Lần thứ hai đến Hoa viên Thúy Vi nơi này đã khôi phục lại sinh hoạt bình thường, dường như hàng xóm xung quanh rất e ngại về vụ giết người —— Chuyện thường tình của con người thôi, ai lại muốn xảy ra vụ án giết người trước cửa nhà mình? Trong vòng năm đến mười năm nữa chắc chắn giá nhà sang tay sẽ giảm.
Nhà của Lư Thế Cương vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu, thi thể đã mang đi, vì sức khỏe của cư dân trong tòa nhà nên mặt đất cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Dù sao chất lỏng còn sót lại trên đất của xác chết chính là nguồn lây nhiễm tiềm ẩn.
Khi mở cửa nhà ra vẫn có một mùi hôi thối thoang thoảng xộc vào mũi.
Đây là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách cực kỳ đơn giản —— Cũng có trang trí nhưng không được cao cấp; thiết bị điện đều đã năm, sáu năm tuổi; máy điều hòa là cũ nhất, cửa gió đã bị ố vàng.
Ghế sô pha và rèm cửa cũng chỉ có chất lượng mềm của hàng dệt cũ, chúng đã bị cọ rửa bạc màu nhưng vẫn giữ vững cương vị, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy các thớ vải thưa thớt sau khi bị giặt quá nhiều.
“Nào, cậu ấm.” Phòng Linh Xu dựa bên cạnh cửa sổ: “Đánh giá chút đi, căn phòng này thế nào?”
Kevin chẳng lạ gì hiện trường vụ án giết người nhưng đối với chỗ ở của người bình thường thì không khách sáo lắm, anh quan sát nhà của Lư mấy cái rồi xoi mói một cách kín đáo: “Với vai trò là nhà ở của dân phổ thông thì không có thiếu sót gì, nhưng so với thu nhập của Lư thì thật sự hơi không biết thưởng thức.”
Nói xong anh chỉ tay về phía chiếc rèm mộc mạc: “Một tên keo kiệt chính hiệu.”
“Anh thì biết cái gì. ‘Cây nhỏ, tường mới, tranh không cổ, người này ắt thuộc Phủ Nội Vụ’, người Trung Quốc chú ý không khoe khoang của cải được chứ?” Phòng Linh Xu hơi hất cằm chỉ về phía bức tranh thủy mặc vẽ thôn quê trên tường: “Anh đừng nhìn đống đồ dùng cũ kỹ của ông ta, nhìn bức tranh trên tường kìa, đều là tranh cũ được bồi không biết chừng lại đáng giá đấy!”
(*)“Cây nhỏ, tường mới, tranh không cổ, người này ắt thuộc Phủ Nội Vụ” là câu tục ngữ dùng để châm biếm những người có quyền lực hoặc nhà giàu mới nổi. Thời xưa Phủ Nội Vụ phụ trách các công việc trong cung nên quyền lực rất lớn, có thể tham lam vơ vét, nhà ở cũng luôn đổi mới. Vì vậy tường viện nhà họ luôn mới (vì mới xây), cây luôn thấp bé (vì mới trồng), tranh treo trên tường không cổ (vì mới vẽ).
Nói rồi cậu nháy mắt với Kevin: “Nhưng nói đi nói lại thì chú Trâu à, chú đẹp trai như thế, căn nhà nào được làm nền cho chú cũng là được vẻ vang.”
“Nào có, nào có.” Kevin khiêm tốn: “Sweetheart của tôi đứng ở nơi này mới giống như là chú cừu non đáng yêu trong các bài ca đồng quê.”
Hai người đều bật cười, bộ dạng này không thể để cho người khác nhìn thấy được. Thẳng thắn mà nói Lư Thế Cương là người bị hại lẽ ra nên nâng cao tinh thần chính nghĩa vì ông ta, nhưng ông ta bao che hung thủ còn lấy tính mạng của La Hiểu Ninh ra để xin tha nên trong lòng hai người Trâu Phòng có phần khinh thường ông ta.
Nhưng bỗng nhiên Trâu Khải Văn khẽ khựng lại —— Vì sao anh lại cảm thấy căn phòng này mang lại cảm giác như một bài ca chăn cừu?
“Công ty vật liệu xây dựng của Lư Thế Cương lúc hoạt động tốt thì một năm thu nhập tầm ba đến năm triệu. Nếu anh quản lý một khoản thu nhập như thế thì căn phòng này nên trang trí thế nào?”
“Ấy, bé cưng à, em hỏi nhầm tôi rồi. Tôi chỉ là người hưởng thụ của tầng lớp giàu có chứ không phải kiến trúc sư.” Kevin bình tĩnh: “Lư không chỉ gánh vác chi phí chữa bệnh của La mà còn có thể có rất nhiều khoản chi không thể cho ai biết. Ông ta tiết kiệm cũng là chuyện đương nhiên.”
“Theo như đánh giá về tuổi của đống đồ gia dụng thì việc ông ta tiết kiệm không phải mới một hai ngày, mà là vẫn luôn tiết kiệm. Mấy năm gần đây càng thắt chặt hơn cho nên việc đổi mới đồ điện đã từ năm, sáu năm trước. Nói cách khác, ít nhất hai ba năm nay Lư Thế Cương đã chi tiêu rất dè sẻn.” Phòng Linh Xu gãi tóc mái: “Có lẽ ông ta định di dân —— Lương Húc đã từng đề cập tới, ông ta từng tiết lộ với Lương Phong là có ý muốn cho con trai xuất ngoại. Anh nói liệu có phải bắt đầu từ lúc đó thì hung thủ đã đe dọa Lư Thế Cương không?”
Cậu ở bên này nói một thôi một hồi nhưng Kevin lại không để ý đến cậu.
Phòng Linh Xu chỉ tưởng rằng anh không nghe thấy nên dài giọng làm nũng: “Chú Trâu à —— Chú có nghe thấy không?”
Kevin bước chậm rãi men theo bức tường, không biết đang làm gì.
Phòng Linh Xu cuốn cuốn tóc mái, gọi í ới: “Ông xã —— Anh yêu —— Em đang nói với anh đấy.”
Kevin vẫn không đáp lại cậu.
Phòng Linh Xu nổi cáu gọi to: “Trâu Đại Cẩu! Làm cái gì đấy?!”
Lúc này Kevin mới giật mình tỉnh lại, anh gọi khẽ: “Bé cưng, em lại đây xem bức tranh này đi.”
“Sao thế?”
“Bức tranh này… Có phải là… sheep?” Kevin nói với vẻ trầm ngâm: “Lamb… and sheep.”
(*)Sheep: con cừu/ Lamb: cừu non.
.
Vẽ cừu thì vẽ cừu, tự nhiên phọt tiếng nước ngoài làm quái gì? Phòng Linh Xu bước nhanh tới bên cạnh Trâu Khải Văn, sau khi quan sát một lúc thì đột nhiên hiểu được ý của đối phương.
“Vừa rồi tôi đã cảm thấy căn phòng này rất kỳ lạ.” Trâu Khải Văn nhìn xung quanh: “Dường như nó chứa đầy vật trang trí của một loài động vật.”
Đúng, đó chính là cừu.
“Cừu” không thì cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng nói “lamb” và “sheep” thì trong này lại có chút ý nghĩa về tôn giáo.
Đạo Cơ Đốc thường nhắc đến cừu như một biểu tượng, cừu non tượng trưng cho Chúa Jesus, còn những con cừu thì tượng trưng cho các tín đồ.
Phòng Linh Xu cũng nhìn theo ánh mắt anh kiểm tra căn phòng —— Quả thật là vậy, vỏ sô pha thêu hoa văn cừu, rèm cửa sổ cũng là hình ảnh “Tam dương khai thái” trừu tượng. Họ đi vào phòng vệ sinh thì thấy đui đèn được trang trí bằng một cái đầu cừu nhỏ bằng đồng.
Đối với người Trung Quốc thì con cừu tượng trưng cho điềm lành, sự may mắn nên trong lần khám xét trước đó hoàn toàn không nghĩ đến phương diện tôn giáo.
(*)“Tam dương khai thái” là hình ảnh ba con dê (tam dương) có ý nghĩa về phong thủy là mang điều tốt đẹp tới (khai thái).
“Các hoa văn khác đều đậm chất Trung Quốc nhưng bức tranh này thì đúng là có ẩn ý sâu xa.” Kevin quay về đứng trước bức tranh đó: “Em xem những con cừu đang nằm này đi, đây không phải là trạng thái khỏe mạnh.”
Nhìn lại toàn bộ hình ảnh cừu trong phòng thì đa phần đều là nhắm hai mắt, không có sự sinh động của một biểu tượng con giáp.
—— Chúng là “Cừu non ốm yếu”.
“Cơ Đốc giáo à?”
“Không… Đây là một biểu tượng của Thiên Chúa giáo, đại diện cho tội nhân và sự sám hối.”
“…”
Một sự phỏng đoán táo bạo, quả thật nếu như không nhắc tới thì vốn dĩ không ai nghĩ theo hướng này. Nhưng nhà của Lư Thế Cương thật sự chuộng cừu thái quá, thoạt trông ông ta giống như một kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng về loài cừu.
Sẽ hợp lý hơn nếu nói ông ta sử dụng hoa văn này để trang trí tượng trưng cho tôn giáo.
“Không có tượng Đức Mẹ nhưng có Thánh Giá.” Kevin giơ tay chỉ lên trần nhà: “Trang trí một cách kỳ dị. Ông ta treo Thánh Giá trên trời.”
Phòng Linh Xu nhìn theo ngón tay anh —— Đúng thật, trong phòng khách hình chữ nhật tấm trần thả bằng gỗ Thông được tạo theo hình chữ thập treo trên không. Ngược lại với nó thì đồ nội thất đều là gỗ dương thông thường.
“Gỗ Thông, đây là vật liệu thay thế phổ biến nhất của gỗ Gopher và gỗ Tuyết Tùng.” Kevin ngửa đầu cười nói: “Kể ra ông ta là một tín đồ vô cùng ngoan đạo.”
(*)Gỗ Gopher là gỗ được dùng để đóng tàu của Noah trong Kinh Thánh, con tàu được đóng theo ý Chúa dùng để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.
Cây Thánh Giá bí mật nhìn từ trên cao xuống, những người sinh hoạt bên dưới nó đều là tội nhân.
Nơi này chính là giáo đường của Lư Thế Cương.
Kevin dựa vào tường, anh ngước nhìn cây Thánh Giá vô danh này: “Lư đã từng tới Tây Nam làm công, nếu ông ta giống như em đoán thì năm đó đã làm lính đánh thuê ở Kokang, vậy thì ông ta có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Thiên Chúa giáo ở đó.”
Khu vực Kokang bị đô hộ trong một thời gian dài và các phần tử vũ trang địa phương rất phức tạp, vì để cầu nguyện an toàn nên các tập tục mê tín dị đoan tràn lan. Ngoại trừ Phật giáo lưu hành ở Đông Nam Á thì Cơ Đốc giáo và Thiên Chúa giáo vô cùng thịnh hành.
Trong mơ hồ dường như họ đã bắt được đầu mối.
“Trước đó cảnh sát Trường An đã lật tung nơi này một lượt nhưng không có bất cứ nhật ký và thư từ gì, nhật ký cuộc gọi và tin nhắn cũng không tra ra được manh mối.” Phòng Linh Xu đi theo sau anh: “Anh cho rằng Lư Thế Cương là tín đồ Thiên Chúa giáo bí mật?”
“Giống như tôi, ông ta chỉ muốn cho tâm lý được thoải mái chứ cũng không sẵn lòng tuân thủ giáo lí một cách nghiêm ngặt.” Kevin mở hai tay ra ôm Phòng Linh Xu vào lòng rồi xoay một vòng: “Đối với kiểu tín đồ đầu cơ trục lợi như chúng tôi đây thì việc có thể an ủi tâm linh nhất chính là xưng tội. Bé cưng à, em nhìn từ phía của tôi xem —— “
Phòng Linh Xu bất chợt hơi run lên.
Trong tất cả các kiểu căn hộ của Hoa viên Thúy Vi thì căn hộ này không hề được coi là tốt nhất, thậm chí có thể nói là thừa thãi. Bởi vì nó có một phòng cất quần áo vô dụng, chật chội lại âm u.
Đa phần các hộ gia đình đều dùng căn phòng này làm kho chứa đồ nhưng nhà của Lư Thế Cương thì lại sửa sang nó thành một phòng sách nhỏ.
Nhìn từ góc độ này thì căn phòng sách đó tựa như một hang động tối tăm, cũng giống một căn phòng đặc biệt của tôn giáo.
—— Phòng xưng tội.
Kevin lấy ra hai đôi găng tay như thể làm ảo thuật rồi đeo một đôi cho Phòng Linh Xu: “Sweetheart, làm việc thôi!”
Khám xét hai tiếng đồng hồ, không chỉ lục soát phòng sách mà phòng vệ sinh và nhà bếp cũng không bỏ qua. Kevin lại cẩn thận nghiên cứu bức tranh kia từ trong ra ngoài một lượt.
Bọn họ lục ra được một cây Thánh Giá làm bằng thép kẹp trong một quyển sổ. Cây Thánh Giá này gia công cẩu thả, bề mặt cũng rỉ sét, nếu không đeo bộ kính lọc tôn giáo thì chẳng khác gì thẻ đánh dấu sách bình thường.
Kevin niêm phong cả cuốn sổ lại: “Chứng cứ tốt. Kẹp lại, đừng nhầm số trang.”
Trừ cái này ra thì không có thành quả gì.
Phòng Linh Xu không hiểu thế này có ý nghĩa gì, hai người đóng cửa lại rồi ra ngoài, cậu không kìm được phàn nàn: “Nào FBI, tự mình lục soát thì tin rồi đúng không? Cảnh sát Trường An không phải đồ ăn hại chứ?”
Kevin tháo găng tay ra cho cậu rồi cười dịu dàng nói: “Tôi muốn tự tay khám xét một lần mới có thể xác nhận được suy nghĩ trong lòng tôi. Trong nhà không có nhật ký và thư từ vậy là được rồi —— Các tín đồ sẽ không viết lời xưng tội trong nhật ký.”
Phòng Linh Xu buồn cười nhìn anh: “Thế tiếp theo chúng ta phải tới tất cả các nhà thờ Thiên Chúa giáo ở Trường An?”
Đừng đùa, Cha Xứ cũng chẳng phải thiểu năng, ngoại tình hay bắt cá nhiều tay thì Cha Xứ còn có thể giấu giúp anh, nếu Lư Thế Cương tới nhà thờ xưng tội giết người thật thì Cha Xứ không báo cảnh sát mới lạ.
Kevin tóm cậu lại rồi nắm lấy tay cậu: “Dĩ nhiên không phải ở giáo đường, còn một nơi tiện lợi hơn.”
“Nơi nào?!”
Kevin không nói gì mà chỉ mỉm cười, hai người bước vào thang máy rồi đột nhiên anh giơ tay ép Phòng Linh Xu vào vách thang máy.
“Để tôi hôn em thì tôi sẽ nói cho em biết.”
“Biến đi! Đây là thang máy!”
Kevin chẳng thèm ngoảnh lại nhấn một lượt tất cả các tầng: “Tôi còn tìm được chứng cứ Lư Thế Cương từng tới Myanmar. Em ngoan ngoãn cho tôi hôn một cái thì tôi sẽ trao đổi thông tin với em.”
“Sắp đến giờ tan tầm… Sẽ có người vào.”
“—— Đồng ý với tôi thì có đáp án, không đồng ý thì tôi sẽ cưỡng hôn em.”
Phòng Linh Xu đỏ mặt nhìn anh: “Nói trước rồi đấy, chỉ hôn một cái.”
Kevin không cò kè mặc cả với cậu, bớt nói những lời thừa thãi anh nâng cằm Phòng Linh Xu lên rồi lặng lẽ hôn xuống.
Mr. Trâu nói lời giữ lời chỉ hôn một cái, không cần số lượng chỉ cần chất lượng. Nụ hôn này kéo dài miên man, cửa thang máy ở sau lưng bọn họ cứ đóng rồi lại mở. Trái tim của Phòng Linh Xu đập mạnh đến mức như muốn nổ tung, nhưng nụ hôn sâu như đang yêu đương vụng trộm này thật sự vừa k1ch thích vừa ngọt ngào.
Thang máy đã lên tới tầng 12.
Hiếm có lúc được ở một mình, không còn sự giám sát của bác sĩ và cha già, cũng không có bất cứ ai bước vào, chỉ có camera vô tội bị nhồi thức ăn cho chó.
Kevin hôn lên môi cậu rồi lặng lẽ tháo nút áo sơ mi của cậu.
Phòng Linh Xu không dám lớn tiếng vì sợ bên ngoài thang máy có người, chỉ còn cách nhỏ giọng cầu xin anh: “Đừng mà chú Trâu, có camera.”
“Nơi này, vốn dĩ chỉ thuộc về tôi.” Kevin dồn cậu vào góc thang máy: “Lúc cậu ta khâu cho em chắc chắn đã chạm vào nhiều lần. Em nghĩ rằng tôi sẽ không ghen tị?”
Ghen tuông vô lối, Phòng Linh Xu không còn gì để nói.
Kevin vùi đầu vào cổ cậu rồi một cơn đau nhói lướt qua rất nhanh, cậu biết một dấu hôn đã được để lại. Bờ môi ấm áp di chuyển dần xuống dưới, tiến đến nơi sâu hơn.
Rồi nhẹ nhàng hôn vào phía bên dưới của vết thương.
Một nụ hôn không có gì để chê trách, nó cách xa vết thương và gần với nơi nhạy cảm ở trước ngực. Đầu lưỡi chạm vào nơi đó rồi cuốn lấy nó đầy ẩm ướt.
Phòng Linh Xu không thể kiềm chế bám chặt vào tấm lưng rộng của Kevin.
Thang máy lên xuống vài chuyến thì hai người họ mới bước ra ngoài, gương mặt của cả hai đều tràn đầy “cảnh xuân” giống như đã làm một loại vận đ ộng tình ái nào đó.
“Đã nói chỉ một cái mà hôn nhiều thế.” Phòng Linh Xu vừa ra ngoài là đòi nợ ngay: “Mau nói cho em đi, không phải nhà thờ thì là ở đâu?”
Mr. Trâu trông vô cùng sảng khoái: “Em có từng nghe nói tới phòng xưng tội trực tuyến chưa?”
“…”
Ý tưởng này thậy sự quá qua quýt, Phòng Linh Xu cảm thấy hơi chóng mặt. Nếu như Lư Thế Cương để lại lời thú tội trên mạng thật thì đúng là đi mòn giày cũng không tìm thấy, khi đạt được lại chẳng tốn công.
“Trung Quốc quy định sử dụng tên thật để truy cập internet, nếu ông ta đăng thứ đó lên mạng thì sao bên cảnh sát mạng lại không để ý?”
“Em có cái nhìn nhầm lẫn gì với phòng xưng tội trực tuyến ư?” Kevin bật cười: “Nó chỉ đơn giản là một trang web viết tiểu thuyết giả tưởng, có rất nhiều người với trái tim trống rỗng lên đó viết lung tung vớ vẩn. Trong khoảng thời gian em rời xa tôi thỉnh thoảng tôi cũng lên sáng tác ở phòng xưng tội trực tuyến.”
“… Sáng tác cái gì?”
“Sáng tác tôi trói em ở trên giường như thế nào, làm em đến mức phải gào khóc, rồi từ trên trời rớt xuống một trăm em, tôi ôm ấp hai tay sung sướng vô cùng.”
“…”
Anh lên cơn ph óng đãng cái gì đấy? Đang cố tình chọc mù mắt Chúa đúng không?!
“《Bé tình nhân ác ma của tôi》, 《Bước vào địa ngục tình yêu》, 《Tội lỗi ngọt ngào của tình yêu》.” Mr. Trâu gật gù đắc ý: “Những bài sám hối của tôi không khóa, trên đây đều là tiêu đề bài sám hối của tôi, thu hút được rất nhiều lượt đọc đấy!”
“Đủ rồi! Tên súc sinh nhà anh!”
Phòng Linh Xu đỏ bừng mặt bịt hai tai lại, cư dân của Hoa viên Thúy Vi có thể trông thấy một cậu cảnh sát mặt đỏ gay lao ra khỏi tòa nhà, theo phía sau cậu là một quý ông với vẻ mặt đầy đắc ý.
“Căn cứ theo sự miêu tả của em thì ông ta hoàn toàn không phản kháng trước sự tập kích của Lương, có thể thấy ý thức chuộc tội của ông ta khá mạnh. Không có nhật ký và thư từ thì nhất định ông ta sẽ để lại ghi chép trên internet.”
—— Đúng thế, kể từ khi xảy ra vụ án Khúc Giang thì cảnh sát Trường An luôn coi Lư Thế Cương là nạn nhân, cộng thêm vụ án Khúc Giang có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên lúc trước nên phạm vi điều tra vẫn luôn dựa trên các mối quan hệ cá nhân trong thực tế.
Đã điều tra cả QQ và WeChat, chỉ là không ai nghĩ đến các trang web ẩn danh.
“Ngoài ra, quả thật Lư từng tới Myanmar.” Bọn họ đi về phía cửa dọc theo con đường mòn trên bãi cỏ, Kevin tung nhẹ quyển sổ vừa lục soát được trên tay: “Cây Thánh Giá này được chế tác từ vỏ đạn. Trong số các loại vũ khí mà Quân đội Kokang sử dụng có những loại vũ khí rất cũ thời thế chiến thứ hai. Loại vỏ đạn bằng thép này đến từ súng tiểu liên M3 của Mỹ.”
(*)Súng tiểu liên M3 Grease Gun, tên khác M3, Tiểu liên Hoa Kỳ và Tiểu liên 45 cal là một loại súng tiểu liên khá thông dụng của quân đội Mỹ dùng trong suốt thế chiến thứ hai cũng như hơn nửa đầu thế kỷ 20, sau này nó cũng xuất hiện trên nhiều chiến trường khác như là chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Đông Dương, nội chiến Trung Quốc…
Hết chương 39.
________________________
Editor: Không biết mọi người có nhận ra một chi tiết nho nhỏ không được khớp ở chương này không. Đó là khi nhận xét trong nhà Lư Thế Cương toàn là hình con cừu thì lại có dẫn chứng hình ảnh “Tam dương khai thái” (ba con dê). Lí do là vì hình như người Trung Quốc không chú ý đến việc phân biệt dê và cừu lắm thì phải.
Trong tiếng Trung từ “dương” dùng để chỉ cả dê và cừu, dựa vào việc con vật có ý nghĩa tôn giáo nên mình đã chuyển tất cả thành “cừu” cho thống nhất. Chỉ riêng hình ảnh “Tam dương khai thái” thì mình giữ nguyên vì hình ảnh “ba con dê” này xuất hiện trong văn hóa của Trung Quốc từ lâu đời và có ý nghĩa phong thủy.