Đôi mắt An dán chặt vào quán mì bên kia vệ đường, nhìn từng sợi vàng lần lượt tuồn vào miệng vị khách có bộ râu quai nón. Sau vài lần nuốt nước bọt, bao tử cậu phát ra âm thanh ọt ọt bởi bốn ngày chưa có gì vào bụng. Lần cuối cùng được ăn, cậu đã ẵm trọn một trận đau vì bát cơm có vị chua.
Thật ra cách đây vài tháng, An vẫn như những đứa trẻ khác, quây quần bên mâm cơm gia đình. Cho đến một hôm, khi cha mẹ đột ngột bảo cậu nấp dưới hầm rượu, dặn dò dù có nghe thấy bất cứ gì cũng phải im lặng. Rồi âm thanh kịch liệt vang lên, cả tiếng của những người lạ mặt. Chúng nói những điều mà đứa trẻ như cậu nghe không hiểu, cố gắng lắm cũng chỉ tường tận duy nhất một câu:
“Có trách, thì trách dòng máu chảy trong người mày.”
Tiếng thét, tiếng bước chân rầm rầm ngang qua hầm ủ rượu ngay phía trên đầu An, tiếng đập vỡ đồ đạc... Cậu nhớ lời cha mẹ, cắn răng ngồi im, đến thở cũng không dám thở mạnh. Chẳng biết trải qua bao lâu, khi không còn nghe bất cứ tiếng động gì nữa mới bắt đầu mở nắp hầm, rồi như pho tượng chết lặng khi thấy hai xác người nằm giữa vũng máu. Rất nhiều. Rất nhiều máu.
Chỉ trong một đêm, An từ một đứa trẻ hạnh phúc trở thành một cô nhi, tâm trạng tựa như đang đứng trên mặt đất bỗng chốc rơi xuống vực sâu.
An bắt đầu cuộc sống của một kẻ lang thang đủ khắp hang cùng ngõ hẻm. Nơi nào có thức ăn thừa, nơi đó có cậu. Nơi người ta cúng bánh trái cho người cõi âm, nơi đó cũng có cậu. Thậm chí thức ăn thừa đổ đi ở hàng quán, nơi đó cũng có cậu. Chỉ cần có cái bỏ vào miệng, cậu đều không phân biệt đó là thứ cho vật hay cho người ăn, miễn sao vào bụng không chết là được.
Đó là lý do vì sao An lại phải dõi mắt vào bát mì kia một cách chăm chú đến thế. Nếu may mắn, cậu có thể sẽ vớ được chút gì từ đó.
Đúng là như vậy thật. Bát mì vẫn còn quá nửa, trong khi vị khách kia đã tính tiền. Phần còn thừa được chủ quán đổ ra gốc cột điện cách đó vài bước chân, dự định cho chó ăn.
Ý nghĩ muốn ăn thúc giục An chạy qua bên đường, nhanh chóng chộp lấy những thứ chủ quán vừa đổ đi vội vàng cho vào miệng, ngấu nghiến đến nỗi không kịp nhai, phải trợn mắt lên vì nghẹn.
Gâu! Gâu! Gâu!
Con chó với bộ lông vàng từ trong nhà phóng ra bắt đầu nhe răng cảnh báo, gầm gừ như tuyên bố “Đây là lãnh địa của tao”. Nhưng đối với một người đã phải chịu đói bốn ngày đến mức tay chân bủn rủn như An, thì cái ý nghĩ no bụng đã sớm chiếm trọn tâm trí. Sau tiếng sủa, hàm răng sắc nhọn kia hướng mục tiêu về phía cánh tay gầy guộc, hai chân sau lấy đà phóng đến phía trước, cắn phập một cái.
“Á!”
An đau đớn kêu lên. Máu từ cánh tay chảy ra, từng giọt tí tách rơi xuống nền đất, hòa lẫn vào những sợi mì.
Đối thủ bốn chân dường như vẫn chưa hả dạ, dự định tặng cho cậu thêm vài dấu tích để đời. Chợt, mũi nó khịt khịt, sau đó lập tức chùn chân, cổ họng phát ra tiếng ư ử sợ sệt.
Sự việc trên được nhóm năm người ngồi gần đó quan sát từ đầu chí cuối, nét mặt bình thản như đang xem một tiết mục tiêu khiển giữa bữa ăn. Đến khi thấy con chó tỏ vẻ e dè, không tấn công thằng bé bẩn thỉu kia nữa, gã thủ lĩnh trong nhóm chợt chuyển sự chú ý về phía cánh tay đang rỉ máu. Rồi như vừa phát hiện được điều gì thú vị, hắn huýt sáo, yêu cầu chủ quán làm một bát mì đặc biệt đem đến cho đứa trẻ rách rưới đang ngồi ở cột điện.
“Mặt trời mọc ở đằng tây rồi!” Một người trong nhóm châm chọc, kéo theo sự phá lên cười của những thành viên còn lại. “Đại ca nhà chúng ta bắt đầu xuất hiện thứ gọi là lòng trắc ẩn.”
Vị đại ca mà chúng vừa nhắc đến ném cho cả bọn ánh nhìn khinh thường kèm theo một cái nhếch mép, cất giọng nhàn nhạt:
“Đó là lý do tại sao tụi bây mãi vẫn là lâu la không ngóc lên được. Để ý cho kỹ vào, có thấy gì đặc biệt không?”
Bị đánh trúng chỗ đau, bốn người liền tập trung cao độ, hướng mắt về phía thằng bé đang sột soạt bát mì vừa được đem ra. Con chó đã co giò chạy vào nhà từ lâu, chỉ còn khối bẩn thỉu kia đang ăn lấy ăn để, có gì đáng chú ý đâu?
“Ma đói.” Kẻ nhỏ nhất đám, có vẻ trạc tuổi An, lên tiếng. “Trước khi thằng nhóc kia bị chó cắn, có một lũ ma đói bay quanh phía trên cột điện.”
“Tốt lắm!” Gã thủ lĩnh gật đầu hài lòng, “Rồi sao nữa?”
“Sau khi máu từ cánh tay nó chảy ra, lũ ma đói đột ngột biến mất. Điều đó chứng tỏ máu của thằng kia có gì đó khiến chúng không dám lại gần.” Được tán thưởng, hắn mạnh dạn tiếp tục.
Hiển nhiên, suy đoán này không lệch đi đâu được, bởi cái vỗ vai hài lòng liên tục từ gã thủ lĩnh đã xác thực thay cho câu trả lời. Lúc này, ba người còn lại mới vỡ lẽ với sự tốt bụng kỳ lạ từ đại ca bọn chúng.
“Nếu tao đoán không sai, máu của thằng nhóc đó khiến đám ma đói sợ mà rời đi.” Gã nhấp một ngụm trà, năm ngón tay phải vỗ nhẹ vào mu bàn tay trái. “Một món quà hiếm có được thượng tế trao cho.”
“Vậy thì càng phải trừ khử nó đi.” Một tên trong nhóm cất giọng trầm trầm, đáy mắt ánh lên vẻ chết chóc, chuẩn bị rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ. Nhưng chưa kịp chạm tay vào túi, hắn đã vấp phải sự ngăn cản từ phía thủ lĩnh.
“Không. Nó phải sống, hơn nữa còn phải đầu quân cho nhà họ Lục.” Gã giải thích, sau đó đứng dậy, tiến về phía cột điện.
Lúc này, An đã chén sạch sẽ phần mì mà theo như chủ quán nói là có một người tốt ban cho. Cậu thấy có người lạ đang đi về phía mình. Người này mặc một cây đen từ đầu đến chân, cả đôi giày thể thao cũng tiệp màu với áo quần. Gã từ trên nhìn xuống, cậu ngước mắt nhìn lên, cứ như vậy một lúc lâu. Chợt, gã cười phá lên một cách sảng khoái và thích thú, sau đó ngồi xuống trước mặt cậu, chậm rãi:
“Này nhóc, mì có ngon không?”
An gật đầu, như đoán ra gì đó, lí nhí hỏi: “Chú là người cho con bát mì này?”
Gã nheo mắt, nụ cười trở nên kỳ dị, hạ thấp giọng với thằng nhóc trước mặt: “Có muốn mỗi ngày đều được ăn giống như vậy không?”
An lại gật đầu.
“Tên gì?” Gã hỏi.
“An. Bình An.” Cậu trả lời thành thật.
Dường như cảm thấy thú vị với cái tên này, gã tiếp tục hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
“Mười tuổi.” An đáp.
Đôi mắt đang nheo lại của gã mở to, sau đó quay mặt về phía sau, nói lớn với nhóm người bên kia: “Này Huy, thằng nhỏ này bằng tuổi con đấy!”
Kẻ nhỏ tuổi nhất đám, cũng chính là người khi nãy đã đưa ra suy đoán về việc máu của An có điểm đặc biệt, nhìn theo hướng được gọi. Ánh mắt khinh thường quét qua một lượt vẻ tơi tả kia, rồi lại dời về bát mì trước mặt.
“Đi theo chú, mỗi ngày đều được ăn ngon.” Gã tiếp tục cuộc đối thoại với An.
Vậy là, trong nhóm năm người khi nãy, lúc ra về lại mọc thêm một cái đuôi lủi thủi theo sau. Cậu không dám đi ngang hàng với mọi người, vì sợ vẻ bẩn thỉu của mình khiến xung quanh kỳ thị, dù thật ra những cặp mắt của người đi đường cũng đã ngó nghiêng không ít.
An theo mọi người qua mấy ngã rẽ, quẹo trái rồi lại phải nơi những con hẻm lạ lẫm, cứ thế vài lần. Cuối cùng, cả bọn dừng lại trước cổng một dãy nhà được bao xung quanh là lớp tường đá đen xanh cao hơn bốn mét rưỡi trải dài. Nhìn từ ngoài vào, hoàn toàn không thấy được gì.
Gã thủ lĩnh gõ ba cái, cổng lập tửa mở ra. Bên trong hệt như một nhà từ đường với mái ngói và gạch lát đỏ, tường sơn vàng, chính giữa khoảng sân là một bát hương to tướng cắm rất nhiều chân nhang. Người canh gác trông thấy gã, cúi người khép nép. Đến lượt tên nhỏ tuổi nhất đám ngang qua, người canh gác buông ba tiếng “Chào cậu chủ”. Ánh mắt hắn chợt quét qua An không giấu sự khinh thường, rồi làm nhiệm vụ đóng cổng.
Việc đầu tiên An làm sau khi đến nơi lạ mặt này, chính là được phát một bộ quần áo cũ nhưng vẫn ổn chán so với thứ cậu đang mặc trên người, ra hiệu cho cậu tắm rửa, sau đó trình diện ở chánh đường.
Sau khi gột rửa bùn đất, khoác lên người bộ đồ sạch sẽ, An được dẫn đến chánh đường. Đập vào mắt cậu khi vừa bước vào là bàn thờ, trên đó có linh vị và ảnh của nhiều người, cùng bát hương đồng đã được cắm ba cây nhang nâu đỏ sẫm với đường kính to hơn một ngón tay, khói đỏ bốc nghi ngút.
An tuy chỉ mới mười tuổi, nhưng cậu không xa lạ gì với thứ hương thoang thoảng khắp chánh đường này. Đây chính là “huyết hương trầm” – loại nhang trầm làm từ trùng huyết và gỗ quế. Nguồn gốc của trùng huyết chính là ấu trùng của muỗi lắc, loại muỗi có đặc tính không hút máu người. Vì vậy, máu của nó gần như được xem là tinh khiết. Gỗ quế là loại gỗ dùng để chế tạo nhang, nếu không dùng hóa chất thì sẽ có màu nâu đỏ. Hai nguyên liệu này kết hợp với nhau cho ra huyết hương trầm, là thứ nhang trầm cao cấp mà thị trường rất ít bán. Sở dĩ An biết được đây là huyết hương trầm, cũng chính vì mẹ vẫn hay đốt loại nhang này vào mỗi tối. Cha cậu từng nói người sống nhờ thực, kẻ chết nhờ hương. Hương trầm càng quý, đối với người chết tựa như sơn hào hải vị khi còn sống, rất tốt cho việc tu luyện ở thế giới bên kia.
Gã thủ lĩnh chầm chậm bước vào chánh đường, trên tay là một cái hộp nhỏ bằng gỗ đào. Gã nhìn An một lượt, thật chẳng giống thằng nhóc rách rưới khi nãy bên cột điện. Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, An quay đầu lại nhìn. Trông thấy người đàn ông khi nãy đã đem mình về, liền lễ phép cúi đầu chào. Điều này khiến gã hài lòng, sau khi đóng kín các cửa bèn nở một nụ cười rồi tiến lại phía cậu, cất giọng nhàn nhạt:
“Chú là Lục Hào, từ nay về sau cứ gọi là chú Hào. Vào nhà họ Lục thì không cần phải lo cái ăn, cái mặc. Nhưng nhập gia tùy tục, bất cứ ai cũng phải tuân theo quy tắc một khi còn ở đây.”
An gật đầu, ra hiệu đã hiểu. Hào lại tiếp tục mở nắp chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ đào trên tay mình, để lộ bên trong con trùng huyết có kích thước độ dày bằng nửa chiếc đũa, chiều dài khoảng ba đốt tay, đang ra sức ngoe nguẩy.
Sống lưng An như có luồng điện chạy dọc, da gà nổi lên vì kinh hãi. Hào thấy vậy liền trấn an đó chỉ là một con trùng, không có gì phải sợ. Gã bảo An đưa cánh tay ra, nhưng cậu ngập ngừng cứ đứng đó mãi, mắt cứ chăm chăm vào loài động vật đang ngọ nguậy trong hộp. Hào cười hà hà, giọng nói hết mực kiên nhẫn:
“Muốn ở lại họ Lục, thì đưa tay ra đây. Không có đau hay làm hại gì con đâu, chú hứa.”
An hết nhìn Hào, rồi lại nhìn con trùng huyết kia. Đứng trước sự sợ hãi vì hình hài một con vật, thì viễn cảnh chết vì đói lại như một động lực khiến cậu quyết định đưa cánh tay về phía trước một cách rụt rè.
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ, chính là phải sống.
Hào lại cười lớn hơn nữa. Một tay giữ chặt bàn tay An, tay còn lại đặt trùng huyết vào lòng bàn tay cậu. Sự chuyển động của nó truyền đến dây thần kinh của cậu một cảm giác ớn lạnh. Chưa đầy ba giây, trùng huyết nhanh chóng chui qua lớp biểu bì rồi biến mất không để lại dấu tích gì, kể cả một vết cắn. Cùng lúc, An cảm nhận được trong người mình có thứ gì đó rất lạ, rất khó chịu, nhưng không thể nào diễn tả được bằng lời.
“Tốt lắm! Từ nay, con sẽ là thành viên của gia tộc họ Lục. Cảnh đâu, mau thu xếp chỗ ở cho thằng nhóc này. Sáng mai đưa nó đến chỗ luyện tập.” Hào hài lòng nhìn An, sau đó hét lớn ra phía ngoài.
Chỉ sau vài phút, một thanh niên áo xám, quần đen xuất hiện, cúi đầu nhận lệnh rồi bảo An theo mình. Cậu cùng người tên Cảnh kia băng qua một khoảng sân rộng, rồi ngang qua căn phòng lớn dán đầy bùa trên cửa. Cuối cùng, cả hai dừng ở một căn phòng nhỏ phía cuối đường. Bên trong chỉ vỏn vẹn một chiếc giường lớn chứa một mền và một gối, gần cửa sổ có một cái bàn.
“Anh với em ở chung phòng này, cứ gọi anh là Cảnh. Hôm nay chắc em mệt rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi. Sáng mai anh dẫn em đến nơi tập luyện.” Cảnh nở nụ cười thân thiện, tay chỉ vào chiếc giường, “Tí anh sẽ mang thêm gối và mền qua.”
“Cảm ơn anh.” An gật đầu. “Mọi người ở đây ai cũng tốt bụng.”
Ánh mắt Cảnh chuyển sang đen kịt khi nghe câu này. Tuy nhiên, sắc mặt không có bất cứ thay đổi nào, chỉ mỉm cười rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc này, sau khi An rời khỏi, chánh đường xuất hiện thêm một bóng người mang dáng vẻ cau có, không ai khác chính là Lục Huy – con trai của Hào, cũng chính là kẻ nhỏ tuổi nhất trong nhóm năm người khi nãy.
“Con không hiểu?” Huy nhíu hàng lông mày, “Tại sao cha không giết nó đi? Dòng máu chảy trong nó cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta.”
Hào nghe con trai nói vậy, cười thằng bé vẫn còn chưa hiểu hết sự đời, bèn thấp giọng giải thích:
“Thằng nhóc đó, thay vì giết nó, có thể sử dụng như tay chân đắc lực. Khi nãy cha có quan sát ngũ quan lẫn người nó, rất có tư chất huyền học, nếu được đào tạo thì sẽ không uổng phí công sức đem về đâu. Còn việc máu, cha đã đưa vào người nó một con trùng huyết độc. Loại trùng này được lấy từ thi thể thối rữa của người chết, tắm qua máu quạ, niệm phép bốn mươi chín ngày, có khả năng ăn mòn dị năng trong người nó. Chỉ cần một tháng, máu của thằng nhóc đó sẽ chẳng khác gì máu thường. Con không muốn có một tay sai đắc lực sao?”
Huy nghe vậy, mắt nhất thời mở to, lòng thầm thán phục tâm địa của cha mình. Cậu đưa chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, chợt thấy ngon lạ lùng.