Khi Phòng Chính Quân chạy tới bệnh viện thì Phòng Linh Xu đã qua cơn hôn mê —— Lúc ở trên tàu hỏa cậu nhận được tin La Hiểu Ninh bị thương nặng hơn nữa còn làm người khác bị thương thì quả thật cơn giận xộc lên não, một mặt thì tự trách còn một mặt thì bực tức không sao hiểu nổi. Trong đầu đủ loại suy nghĩ vừa phẫn nộ vừa đau xót, rồi lại nghĩ tới chuyện trước khi bỏ trốn Lương Húc đã dặn đi dặn lại nhờ cậu chăm sóc La Hiểu Ninh, giờ thì đúng là đã phụ lòng hết tất cả. Muốn dùng La Hiểu Ninh để lay động Lương Húc cũng hoàn toàn không thể nữa rồi!
Cái tên La Hiểu Ninh ngu xuẩn này, Phùng Thúy Anh có là cái gì mà đáng để cậu ta chết chung?!
—— Đây đều là những lời nói ra do tức giận. Đương nhiên trong lòng Phòng Linh Xu hiểu rõ là do La Hiểu Ninh đã tuyệt vọng đến cùng cực chỉ muốn được chết, rồi lại cảm thấy Phùng Thúy Anh sẽ không bao giờ bị phán tử hình nên dứt khoát kết thúc bằng bạo lực.
Hận đến mức nghiến răng nghiến lợi và đau đến độ thấu tận tim gan.
Nếu mình đừng hỏi nhiều đến thế, nếu mình nói với La Hiểu Ninh những lời Lương Húc nhắn lại sớm một chút ——
Thì có lẽ thảm kịch đã không đến nỗi xảy ra.
Quả nhiên là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Khi Phòng Linh Xu xem buổi biểu diễn trực tiếp của Romeo và Juliet ở Mỹ, lúc đó ngoại trừ thưởng thức nghệ thuật thì cậu cảm thấy người tu sĩ chẳng đáng tin cậy chút nào.
Ngày hôm nay chính bản thân cậu đóng vai một tu sĩ —— Thậm chí còn chẳng thèm mượn cớ bệnh dịch hạch. Một câu “Sống cho thật tốt” lẽ ra phải chuyển lời lại không thể chuyển, một câu “Không ai nợ ai” mà cá nhân cậu cảm thấy gây tổn thương quá mức.
Tình yêu đúng là con dao hai lưỡi, mọi người thường chỉ nghĩ đến việc có tình yêu trong tim và trân trọng giây phút hiện tại, nhưng luôn quên mất rằng một khi mất đi tình yêu thì cũng sẽ đón nhận nỗi đau long trời lở đất.
Sợ nhất là ân tình nửa đường cắt đứt.
(*)Trong Romeo và Juliet một yếu tố quan trọng gây ra bi kịch tình yêu giữa hai người là Romeo đã không nhận được bức thư từ cha xứ Friar Lawrence, người biết toàn bộ câu chuyện, rằng cái chết của Juliet là giả. Bức thư được gửi bởi anh trai của cha Lawrence, tu sĩ John. Tu sĩ John và người bạn đồng hành bị đội tuần tra địa phương chặn lại vì nghi ngờ họ đã tiếp xúc với một gia đình bị bệnh dịch hạch. Họ không được phép ra ngoài, John không thể gửi thư và cũng không tìm được người để chuyển lá thư bởi ai cũng sợ bệnh dịch.
(*)“Ân tình nửa đường cắt đứt” (恩情中道绝) trích trong bài thơ Oán ca hành.
.
Cậu đứng im tại chỗ, cầm điện thoại một lúc lâu cũng không lên tiếng. Trâu Dung Trạch thấy sắc mặt của cậu không ổn bèn vội vàng xoay cậu đến trước mặt: “Linh Xu.”
Phòng Linh Xu không ngẩng đầu lên, cậu chui vào trong lòng Trâu Dung Trạch, vẻ mặt tối sầm lại bực bội đến mức chỉ có thể nói: “Em hại chết cậu ấy rồi.”
Trước mắt chỉ toàn là bóng đen bay loạn, một mùi vị kim loại từ cổ họng dần dần dâng lên trong khoang miệng cậu.
Phòng Linh Xu cợt nhả từ sáng đến tối, có lẽ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân cũng tức đến mức hộc máu.
Tình hình đã đi đến bước tồi tệ nhất. Cảnh sát Trường An đã gấp rút, khẩn trương chỉ mong mau mau bắt được La Quế Song để Lương Húc và La Hiểu Ninh dừng cương trước bờ vực —— Trong lòng mỗi người cảnh sát đều vô cùng giận dữ.
Trơ mắt mà nhìn một người bước lên con đường phạm tội, không có điều gì khiến họ cảm thấy thất bại hơn thế.
Chuyện tồi tệ hơn còn ở phía sau.
Phòng Linh Xu loạng choạng ngồi dậy trên giường, Phòng Chính Quân chưa kịp mở miệng thì bác sĩ ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Hiện tại cậu ấy không thể tiếp tục làm việc, vết thương bị rạn nứt và tình trạng cơ thể cũng rất kém ——” rồi nhìn Phòng Linh Xu, “Cần dặn dò gì thì cậu dặn dò kỹ càng sau đó tiêm thuốc an thần.”
Bệnh viện Vũ Cảnh làm việc với Cục Công an quanh năm nên tự nhiên cách nói năng cũng không khách sáo, ông ta nói vậy còn Trâu Dung Trạch đứng bên cạnh nóng rần cả mặt —— Không cần Phòng Chính Quân trách cứ thì chính anh cũng cảm thấy hối hận, lẽ ra không nên chiều theo ý Linh Xu làm bừa, nhìn cậu nhảy nhót tung tăng thì cứ tưởng là không có vấn đề gì.
Phòng Linh Xu đưa mắt ngăn những lời rườm rà của bác sĩ lại rồi hỏi: “La Hiểu Ninh và Phùng Thúy Anh thế nào rồi ạ?”
“Đang cấp cứu.” Bác sĩ và Phòng Chính Quân đồng thanh.
“Có thể sống được không?”
Hai người đều im lặng.
—— Không phải không thể cứu nhưng hai bệnh nhân này người thì già người thì ốm yếu, trạng thái cơ thể đều rất kém cộng thêm vết thương nghiêm trọng, cần chuyên gia của các bên tiến hành hội chẩn và cũng cần cả các thiết bị tốt.
Chi phí phẫu thuật và thuốc men đều là những khoản chi phí lớn, dù vậy cũng chưa chắc có thể giữ được mạng sống của bọn họ.
Chiếm dụng tài nguyên công cộng cho hai tội phạm đã bị định tội chắc chắn, chuyện này trong chốc lát khó có thể đưa ra lựa chọn, nếu truyền tin ra thì cũng khó giải thích với quần chúng.
Phòng Linh Xu không nói nữa mà cậu quay sang nhìn Trâu Dung Trạch với vẻ năn nỉ.
“Cứu sống cậu ta đi.” Trâu Dung Trạch hiểu rõ ý của cậu, vào những thời điểm như thế này thì chỉ có lời nói của tư bản là chắc chắn: “Tiền sẽ do cá nhân tôi bỏ ra, tôi sẽ điều động các nguồn lực y tế. Hãy đảm bảo tính mạng cho họ!”
Nói thật thì Trâu Dung Trạch muốn tự mình mổ chính nhưng đây là Trung Quốc, anh không có tư cách vào phòng mổ.
Anh quay người đi ra ngoài, Phòng Chính Quân nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại ở bên ngoài —— Không biết là gọi cho ai mà giọng nói rất nghiêm nghị: “Đúng vậy, cô Trịnh, cô nắm rõ tình hình Đại Lục hơn tôi, về tình trạng hiện tại của bệnh nhân thì tôi sẽ nhờ phía bệnh viện cung cấp video tường thuật cho cô sau. Tôi cần chuyên gia hàng đầu về phẫu thuật não, phẫu thuật tim và tất cả các hạng mục liên quan, tiền không phải là vấn đề, chỉ có một yêu cầu —— Tôi muốn những người này đến Bệnh viện Vũ Cảnh ở thành phố Trường An trước trưa mai. Chỗ ở và việc đi lại do cô phụ trách.”
Trịnh Mỹ Dung đương nhiên biết phải nắm bắt cơ hội, món nợ lớn như vậy đặt trước mắt sao lại không thu?
“Tôi biết rồi anh Trâu.” Cô ta nhanh nhẹn dứt khoát cam đoan: “Tôi sẽ tiến hành ngay.”
Khi anh mang tin tức về thì Phòng Chính Quân thoáng yên tâm —— Hiện tại không thể nghĩ đến tình huống xấu nhất, mọi chuyện phải hướng đến khía cạnh lạc quan.
“Con yên tâm nghỉ ngơi đi, bố đi xem La Hiểu Ninh thế nào.” Phòng Chính Quân quay người đi, vứt lại cho Trâu Khải Văn một ánh mắt hình viên đạn: “Cậu để ý một chút!”
Ở Cục Công an ông to tiếng mắng chửi Phòng Linh Xu nhưng đến bệnh viện nhìn thấy gương mặt xanh xao, vàng vọt của con trai ông thì chỉ còn lại đau lòng.
Những lời trách móc mắng mỏ khác không cần ông phải nói, Trâu Khải Văn hiểu, Trâu Khải Văn im như thóc.
Nhưng sắc mặt của Phòng Linh Xu vẫn xấu như cũ, cậu vội vã gọi Phòng Chính Quân lại: “Bố, con nghĩ đến một chuyện.”
Phòng Chính Quân quay lại: “Con nói đi.”
“Lương Húc sẽ không giết Phùng Thúy Anh, hoặc có thể nói Phùng Thúy Anh không phải là người đầu tiên. Con có nhờ bố kiểm tra Bệnh viện Tần Đô, bố kiểm tra chưa ạ?”
“Kiểm tra rồi, nhưng không ai thừa nhận. Bảy y tá trưởng ở mười tầng đều hỏi hết một lượt, ai cũng nói chưa từng nhận phong bì.”
Nói tới chuyện này thì Phòng Chính Quân cũng sốt ruột, bởi vì manh mối do nghi can cung cấp rồi được thuật lại qua lời của Phòng Linh Xu, không có chứng cứ xác thực nên cũng không thể triệu tập những người y tá này lâu.
Đã trích xuất camera giám sát của bệnh viện nhưng ngày hôm đó La Hiểu Ninh vào viện để làm phục hồi chức năng nên được truyền dịch ở phòng phục hồi chức năng.
Nơi đó không có camera.
Có lẽ các y tá cũng không ưa nhau, tại Cục Công an ai nấy đều chối đây đẩy không liên quan đến mình nhưng lại đâm sau lưng nhau, người này bảo người kia hay nhận phong bì, người kia nói người này thường cắt xén ăn bớt.
Cuối cùng mọi người nhất trí hướng mũi dùi về phía Trưởng khoa Điều dưỡng đến từ Thượng Hải, cùng nói cô ta đáng nghi nhất vì cô ta có quyền lực lớn nhất.
Trưởng khoa Điều dưỡng kêu oan: “Thật sự không có! Mắc mớ gì đến tôi chứ?! Anh lục soát tôi đi! Tôi nhận phong bì lúc nào?”
Phòng Chính Quân hết cách với mấy người đàn bà rắc rối này, ông nhắc nhở Trưởng khoa rồi phái hai người cảnh sát tháp tùng cô ta đi làm hàng ngày.
Mấy ngày trôi qua nhưng khu Ly Uyển cũng không xảy ra chuyện gì.
“Không phải cô ta.” Phòng Linh Xu nói một cách khó nhọc: “Giờ con mới hiểu được ý của Lương Húc, hôm đó cậu ta tới Tần Đô không phải đi giết người mà là cứu người.”
—— Lương Húc từng hỏi cậu: ” Nếu như tôi khiến anh không thể nào tha thứ mà tôi lại đang gặp nguy hiểm thì anh sẽ cứu tôi hay sẽ giết tôi?”
Lời nói vòng vo, không rõ ý, hiện tại Phòng Linh Xu đã hoàn toàn hiểu được rồi.
Lời này Lương Húc không chỉ bản thân mình mà là chỉ La Hiểu Ninh.
Hắn muốn đi cứu La Hiểu Ninh.
“Kevin… Bác sĩ Trâu.” Cậu bắt lấy tay Trâu Khải Văn: “Em hỏi anh, nếu một y tá muốn giết người thì cách gì an toàn nhất?”
“Ý em là người bệnh như La Hiểu Ninh?”
Đúng là Mr. Trâu nhà chúng ta, thần giao cách cảm, luôn luôn hữu dụng.
“Đúng, anh xem qua bệnh án của cậu ta rồi, nếu là anh giết cậu ta thì cách gì âm thầm nhất?”
Phòng Linh Xu nhìn anh với vẻ thận trọng, ý là anh yêu anh trả lời cho cẩn thận, đừng có đưa ra đáp án kiểu thiểu năng như đầu độc gì đó, cũng đừng đưa ra mấy tình tiết trong phim truyện kiểu bơm không khí vào tĩnh mạch gì gì. Danh tiếng của giới y học Mỹ phụ thuộc cả vào phát ngôn của anh.
Kevin suy nghĩ trong chốc lát: “Tay không giết cậu ta e là rất khó. Cậu ta yếu ớt, nếu chỉ có một mình thì có lẽ có thể làm cậu ta ngã cầu thang giống như hôm nay.”
“…” Phòng Linh Xu nhìn anh bằng ánh mắt nhìn người thiểu năng.
Kevin cười dịu dàng với cậu: “Được rồi, em đừng giận, tôi chỉ đang làm em bình tĩnh lại chút thôi —— Trong bệnh án gần đây của La có hạng mục truyền kháng sinh chống khuẩn, thế thì đơn giản hơn nhiều —— Chức năng tim của cậu ta vô cùng kém, chỉ cần lén chỉnh nhanh tốc độ truyền dịch thì sẽ dẫn tới suy tim.”
Nói xong anh nhớ lại phần ghi chép trong bệnh án: “Thật ra lúc đó tôi đã cảm thấy không phù hợp khi trong đơn thuốc của cậu ta có XX, nhưng trước đó cậu ta cũng từng có tiền sử tương tự —— Do tiêu chảy mãn tính —— Nên tôi cũng không tiện đưa ra dị nghị.”
—— Vậy là được rồi!
(*)Phần XX ở trên là do trong raw bị mất chữ nên không rõ là thuốc gì.
Phòng Linh Xu nhanh chóng nhớ lại tình hình ngày hôm đó ở Tần Đô, nhớ lại cuộc đối thoại cậu đã nghe trộm được.
Lương Húc hỏi “Ai truyền dịch cho em?”.
La Hiểu Ninh trả lời hắn, dì Đổng.
—— Dì Đổng này là ai?!
“Bố, trong bảy y tá trưởng của Bệnh viện Tần Đô có ai họ Đổng không?” Phòng Linh Xu rút kim truyền ra: “Bây giờ đến Bệnh viện Tần Đô, yêu cầu Giám đốc của họ đến văn phòng ngay lập tức.”
Phòng Chính Quân không khỏi cảm thấy cậu đang chuyện bé xé ra to, Phòng Chính Quân vội vã đi vòng qua giường bệnh cầm lấy chiếc kim truyền bị rút ra: “Linh Linh, chuyện này không cần vội. Con sao thế, sao lại rút kim ra?!”
“Con không thể nói rõ được.” Phòng Linh Xu đã đứng dậy mặc quần áo: “Bố, chỉ là con cảm thấy không thể chậm thêm dù chỉ một phút. Phải đi ngay bây giờ, đi kiểm tra xem có y tá nào họ Đổng không.”
“Có, có, tên là Đổng Lệ Quân.” Phòng Chính Quân có trí nhớ cực kỳ tốt đối với hồ sơ vụ án: “Con muốn nói cô ta làm sao?”
“Lương Húc chắc chắn sẽ giết bà ta.” Phòng Linh Xu sốt ruột vô cùng: “Phải đi ngay, bố phải đi ngay, điều tra rõ ràng bà ta đang ở đâu. Trước hết không cần bảo vệ, đưa bà ta về Cục Công an!”
—— Lương Húc biết Đổng Lệ Quân ở đâu bởi vì hắn từng tự do hoạt động tại Bệnh viện Tần Đô, cũng từng lái xe đưa các bác sĩ và y tá về nhà, đây là những gì hắn đã nói với Phòng Linh Xu lúc ở núi Hồng Khánh.
Phòng Linh Xu chỉ biết trách mình không đủ nhạy bén, chẳng trách trong những ký ức nhạt nhòa đó của Lương Húc lại nhiều lần đề cập đến Đổng Lệ Quân một cách rõ ràng như vậy.
Đó chính là điềm báo cho thấy hắn muốn giết người trong tiềm thức.
Tất cả những kẻ hắn cho rằng cần phải chết là Lư Thế Cương, Đổng Lệ Quân và Phùng Thúy Anh đều được hắn đề cập rõ ràng về ngoại hình, tên tuổi, thậm chí là nơi ở.
Đó không phải là đang rải thức ăn cho chó mà là đang thuật lại quyển sổ Diêm Vương cho chính bản thân hắn!
Giờ phút này trong lòng Phòng Linh Xu tràn ngập dự cảm không lành, giống hệt với cảm giác muốn đến Nam Kinh xuất phát từ nơi sâu thẳm lúc trước, là ý trời hay là cái gọi khứu giác của cảnh sát hình sự.
Đêm nay không trăng không sao, có thể nói là một đêm giết người mây đen gió lớn —— Nếu như thật sự tồn tại thần giao cách cảm giữa những người có tình, vậy thì thần giao cách cảm của Lương Húc và La Hiểu Ninh có lẽ chính là cùng ra tay giết người.
Điều này nghe ra vô cùng hoang đường nhưng cậu lại cứ có linh cảm như vậy.
Đã tròn ba ngày, cậu không tin Lương Húc còn ở trong núi Hồng Khánh. Nhưng nếu xét đến tuyến đường chạy trốn thì chắc hẳn Lương Húc phải ở khu vực Bá Kiều.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn có thể tranh thủ!
Phòng Chính Quân thấy cậu nói một cách nghiêm túc thì trong lòng không khỏi cũng tin đôi ba phần, ông lập tức gọi điện về trung tâm chỉ huy: “Liên hệ Lâm Vạn Phong của Tần Đô và cả y tá trưởng Đổng Lệ Quân của bệnh viện bọn họ.” Chỉ chốc lát sau ông nói thêm một câu: “Nếu đang ở bệnh viện thì để họ chờ trong văn phòng, không được ở một mình; nếu không ở bệnh viện thì bảo ở nguyên trong nhà. Gọi Đặng Vân Phi lái xe đi đón, tôi sẽ tới Tần Đô ngay!”
Thật sự là điên rồ, bình thường với những đề nghị kỳ quái kiểu này của Phòng Linh Xu thì Phòng Chính Quân chỉ biết mắng cậu vớ vẩn, nhưng trong vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang thì những suy nghĩ kỳ lạ của cậu đã chính xác quá nhiều lần.
Thà rằng tin là có.
Gần như ngay lập tức sự nghi ngờ của ông đã bị phá vỡ.
—— Bởi vì Phòng Linh Xu lại đoán trúng một lần nữa.
Cậu cảnh sát nhận điện thoại còn chưa kịp cúp máy thì Đặng Vân Phi đã cướp lấy điện thoại: “Đội trưởng Phòng, chú đừng cúp máy! Xảy ra chuyện rồi! Tại khu nhà Hai Lẻ Bảy ở Lâm Đồng phát hiện một người phụ nữ bị trói, để trần thân trên, bị trói thành bộ dạng như trong vụ án Kim Xuyên.”
Phòng Chính Quân mở loa ngoài —— Bởi vì phải tiện cho Phòng Linh Xu nghe được —— Ba người nghe thấy vậy thì vẻ mặt đều thay đổi.
Phòng Linh Xu nôn nóng đến mức hét to: “Sống hay chết?!”
Đặng Vân Phi cũng nghe được tiếng của Phòng Linh Xu: “Sống, vết thương đều là ngoài da nhưng trạng thái tinh thần cực kỳ hoảng loạn, không thể tự chủ việc đại tiện tiểu tiện.”
Anh ta nói: “Người này có liên quan với Lư Thế Cương. Bà ta nói bà ta đã giết người, bên cạnh đặt một tờ giấy có chữ ký của Lư Thế Cương —— Hơn nữa hiện trường còn có —— Còn có con dao của Lương Húc.”
Phòng Linh Xu đẩy Phòng Chính Quân và Trâu Khải Văn ra: “Phong tỏa tất cả các đường ra vào của khu Hai Lẻ Bảy, Lương Húc ở ngay gần đó!”
Cậu chẳng quan tâm đ ến bất kỳ quy tắc hay quy định gì nữa, cậu vươn tay giật lấy chìa khóa trong tay Phòng Chính Quân rồi ném cho Trâu Khải Văn: “Anh bế em, anh lái xe đưa em đi, chúng ta đi trước —— Đội trưởng Phòng, hãy báo cáo với Cục trưởng Lý ngày hôm nay bất kể là sống hay chết cũng phải tóm được Lương Húc về!”
Hết chương 49.