau đó mất hút sau cánh cửa, trước khi đi không quên giao “bài tập”: “Hai mươi đạo bùa hôm nay con vẫn chưa hoàn thành.”
“Thiên cơ bất khả lộ con khỉ gió!” Cậu thầm rủa bản tính úp úp mở mở này của y. Đã không kể thì thôi, một khi tiết lộ thì phải lộ cho hết chứ. Tiễn Phật cũng phải tiễn đến Tây phương mà?
Tuy nói thì nói vậy, nhưng tối đó, cậu vẫn phải thức đến quá nửa đêm để vẽ bùa, lòng không thôi nghĩ đến câu chuyện về năm gia tộc kia.
***
Sáng đầu tuần đi làm, An cảm nhận công ty hôm nay xôn xao một cách lạ thường. Vừa bước qua cổng an ninh, cậu đã thấy loáng thoáng mấy nữ đồng nghiệp đứng chụm lại bàn tán với nhau rất hăng say. Đến khi vào vị trí ngồi, bản thân liền được Bảo cập nhật thông tin một cách tận tình:
“Biết cái gì chưa? Trưởng phòng Trương bị công an bắt rồi!”
“Vậy à?” Cậu trợn mắt, ra vẻ ngạc nhiên. “Vì lý do gì?”
“Còn nhớ cái chuyện chị kế toán tự tử không? Người phụ tình chị ấy là trưởng phòng Trương đó! Đã lừa gạt con gái nhà người ta rồi, sau đó lên kế hoạch giết người bịt đầu mối, nghe nói có ghi âm nhận tội nữa!” Bảo liến thoắng không vấp một chữ, mặt hiện rõ nét bàng hoàng. “Không ngờ công ty mình lại có loại người như vậy! Chắc là lương tâm cắn rứt nên mới đầu thú với cảnh sát.”
An gật đầu tán thành, nói nhỏ vừa đủ mình nghe: “Đúng. Không ngờ loại đàn ông đó vẫn còn sống trên đời.”
Chợt, điện thoại cậu có thông báo tin nhắn, cắt ngang cuộc nói chuyện dở dang với Bảo. Màn hình hiện lên nội dung ngắn gọn: Sau năm giờ, ở bến xe bus.
Là tin của Nhi.
“Quả là con người đúng giờ.” An gật gù nghĩ thầm. Lần trước cô thông báo rằng sang tuần sẽ bắt đầu điều tra vụ án, sáng hôm nay đã gửi thông báo đến. Cậu huơ tay lấy điện thoại, nhắn lại chữ “được” rồi bắt đầu nhìn đồng hồ, lòng có chút nôn nóng.
Cuối cùng cũng đến tan tầm.
Đồng nghiệp hôm nay thấy nhân viên mới sốt sắng ra về hơn mọi ngày. Kim dài vừa chỉ đúng năm giờ liền thấy cậu đội nón, sải chân một mạch ra khỏi cửa. Sợ trễ hẹn nên cậu tăng tốc độ, khoảng cách giữa các bước cũng dài hơn bình thường. Nhưng khi đến nơi, ngoài hàng ghế lạnh tanh thì không còn thấy ai khác.
Tưởng bản thân bắt người ta đợi nên mới vội vàng, không ngờ là người ta cho mình leo cây?
Giữa lúc tâm trạng chán chường, An không giấu tiếng thở dài, lòng có chút hụt hẫng. Bất giác nghe từ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Bạn trễ gần mười phút.”
Quay lại thì thấy Nhi đang cầm một bọc trắng, bên trong chứa vài món thức ăn nhanh. Cô lấy trong đó ra một bịch sandwich đưa cậu, lạnh nhạt: “Chắc là bạn chưa ăn gì. Tôi mua dư. Trong lúc chờ xe bus có thể tranh thủ.”
An tự nhiên đón lấy, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười. Giở thói được voi đòi tiên, cậu nheo mắt hỏi: “Có thức uống gì ngọt ngọt không?”
“Nước suối. Tôi không thích ngọt.” Cô đáp.
“Sợ mập?”
“Đơn giản là không thích thôi. Bạn thích đồ ngọt?” Nhi lườm cậu, mắt dò xét.
Cậu gật đầu, đón lấy chai nước từ cô rồi nói: “Ừ. Ăn ngọt giúp thần kinh sản sinh serotonin, tạo cảm giác dễ chịu. Đó là lý do vì sao các chị em sau khi chia tay người yêu thường hay ăn đồ ngọt.”
“Vậy tại sao bạn không mập nhỉ?”
“Có thể coi đó là món quà trời ban.” Cậu lém lỉnh, đưa mẩu sandwich lên cắn một miếng. “Chúng ta đi đâu?”
Nhi nhàn nhạt xé vỏ cơm nắm trong tay, giọng hờ hững: “Nhà tôi.”
“Có nhanh quá không?” An trợn mắt. Đây dù gì mới là lần thứ ba gặp nhau, chưa chi đã dẫn cậu về nhà rồi?
Nhìn ra vẻ hốt hoảng trên gương mặt kẻ đối diện, cô hừ mũi khinh thường:
“Vật chứng trước khi chết của người đó hiện đang ở nhà tôi, không đem ra ngoài được. Bạn nghĩ mình có sức hấp dẫn với nữ giới lắm chắc?”
Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhắc đến cái chết, máu hành nghề trong người lại dâng trào, bèn tò mò hỏi:
“Có thể kể sơ về vụ án đó không?”
Nhi cắn một mẩu cơm nắm, miệng vừa nhai vừa từ tốn trả lời, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên nét thương tâm :
“Hiện trường không có dấu vết giằng co, chỉ phát hiện được duy nhất một sợi chỉ màu xanh lam trong túi nạn nhân, chết trong tình trạng bị hút hết dương khí.”