Theo như những gì đồng nghiệp nhận định thì trưởng phòng Trương hôm nay cực kỳ trau chuốt vẻ bề ngoài. Quan trọng hơn, hôm nay càng không phải thứ tư. Điều này khiến mọi người lập ra giả thuyết: chẳng lẽ trưởng phòng đã có con mồi mới?
Dù có đoán già đoán non, hẳn là không ai ngờ được, chính Nhi chủ động hắn gặp mặt. Lý do là vì công ty có chính sách ưu đãi cho khách hàng VIP, chẳng biết do may mắn đẩy đưa mà hắn được chọn vào danh sách.
Chiếc Mercedes-Benz đời mới nhất dừng trước cửa một nhà hàng kiêm khách sạn mang phong cách châu Âu. Trưởng phòng Trương y như mọi lần, tay cầm theo bó hồng khoan thai bước vào sảnh chính, sau đó đảo mắt một vòng. Ở một vị trí gần cửa sổ, hắn thấy Nhi mơ màng nhìn ra phía xa, tay chống cằm che đi phần nào khuôn mặt càng tạo thêm nét bí ẩn nơi đôi mắt khiến hắn đứng hình một lúc lâu mới tiến về phía cô.
“A, chào anh!” Trông thấy mục tiêu xuất hiện, Nhi nở nụ cười tươi, giơ tay chào theo phép lịch sự. “Về tiệc tri ân khách hàng, em có bàn với anh hôm trước qua tin nhắn. Hôm nay em đến để đưa thiệp.”
Trưởng phòng Trương cười đáp lễ, đưa tay bắt lấy tay cô, gần như là nắm chặt. Phải kìm chế lắm, Nhi mới không nghiến răng mà cho hắn một đạp. Nếu không phải vì hợp tác với An, con người này đừng hòng vào danh sách khách hàng VIP của công ty.
“Để cảm ơn em đã tận tình tư vấn suốt gần một tháng qua, bữa ăn hôm nay cứ để anh mời.” Cặp mắt lươn hẹp dài của hắn bình thường đã nhỏ hẹp, bây giờ lại càng híp thành một đường chỉ.
“Dạ, vậy em không khách sáo.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Đã không phải tốn tiền, lý gì lại từ chối.
Trong khi Nhi cùng trưởng phòng Trương bắt đầu nâng ly rượu champagne lên chúc mừng, thì An vẫn tiếp tục làm một nhân viên gương mẫu xin được tăng ca. Cậu lên tầng ba, tay lôi trong túi ra một đạo bùa trống, hất hàm về phía căn phòng cuối hành lang, cất cao giọng:
“Chị có muốn gặp lại tình cũ không?”
Tiếng gió qua khe cửa sổ, tạo thành âm thanh giống như người rít qua kẽ răng nghe đầy phẫn uất. Nữ quỷ xuất hiện từ căn phòng, chưa đến ba giây đã đứng cách An không đến hai mét.
***
Nhi nhìn người đàn ông say ngà nằm trên giường, ánh nhìn lạnh lẽo chán ghét. Tự hỏi vì sao thể loại đểu cáng như vậy có thể kê cao gối, mỗi tối vẫn ngủ ngon mà không bị cắn rứt lương tâm. Cô chán nản tặc lưỡi, lấy điện thoại ra gọi cho An:
“Bước A đã xong. Nhưng khi nãy tôi chuốc hơi nhiều.”
“Không sao. Năm phút nữa tôi có mặt.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, sau đó cúp máy.
Trưởng phòng Trương bị Nhi rót hết ly này đến ly khác, bắt cô phải uống cùng nên đầu óc hiện tại cũng lâng lâng không kém. Nếu không vì đặc thù công việc thường xuyên tiếp rượu khách hàng, hẳn là cô cũng đã nằm mẹp bên cạnh hắn rồi.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, không cần hỏi Nhi cũng biết người kia là ai bèn tiến đến mở cửa. Nhìn dáng vẻ không có chút khẩn trương nào của An, cô hơi nhíu mày hỏi: “Đã chuẩn bị xong?”
“Dĩ nhiên.” Cậu cười cười, xoay lưỡi nón về phía sau. Chợt thấy trưởng phòng Trương đang trong trạng thái bí tỉ liền chỉ tay vào hắn, lắc đầu. “Tôi không nghĩ độ cồn của bạn nặng đến thế.”
Nói xong, cậu lôi từ trong túi ra một vỉ thuốc giải rượu, bóc lấy một viên rồi cho vào miệng kẻ đang say, miệng nói: “Sau nửa tiếng thuốc mới có tác dụng, chờ đến lúc hắn tỉnh rượu rồi bắt đầu.”
Kế đến, An lôi trong túi ra một chiếc hộp bằng gỗ đào, bên trong là một lá bùa đã được vo tròn. Cậu nhìn viên bùa một lúc, sau đó liếc sang trưởng phòng Trương, mặt tựa như suy nghĩ điều gì. Sau đó, cậu lại lấy một đạo bùa khác, cắn tay lấy máu rồi vẽ phù lên đó, miệng không quên nhẩm chú:
“Hoàng gia chi lộ
Phổ độ từ bi
Trừ tà sát quỷ
Bất đáo vãng lai
Cấp cấp như luật lệnh!”
Sau khi dứt lời chú, cậu dán đạo bùa vừa vẽ vào sau lưng trưởng phòng Trương, hai tay xoa vào nhau: “Tạm ổn.”
Nhi quan sát mọi hành động từ khi cậu bước vào, thờ ơ hỏi: “Có thể giải thích không?”
An gật đầu, giọng từ tốn: “Mục đích của việc vẽ phù chính là để bảo vệ hắn khỏi bị mất mạng trong tay nữ quỷ.”
Oán khí của chị kế toán tích tụ lâu ngày, một khi gặp lại kẻ đã giết mình, không bay vào xé xác hắn mới là chuyện lạ. Ban đầu cậu thắc mắc vì sao nữ quỷ lại ngoan ngoãn ở tầng ba mà không sớm tìm trưởng phòng Trương tính sổ. Đến khi thấy được vết máu chó trộn với nước tiểu đồng tử ở bậc thang, cậu mới biết thì ra có người đã bày trò không muốn linh hồn rời khỏi tầng ba. Việc làm này khiến cậu nhớ đến khoảng thời gian ở nhà họ Lục, lúc Lục Hào đưa cậu vào căn phòng dán đầy bùa kia, cũng vẽ một vết máu chó ngăn cách giống như vậy. Chỉ là, nữ quỷ chết cách đây không lâu, tu vi cũng chưa cao, vốn không cần phải cho thêm nước tiểu đồng tử vào làm gì.
Nhi nghe lời giải thích liền ra hiệu đã hiểu, sau đó im lặng không nói gì.
Hai mươi lăm phút chẳng mấy chốc trôi qua, lông mày của trưởng phòng Trương có chút nhíu lại, cổ họng phát ra âm thanh khàn đục vì khô rát do cồn.
Nhận ra đối tượng sắp tỉnh lại, An nhanh chóng nói với cô: “Tiến hành bước B.” Sau đó chạy vọt vào phòng tắm.
Nhi đứng sát mép giường nhìn người trên giường khó chịu mở mắt, tay hắn vịn lấy đầu do cơn đau còn chưa dứt. Trông thấy cô và mình đang ở cùng nhau trong một phòng, bèn trưng ra vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh uống say quá, mà em không biết địa chỉ nhà nên đưa anh lên đây đỡ, vừa hay nhà hàng này kết hợp với khách sạn.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười, cúi nhẹ đầu. “Vậy giờ anh tỉnh rồi, em xin phép về.”
Nói rồi Nhi xoay gót. Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, trưởng phòng Trương nhanh như cắt vòng cánh tay từ sau đến ôm lấy eo cô, kéo mạnh về sau. Do mang giày cao gót tận bảy centimet nên cô mất đà, bất thình lình ngã vào lòng hắn, dáng vẻ trông vô cùng tự nguyện.
Mà hành động này, cực kỳ khiến hắn hài lòng. Khó khăn lắm con mồi mới tự chui vào hang, làm sao có thể bỏ mất cơ hội này được.
“Anh Trương!” Cô hoảng hốt kêu lên.
“Suỵt! Không phải em cũng thích anh còn gì? Nghe lời, rồi em muốn gì cũng được.” Trưởng phòng Trương áp mặt vào tóc cô, nụ cười thoát xác trở nên đồi bại. Bàn tay bắt đầu ngứa ngáy không yên vị.
Nhi nhớ trong điều khoản hợp tác, dường như không có cấm cản về việc đánh tên này. Cô dùng uy lực của gót giày, giẫm thật mạnh vào chân kẻ đang ôm lấy mình. Trưởng phòng Trương kêu lên một tiếng, đột ngột buông cô ra, sau đó nghiến răng ken két, giọng khàn khàn:
“Anh thích con gái đanh đá như vậy.”
Nói rồi, hắn kéo tay Nhi, dùng hết sức lôi cô đến bên giường. Bị vướng víu bởi chiếc váy ôm sát người cộng thêm đi lại khó khăn bởi giày cao tận bảy centimet, muốn phản kháng cũng cực kỳ khó nhọc. Dù biết bản thân dư sức quật ngã được tên này, nhưng lòng cô vẫn mong cái kẻ đội nón chết tiệt trong phòng tắm kia mau hành động. Giáp mặt với kẻ đồi bại này thật là ghê tởm quá đi!
An dường như rất hiểu ý đồng đội, liền mở hé cửa phòng tắm vừa đủ cho bàn tay lọt ra ngoài. Cậu cầm viên bùa lên, sau đó ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại huơ một vòng quanh bùa, miệng hô: “Giải!” rồi ném viên bùa về phía hai người kia.
Viên bùa đang lăn lóc trên mặt đất, từ bên trong phát ra luồng âm khí cực mạnh. Trưởng phòng Trương đang đè một cánh tay của Nhi lên giường, bỗng nghe phía lưng lạnh toát. Chợt hắn thấy Nhi đang trố mắt nhìn thứ gì đó đằng sau mình, bản thân bèn ngoái đầu lại thì bắt gặp hình ảnh hết sức kinh hãi: Một nữ quỷ trong bộ đồ công sở, miệng khâu xương cá, mắt đỏ một màu, chân tách rời khỏi cơ thể đang chăm chăm nhìn hắn.
“Ááááá!!!” Trưởng phòng Trương hoảng sợ hét lên. Tuy nhiên, khách sạn này có tường cách âm khá tốt, hiển nhiên không ai nghe thấy. Hắn lật đật buông Nhi ra, nhanh chân chạy đến phía cửa. Nhưng lạ quá, hắn không sao mở cửa được, tựa như tay nắm đã bị người ta khóa ngoài vậy.
Nữ quỷ trông thấy dáng vẻ gặp ma của trưởng phòng Trương, hai vai run lên bần bật, tay vươn dài, toan tóm lấy cổ kẻ trước mặt. Khi chỉ còn cách vài centimet, bỗng một luồng sáng vàng tỏa ra từ người hắn, nói đúng hơn là từ đạo bùa mà An đã dán sau lưng hắn, khiến nữ quỷ không sao chạm vào được.
“A... a... a...” Nữ quỷ ấm ức phát ra âm thanh, nhìn về phía phòng tắm.
Lúc này, An mới bắt đầu xuất hiện. Cậu đeo một chiếc khẩu trang để trưởng phòng Trương không nhận ra mình. Dù gì hai người cũng không cùng bộ phận, vốn không quen biết nhau, chuyện này cũng chỉ là phòng hờ, cẩn tắc vô ưu. Nhìn chị kế toán mắt long sòng sọc vì bất mãn, cậu hạ giọng giải thích: “Thời hạn một tuần vẫn chưa đến. Chẳng phải đã có giao kèo rồi sao?”
Nữ quỷ nghe vậy chợt thu cánh tay về, đứng sang một góc nhìn kẻ phụ bạc, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Trưởng phòng Trương thoát chết trong gang tấc, hoảng hồn nhìn nữ quỷ lẫn chàng trai lạ mặt kia. Hắn biết hồn ma bị khâu miệng là ai, vì đó là tác phẩm của hắn tạo ra. Nhưng cậu trai đội nón trắng và mang khẩu trang kia, rõ là nghe giọng rất quen, nhưng hắn lại không tài nào nhớ nổi.
“Trưởng phòng Trương, không muốn chết đúng không?” An nheo mắt, nói với giọng thong thả không chút gợn sóng.
Người trước mặt gật đầu lia lịa, câu chữ lắp bắp: “T... tôi... không muốn... ch... chết. Giúp... giúp...”
“Được!” Cậu nhìn về phía nữa quỷ, tiếp tục: “Vậy thì kể hết chuyện lúc trước anh giết chị kế toán như thế nào. Tôi sẽ cứu anh một mạng.”
Nữ quỷ nghe đến câu này, lập tức kích động, mắt lại càng trở nên hung ác khiến trưởng phòng Trương sợ đến mức muốn giải quyết nỗi buồn tại chỗ. Tuy nhiên, hắn vẫn cứng miệng: “Tôi... không có.”
An chau mày: “Sắp chết đến nơi còn nói dối? Vậy xem như tôi chưa nói gì.”
Dứt lời, tay cậu kết ấn, ra vẻ chuẩn bị thu hồi lá chắn trên người kẻ trước mặt. Nữ quỷ cũng theo đó mà tiến gần lại trưởng phòng Trương hơn.
Cảm nhận được người thanh niên trước mặt nói là sẽ làm, hắn bèn hét lớn: “Khoan! Tôi nói! Tôi nói. Nhưng...” Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, mắt lén nhìn về nữ quỷ, sau đó tiếp tục: “Không được để nó giết tôi.”
“Cái này thì tôi hứa.” Cậu gật đầu đồng ý.