Trông thấy con trai bước vào thì Phòng Chính Quân tái cả mặt: “Sao con lại về?”
Phòng Linh Xu liếc mắt nhìn ông: “Con đến làm chứng đó bố nên cố tình quay về.”
Phòng Chính Quân nhớ tới chiếc xe đỗ trong sân thì hiểu ngay, chẳng trách Tiểu Đặng lại cố ý lái xe về thì ra là thằng nhóc thối Phòng Linh Xu này xin đi nhờ cậu ta!
Phòng Chính Quân chưa nổi giận vội mà hỏi con trai ông trước: “Nói đi, tình hình thế nào? Tối hôm đấy đương sự ở cùng con?”
“… Vâng, con chơi với cậu ấy suốt đêm.” Nói xong thì Phòng Linh Xu nhìn sang Lương Húc: “Đúng không?”
Lương Húc không lên tiếng, hắn cũng chẳng phải tên thiểu năng, hiện tại đã không còn liên quan đến sự trong sạch của hắn mà là chuyện đối chọi của cha con nhà người ta. Lương Húc hiểu nên ngồi im như thóc.
Chẳng biết vì sao mà dường như hắn không muốn nhìn Phòng Linh Xu, sắc mặt hắn trở nên hơi tái.
Phòng Chính Quân nghĩ trong chốc lát: “Hai người quen nhau?”
“Không quen ạ, chỉ là đúng lúc ngồi cạnh nên chơi với nhau thôi.”
Đột nhiên Phòng Chính Quân quay mặt sang: “Tối hôm 27 con nói với bố là con sang giúp Tiểu Đặng chuyển nhà, mẹ kiếp con nói dối bố?”
Phòng Linh Xu hơi rụt đầu lại: “À thì, buổi chiều đã chuyển xong rồi —— Đội trưởng Phòng, đang tra án xin chú ý dùng từ văn minh.”
Lại còn dùng từ văn minh nữa đấy, bố của mày bây giờ muốn mở máy chửi với mày đây.
Phòng Chính Quân bèn nhìn Lương Húc: “Là nó à? Ngồi cạnh cậu?”
Hiếm khi Lương Húc lại đỏ mặt: “Đúng ạ… Anh ta… Rất dính người.”
Phía sau không biết là ai cười phì một tiếng.
Đây có thể coi là bằng chứng rồi, xem ra tối hôm đó hai đứa trẻ này ở cùng nhau thật nếu không làm sao Lương Húc biết Phòng Linh Xu dính người?
Trái lại thì Phòng Linh Xu chẳng hề thấy xấu hổ, chỉ cười toe toét kéo ghế tới rồi ngồi xuống: “Làm theo trình tự, ghi chép đi ạ.”
Phòng Chính Quân nổi đầy gân xanh nhìn Lương Húc rồi lại nhìn Phòng Linh Xu, nhịn rồi nhịn cuối cùng không lên tiếng.
Vào ngày 27 đúng là Phòng Linh Xu đi giúp Tiểu Đặng chuyển nhà, làm xong cậu còn chưa muốn về nên rủ rê Tiểu Đặng ra ngoài chơi.
Nhưng Tiểu Đặng là người có bạn gái nên kiên quyết không tới quán bar, hai thằng đàn ông không uống rượu thì còn có thể làm gì? Ra ngồi quán net, Liên Minh Huyền Thoại.
Hai người còn phải yểm trợ cho nhau, một người nói là trong Cục có việc, một người thì nói đi giúp chuyển nhà. Tiểu Đặng là trai thẳng đam mê L0L thế nhưng bà Đặng tương lai lại coi trò chơi điện tử như tình địch, một đêm này hai người như cá gặp nước chơi cho Phòng Linh Xu nổ đom đóm mắt.
“Linh Xu, tay ông phế vãi.”
Tiểu Đặng cảm thấy không thể kéo nổi Phòng Linh Xu, cậu không phải phế vừa đâu mà là phế vô cùng luôn. Đồng đội đi lên trước thì lại lùi về sau, đồng đội đi sang trái thì cứ đi sang phải, đánh team không thể nhìn nổi, dẫn theo thì đúng là tặng điểm cho địch. Người đang được nói đến chính là Phòng Linh Xu.
Hai người thua nhiều thắng ít, cọ xát cả buổi tối thì Tiểu Đặng bị bạn gái gọi về nhà. Phòng Linh Xu sứt đầu mẻ trán cũng dự định đi về. Thế nhưng cái chuyện chơi game này ấy mà, cơn nghiện của mấy con gà khó mà tưởng tượng được, tay càng phế thì dã tâm càng lớn, càng thua thì càng không cam lòng.
Chơi solo mấy ván rồi hẵng về vậy, Phòng Linh Xu nghĩ thầm, biết đâu là do trình độ của Tiểu Đặng gà thì sao.
Mấy ván solo này đừng nói là về mà toàn bộ đều là nước mắt.
Chỉ là đối với Phòng Linh Xu mà nói thì rất đáng giá, bởi vì ngay lúc cậu đang kéo chân đồng đội thì đột nhiên một anh chàng cực đẹp trai ngồi xuống ghế bên cạnh.
—— Phòng riêng, chỉ có hai chỗ ngồi, đây thật sự là ông trời mở mắt, tay phế cũng có cơ hội gặp gỡ tuyệt vời của tay phế nha!
Ngay lập tức Phòng Linh Xu không nỡ đi nữa.
Lương Húc ngồi xuống chẳng nói năng gì chỉ khởi động máy rồi bắt đầu chơi. Không khác gì đa số các cậu trai tới quán net hắn cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Phòng Linh Xu điên cuồng liếc mắt quan sát trai đẹp, cảm thấy thần sắc của đối phương có phần u ám. Bởi vì mặt mày hắn anh tuấn nên nét mặt u ám này đặc biệt cứng nhắc và không tự nhiên. Giống như một diễn viên quen diễn người tốt bỗng nhiên diễn vai đại gian đại ác.
Theo sự nhạy bén nghề nghiệp của Phòng Linh Xu thì thậm chí trong một thoáng cậu đã cảm nhận được luồng sát khí kỳ dị.
Chỉ trong thoáng chốc thôi nhưng quả thật đã cảm thấy. Đó là một loại bản năng nhạy bén của cảnh sát đối với tội phạm.
Lương Húc chưa chắc là tội phạm nhưng dường như trên người hắn lại quẩn quanh một thứ hơi thở tàn nhẫn khó diễn tả bằng lời.
Sau này nhớ lại thì lúc đó trên người Lương Húc không đeo băng đen. Bố hắn qua đời nhưng tối ngày hôm ấy hắn lại không để tang.
Chẳng qua là lúc đó trong lòng Phòng Linh Xu nhộn nhạo không muốn nghĩ quá nhiều, cậu u mê gương mặt của người ta xong thì chuyển sang u mê tay người ta — Một đôi tay đẹp, thon dài mạnh mẽ, dưới làn da màu lúa mạch là một vết bầm tím khó nhận ra.
Trai đẹp nhà cậu vừa mới đi đánh nhau về hả? Thảo nào trên người cậu có sát khí.
Sau đó sự chú ý của cậu đã bị giao diện trò chơi của đối phương thu hút.
—— Nếu như chỉ vì đối phương là một anh chàng đẹp trai hoặc là chơi game rất giỏi thì hai điểm này chưa đủ để đánh lạc hướng sự chú ý của Phòng Linh Xu. Quan trọng là Lương Húc quá đặc biệt, hắn chỉ dùng duy nhất một tướng.
Trò chơi này có hơn một trăm tướng nhưng anh chàng đẹp trai này chung thủy trước sau như một, chỉ dùng Master Yi.
Đây là một tướng dành cho người mới chơi ai cũng dùng được, có tên là “Vũ khí của học sinh tiểu học”, nói một cách khác đó là người ngu cũng có thể chơi được. Tuy nhiên vì kỹ năng của nhân vật có tính bạo lực nên khó tránh khỏi việc dễ bị nhắm tới, trong các trận chiến trình độ cao thì nhân vật này không hề có lợi, thuộc loại được những người chơi tiểu học thích nhất.
Lúc đầu Phòng Linh Xu thấy hắn do dự rất lâu ở giao diện trò chơi cuối cùng lại chọn Master Yi thì không khỏi cười thầm một tiếng, xưa nay trai đẹp mắc chứng tuổi dậy thì, học sinh tiểu học mặt đẹp não phẳng.
Trò chơi bắt đầu, anh chàng Master Yi đẹp trai vậy mà lại chơi rất điên cuồng —— Nhìn tiếp, quá khủng, ván thứ hai vẫn là Master Yi, ván thứ ba, vẫn là Master Yi, ván thứ năm, vẫn lại là Master Yi. Phòng Linh Xu tận mắt chứng kiến cả quá trình kiếm điểm của hắn, mỗi ván đều quyết đoán lựa chọn Master Yi.
Đại ca nhà cậu có đam mê đặc biệt gì với Master Yi hả? 40 phút một tướng cậu không thấy chán hả? Cậu là Master Yi đầu thai à?
Phòng Linh Xu thật sự xem mà trợn tròn mắt.
Cậu tay phế nhưng não cậu không phế, Master Yi chuyên trị gà điều này người chơi Liên Minh đều hiểu, nhưng biểu hiện của Lương Húc quả thật ba chữ “chuyên trị gà” không thể bao quát hết mà hắn là áp đảo bốn phía. Có thể nhận ra hắn không thường chơi trò này, thậm chí rất có thể chỉ thông thạo một tướng duy nhất là Master Yi, không quen với kỹ năng của các tướng mới. Nhưng cho dù phía đối diện có ra thao tác thế nào thì Lương Húc cũng có thể thích ứng rất nhanh sau đó đánh trả.
Thực sự Phòng Linh Xu đã được chứng kiến thao tác đẳng cấp thần thánh, có thể chơi Master Yi đến mức rực rỡ, hơn nữa rank bạc khắp nơi toàn là gà cho nên quả thật anh chàng đẹp trai này không cần đến sự che chở và giúp đỡ của đồng đội. Hắn chiến đấu một mình, một đánh mười, thao tác rắn trườn carry toàn trận, đồng đội như đám chó con kéo chân còn hắn một mình lượn lờ như lừa.
(*)Thao tác rắn trườn (蛇皮走位): là một cụm từ phổ biến trong DOTA, DOTA2, L0L… dùng để chỉ việc né tránh công kích của kẻ địch bằng cách di chuyển trái phải bất thường theo hình chữ S, giống như một con rắn.
(*)Carry: là thuật ngữ được dùng để ám chỉ những vị tướng có khả năng “gánh” cả team ở giai đoạn giữa và cuối trận đấu.
Đúng thế… Hắn phớt lờ đồng đội, người này vốn dĩ không quan tâm thắng thua, toàn thân hắn đắm chìm trong thanh âm ca ngợi giết chóc, âm thanh vọng ra từ tai nghe tất cả đều là tiếng hô hào chém giết.
Phòng Linh Xu thoáng có cảm giác người này chơi game không phải để thăng hạng, mà hắn đang trút giận.
Đây là một người có năng lực ứng biến rất cao, đối mặt với cục diện khẩn cấp hoàn toàn xa lạ cũng có thể tiến hành phản kích, đồng thời có một loại thái độ hi sinh vì nghĩa lớn, thà chết cũng phải kéo kẻ địch theo. Cho nên ba tiếng trôi qua, xét về tổng thể thì thắng nhiều thua ít.
Đúng, cậu cứ thế nhìn hết ba tiếng đồng hồ, nhìn đến mức Lương Húc cũng phát hiện.
Lương Húc tháo tai nghe ra: “Cậu bao máy cả đêm không chơi mà xem người khác chơi à?”
Vào giây phút mở miệng vẻ u ám trên gương mặt hắn bỗng biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Phòng Linh Xu còn đang tính làm sao để bắt chuyện thì ai ngờ đại thần đã lên tiếng trước, quả thật cậu mừng hết sức nhưng vẫn phải giữ lại chút rụt rè tối thiểu: “Master Yi, chơi đỉnh thật đó nha!”
Anh chàng đẹp trai thoáng có chút ngượng ngùng: “Bình thường thôi.”
Phòng Linh Xu bật cười: “Trình độ đấy mà còn bình thường? Thao tác của cậu ít nhất cũng phải hạng kim cương. Đây là nick phụ của cậu đúng không?”
Anh chàng đẹp trai càng xấu hổ hơn: “Không, tôi chỉ có một nick này.”
Mẹ, ai đang khoe khoang thế, thánh quang chọc mù mắt Phòng Linh Xu.
Không, mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là… cái đùi to ở trước mặt nếu không ôm thì còn là người hả? Đẹp trai tốt tính, thao tác thì bùng nổ, Phòng Linh Xu dứt khoát không chút do dự: “Anh giai! Dẫn tôi theo với được không?”
Người đối diện bị một tiếng “anh giai” của cậu làm cho sợ hết hồn, sững sờ ngồi trên ghế không lên tiếng.
Phòng Linh Xu giả vờ đáng thương: “Tôi đã thua cả tối rồi, anh dẫn tôi mấy ván nhé?”
Đã hai giờ sáng rồi Phòng Linh Xu không tin hắn sẽ đi, giờ này thì chắc chắn là bao cả đêm.
Quả nhiên đối phương do dự một lát thì gật đầu đồng ý: “Được thôi nhưng mà không đảm bảo sẽ thắng đâu.”
Nói gì khiêm tốn thế Master, vừa nãy rõ ràng cậu một đánh mười như chó điên tuột xích á.
Hai người bắt đầu lập nhóm, lần này thế mà đại thần lại không chọn Master Yi, hắn đổi sang một tướng tên là “Zed”.
Phòng Linh Xu hơi bất ngờ: “Ơ? Cậu có thể chơi tướng khác à?”
Câu hỏi chó má gì thế, làm sao đại thần có thể chỉ biết chơi Master Yi được chứ? Phòng Linh Xu muốn tự tát mình một cái.
Trái lại thì anh chàng đẹp trai không để ý, im lặng một lúc rồi hắn nói: “Không chơi Master nữa. Cậu chọn mau đi.”
Phòng Linh Xu kích động còn hơi hồi hộp, cậu do dự: “Thế tôi nên chọn tướng nào?”
Đại thần đúng là đại thần, trả lời nhẹ bẫng: “Tùy.”
Hắn bảo tùy Phòng Linh Xu thế mà Phòng Linh Xu cũng tùy thật, Lương Húc vừa nhìn thấy tướng Phòng Linh Xu chọn thì không khỏi hơi bối rối: “Ahri?”
Phòng Linh Xu to gan bung xõa chọn cáo chín đuôi.
Đây là một tướng đỏm dáng, độ khó rất cao, thao tác giỏi thì có thể mười giây giết năm người, thao tác gà thì mười giây bị giết năm lần. Phòng Linh Xu là một tên gà hàng thật giá thật, chọn tướng này thì chắc chắn mười giây sẽ bị giết năm mươi lần.
Lương Húc nghĩ rằng anh bạn ăn mặc đẹp đẽ này sẽ chọn một tướng thông dụng như Garen hay Xin Zhao gì đó hoặc là hỗ trợ cũng được, ai ngờ cậu ta tùy tiện đến thế chọn ngay tướng có độ khó cao.
Phòng Linh Xu hơi chột dạ: “Không được à? Tôi thấy tướng này đẹp mà.”
Nhô trước vểnh sau đẹp biết bao, kỹ năng còn màu mè.
“…”
Master Yi trầm mặc.
Quá trình thì thôi khỏi phải nói, làm từ thiện kiếm điểm, đại thần chịu trách nhiệm giết người, Phòng Linh Xu chịu trách nhiệm hô “đỉnh, đỉnh, đỉnh”.
Hết ván Phòng Linh Xu thấy xấu hổ khi giành được chiến thắng nhưng trái lại Lương Húc đã tháo tai nghe ra trước: “Thật ra tư duy của cậu rất tốt, cậu rất thông minh.”
Phòng Linh Xu không nghĩ là mình còn nhận được lời khen nên rất ngạc nhiên.
“Tôi thấy khả năng giữ đường và ý thức lên đồ khắc chế của cậu cũng không tệ, chỉ là dùng kỹ năng… không chuẩn lắm.”
Lời nói rất tế nhị, Phòng Linh Xu thấp thỏm mừng rỡ: “Uầy, cậu còn có thể chú ý tới việc tôi lên đồ à? Tôi cứ nghĩ cậu chỉ biết miệt mài chém giết thôi.”
Lương Húc bật cười: “Lux phía bên kia vừa mới ra R thì cậu đã ra E. Thật ra trong lòng cậu biết rõ đối phương định làm gì, phán đoán luôn rất chuẩn chỉ là tốc độ tay không theo kịp bộ não.”
Hai người họ ngồi cạnh nhau cả tối, đây là lần đầu tiên Phòng Linh Xu thấy hắn cười.
Thực sự hắn cười rất hợp, cười lên trông chất phác lại ấm áp.
Tri âm hiếm có, Phòng Linh Xu cảm động đến mức rớt nước mắt: “Đồng đội của tôi ai cũng nói tôi phế hết thuốc chữa! Chỉ có người anh em là cậu hiểu tôi thôi!”
Anh chàng đẹp trai lại bật cười: “Đâu có, cậu chỉ thao tác tay quá chậm chứ thật sự là thông minh. Ván tiếp theo… cậu đổi sang hỗ trợ đi.”
Lại còn có ván tiếp theo!
Quả thật Phòng Linh Xu muốn bay lên trời.
Bọn họ cứ thế chơi suốt cả đêm, Phòng Linh Xu nằm nhoài trên bàn phím ngủ say. Sáng sớm nhân viên dọn dẹp đánh thức cậu thì Lương Húc đã đi rồi.
Vị Master Yi tựa như trong truyền thuyết này để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, hắn như đại thần trong tiểu thuyết Khởi Điểm, làm việc tốt không để lại tên tuổi.
Thế nhưng giờ đây mọi hành động của hắn đều gắn liền với vụ án Khúc Giang.
Phòng Linh Xu muốn suy xét lại hành động đêm đó của hắn từ một góc độ khác.
Đó là biểu hiện hoàn toàn không phòng bị của Lương Húc nhưng biết đâu lại là sự phô bày có chủ đích.
Phòng Linh Xu đi đến bất cứ đâu cũng sẽ theo phản xạ quan sát thiết bị giám sát và lối ra vào của nơi đó trước tiên, cậu nhớ rõ căn phòng đó ngoại trừ không có ai hút thuốc thì còn đối diện với camera trên trần nhà.
Phòng Linh Xu nhớ tới việc hắn chủ động đáp lời và miếng băng đen đáng lẽ phải đeo nhưng lại không hề xuất hiện trên người hắn.
Liệu Lương Húc có cố ý tạo chứng cứ ngoại phạm hay không?
Từ Hoa viên Thúy Vi đi tới Cổng Minh Đức chỉ mất khoảng hai mươi phút, lúc sau thì Lư Thế Cương chết nhưng trước đó Lư Thế Cương cũng đã bị tấn công làm cho bị thương. Quả thật Lương Húc lệch so với thời gian tử vong của Lư Thế Cương nhưng cũng không phải là hắn hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Lư Thế Cương.
Mọi điều liên tưởng đều bùng lên vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy bức ảnh của Lương Húc. Tiểu Đặng vì muốn trêu cậu nên đã gửi bức ảnh nghi phạm cho cậu: “Ố, là một anh chàng đẹp trai này. Hay là tiện thể ông hỏi cư dân của Hoa viên Thúy Vi xem đã từng gặp cậu ta chưa.”
Lúc đó Phòng Linh Xu đang ngồi xổm dưới đất ghi chép lời khai của cư dân, nhìn thấy tin WeChat thì cậu giật mình đứng bật dậy, cùng lúc đó bà lão đang nhận điều tra liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh trên điện thoại của cậu thì hơi do dự: “Cậu bé đẹp trai này tôi đã từng gặp.”
“Bà ơi, bà nhìn lại cho rõ xem đã từng gặp cậu ta ở đâu ạ?”
Bà lão nhìn lại trong chốc lát: “Quên mất là lúc nào rồi… Có một lần tôi thấy cậu ấy cứ đứng mãi ở bên ngoài khu nhà.”
Phòng Linh Xu cố gắng giúp bà lão nhớ lại một lúc lâu thì đột nhiên người bảo vệ đứng bên cạnh lên tiếng: “Hồi giữa tháng trước đó, người này cứ quanh quẩn bên ngoài khu dân cư.”
Bà lão cũng khẳng định: “Đúng, là giữa tháng trước, đã từng gặp không chỉ một lần.”
Giữa tháng trước.
Nếu như Phòng Linh Xu đối chiếu với khẩu cung lúc này của Lương Húc thì sẽ biết Lương Húc đang nói dối. Lúc đó cậu chẳng kịp suy nghĩ gì thêm nữa, trực giác nói cho cậu biết người này không thể bỏ qua một cách đơn giản được.
Ngay lập tức cậu gọi điện cho Tiểu Đặng: “Đưa tôi về Cục, tôi đã từng gặp người này!”
Trên đường quay về cậu đã dần hiểu được tình hình ban đầu.
Thì ra đó là Lương Húc.
Chơi game cũng là một dạng biểu hiện không đề phòng của con người, con người sẽ muốn giải tỏa những cảm xúc và d*c vọng khó nói bằng lời trong không gian ảo đó. Không liên quan đến việc nhân vật có mạnh hay không, không liên quan đến việc liệu có lợi với trận đấu hay không, ở một mức độ nào đó thì hình thức biểu hiện của mọi người trong game đều sẽ thể hiện khuynh hướng tiềm ẩn bên trong của họ.
Theo bản năng bọn họ sẽ đóng vai một nhân vật mà bản thân muốn trở thành.
Phòng Linh Xu nhớ tới hình tượng che khuất gương mặt của Master Yi, lại suy nghĩ về lời thoại của nó: “Lưỡi của thanh kiếm sắc bén nhất cũng chẳng thể nào sánh nổi với sự lặng yên của một trái tim bình thản.”
—— Điều mà Lương Húc theo đuổi, là lưỡi kiếm sắc bén hay là một trái tim bình lặng đây?
___________________________
(*)Master Yi: tên gọi bên Trung là Kiếm Thánh Vô Cực
Hết chương 5.