Anh Vũ quán đã mở cửa lại. Tuy phốchợ không còn khách thương hồ qua lại như xưa, nhưng dân tỵ nạn bốnphương đổ về, khiến bến Anh Vũ đông nghẹt thuyền bè đủ loại.
Dân tỵ nạn cắm lều dựng trại trên những bãi hoang bên sông, cảnh sinh hoạt vô cùng hỗn độn. Trộm cướp xảy ra hàng ngày .
Anh Vũ quán chỉ còn bán những món ăn bình dân, phòng ốc tạm thời không cho mướn nữa.
Lê tiểu chủ đã nhường lại quyền cai quản quán cho lão quản lý già.
Khi bọn Mai Lan tới quán thì trời đã rất khuya. Quán còn mở cửa.
Mai Quản Lý nhận ra nàng, lão vội ra hiệu cho mấy tên tiểu bảo đóng vội cửa, và tức tốc đưa bốn người vào khu nhà trong.
Mai Lan sẽ bảo lão :
- Mai lão cho chúng tôi mấy phòng trên gác và phiền đưa cậu Lê đây đi nghĩ để mai chúng tôi còn lên đường.
Như biết ý Mai , quản lý đỡ nhẹ hành lý trên vai Lê Lai:
- Xin mời cô tạm nghỉ đây chốc lát, tôi sẽ xin trở lại ngay .
Rồi quay sang Lê, lễ phép :
- Xin mời công tử theo tôi.
Mai Lan sẽ nói :
- Chúc anh ngủ ngon . . . Mai ta gặp lại nhau .
- Vâng, tôi xin phép Cô.
Ba thầy trò Mai Lan ngồi nghĩ trên bộ trường kỷ kê ở góc nhà, chờ Mai Lão.
Không lâu, Mai quản lý đi mau xuống. Lão ra lệnh cho một tên tiểu bảo lên phục dịch Lê, rồi tới bên Mai Lan lễ phép :
- Thực may, cô về đúng lúc. Hiện có buổi họp tại khu nhà trong.
- Xin lão đưa đường .
Bọn người đi hết dãy hành lang tối tăm, băng qua khu vườn nhỏ là tới khu nhà lầu sau quán. Tòa nhà tối om không một tia sáng lọt qua khe cửa.
Căn phòng họp mờ sáng. Chừng hai mươi thanh niên, thiếu nữ ngồi quanh dãy bàn dài kê giữa căn phòng.
Mai Lan bước vào mang theo cả sự hân hoan vui mừng của mọi người. Tiếngồn ào chào hỏi, tiếng xô ghế tan đi mau chóng, nhường lại một bầu khôngkhí yên lặng và trang trọng.
Mai Lan ngồi ngay đầu bàn. Sau nàng là hai cô thể nữ Cúc , Hồng.
Lê Hoàng Quân ngồi ở cuối dãy, đứng lên, hướng về phía Mai Lan chàng nói :
- Thưa Công Chúa, tình thế của đất nước hiện nay rất là khẩn trương. Họa Bắc thuộc chỉ còn trong gang tấc. Quân nhà Hồ thì đã đại bại trên khắpcác mặt trận. Bọn ngụy Trần thì đang mưu đồ bàn việc bán nước cầu vinh.Dân tình ly tán đến cùng cực. Những kẻ có lòng với giang sơn đất nướcthì không người hướng dẫn, nên không biết quay về đâu. Tình hình biếnchuyển mau quá, ngoài cả sự tiên liệu của mọi người. Tuy nhiên, trướccảnh quốc biến, anh em trong nhóm ta có nhiều người khảng khái muốn làmmột cái gì để cứu dân cứu nước. Vì thế, hôm nay, tôi mời một số đại diện những vùng gần đây đến họp, trước là để giới thiệu anh chị em với CôngChúa, sau là xin được lĩnh ý kiến vàng ngọc.
Mai Lan im lặng một hồi lâu, rồi bỗng hỏi :
- theo ý kiến anh chị em, trong tình thế này, ai là người có thể đứng lên để gánh vác việc chung ?
Sự yên lặng bao quanh . Câu hỏi đã làm cho mọi người ngạc nhiên. Kìa,một Trần Quý Khoác, và nhất là Giản Ðịnh Vương Quỹ, là những người thuộc giòng chính thống nhà Trần mà bấy lâu cả nhóm đều hướng về chờ đợi ngày trung hưng đã không được nàng nhắc tới ?
Ðinh Lê, một đại diện ở Sơn Tây lên tiếng dò ý :
- Thưa Công Chúa, từ trước tới nay, nhóm đã có chủ đích, lẽ nào chúng ta lại tìm ai đâu xa . Nhưng chỉ tiếc một điều là sự liên lạc thật khókhăn và chậm chạp thành ra chúng ta chưa biết đích xác hai ông Hoàng ởđâu mà thôi.
Vũ Thắng nói nhanh :
- Tôi nghĩ chuyện đó không phải là chuyện khó giải quyết . Nhất là hiệnnay Công chúa đang ở đây , hơn nữa anh Dung cũng đang hoạt động ở Tây Ðô . Chỉ cần chúng ta quyết tâm.
Huyền Nga tiểu thư nhỏ nhẹ :
- Thưa Công chúa , đại cuộc cần phải chính danh . Phi hai ông Hoàng và Công chúa ra không ai có thể đương nổi việc lớn .
Cô thể nữ Cúc trao Mai Lan một ly trà khói bốc nghi ngút .
Mai Lan đở lấy đặt nhẹ xuống bàn . Tay nàng gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn trong khi lắng nghe những ý kiến của anh em trong nhóm .
Mai Lan chờ một lúc lâu thấy không ai lên tiếng nữa . Hầu như mọi người đã quyết tâm hướng về Trần gia .
Mai Lan nhẹ thở dài, rồi nàng ngửng mặt lên, đôi mắt sáng, nhưng dịu dàng nhìn khắp mọi người, rồi chậm rãi nói :
- Cám ơn anh chĩ em đã nghĩ đến Trần Gia chúng tôi . Nhưng tình thế nàyđã muộn rồi. Thế giặc càng ngày càng mạnh . trong khi danh dự của TrầnGia thì đã bị hoen ố, cơ hồ như không thể gột rửa . Vì thế cho dù anh em chúng tôi có miễn cưỡng đứng ra lo việc khôi phục cũng không còn cơthành công nữa.
Nàng ngưng nói để cho mọi người bình an lại sau cơn xúc động , rồi tiếp với giọng cương quyết :
- Tôi nghĩ, giang sơn là của chung của mọi người dân, Ðinh, Lê, Lý, Trần chỉ là những người cầm quyền trong một giai đoạn. Nay việc nước đã đếnnỗi này, chúng ta không thể vì tư tình mà quên nghĩa cả . Muốn đuổi được giặc Minh, khôi phục lại nền tự trị cho nước nhà, cứu dân tộc khỏi cảnh nô lệ, lầm than thì chúng phải tìm cho được kẻ có tài, một minh quân,người có thể qui thiên hạ về một mối . Hiện tại chúng ta không biết làai, nhưng chúng ta bắt buộc phải tìm cho bằng được .
Lê Hoàng Quân nói :
- Thưa Công Chúa, nhưng trước cảnh khổ đau của đồng bào, anh em cảm thấy không thể ngồi yên .
Mai Lan mỉm cười :
- Anh Quân, tôi cũng đã từng nghĩ như thế .Nhưng xét cho cùng, đất nướcđã rơi vào tay giặc, bên phía ta thì mọi lực lượng hầu như đã tan rã.Quan quân nhà Hồ thì đang chạy tháo thân ở mọi mặt trận . Mọi người đang trong cảnh hoảng hốt tột cùng . Tôi nghe nói có nhiều người đang tìmcách bỏ nước ra đi. Họ có thể chạy qua Chiêm Thành, sang Lão Qua, XiêmLa tỵ nạn.
Ngay trong nhóm chúng ta hiện nay cũng mỗi người một nơi, làm cách nàomột sớm một chiều có thể làm nên chuyện . Chúng ta hiện nay là những kẻtiến thoái lưỡng nan. Sự bình tĩnh và kiên trì rất cần thiết trong lúcnày. Bọn Hồ Quý Ly làm loạn chứ không phải tất cả quan quân đương triềulàm loạn . Nhiều người đã bị cái thế bất đắc dĩ phải theo Hồ. Vì thế,theo ngu ý, việc chúng ta nên làm lúc này, là trước hết, chúng ta hãybắt liên lạc với các anh chị em trong nhóm còn thất lạc ở các nơi. Sauđó, chúng ta chia nhau đi liên lạc với những nhóm tàn quân của triềuđình để xây dựng lực lượng, một mặt khác, đi tìm một vị anh hùng phụcquốc để sửa soạn cho công cuộc kháng chiến chống ngoại xâm. Hãy gạt bỏmọi tị hiềm, quên đi thù xưa , trước mắt chúng ta hiện nay chỉ còn mộtkẻ thù duy nhất là Giặc Minh .
Mọi người ngỡ ngàng trước ý kiến vô cùng mới lạ của nàng Công Chúa khônngoan , một tràng pháo tay tuy rất nhẹ, nhưng biểu lộ được sự hân hoancủa mọi người.
Nhấp một ngụm trà, Mai Lan tiếp :
- Ngày mai tôi có chuyện rời Ðông Quan trong một thời gian . Anh chị emphối hợp với anh Lê Quân lập một đường dây liên lạc với anh chị em trong nhóm, rồi tổ chức một cuộc họp mặt chung để chúng ta hoạch định mộtchương trình cho người đi tiếp xúc với các phe nhóm tâm huyết trong toàn cõi . Nên nhớ là chúng ta hiện nay chỉ là một nhóm người rất nhỏ, tránh đụng độ để bảo toàn lực lượng cho đèn khi thực sự chúng ta tạo được một cuộc đại đoàn kết dân tộc, cũng như có được một vị lãnh đạo tài ba, lúc ấy mới là khởi điểm của một cuộc vùng dậy đánh đuổi quân thù. Ai còn ýkiến gì, xin cho biết để chúng ta cùng thảo luận .
Mọi người yên lặng . Lê Quân không thấy ai lên tiếng, mới nói :
- Tôi cũng xin thưa cùng anh chị em trong nhóm là từ nay, Anh Vũ quán sẽ do Mai Lão quản trị để tôi rảnh tay lo việc khác. Sự mở quán cho đếnnay đã không có gì bất lợi xảy ra . Từ nay chúng ta vẫn còn chỗ đi lại,liên lạc với nhau tránh phần nào được tai mắt quân giặc và đám tay sai . Tuy nhiên, để phòng bất trắc, chúng ta sẽ phải rất thận trọng, mật hiệu sẽ là phương tiện hữu hiệu để chúng ta liên lạc với nhau . Xin cáctrưởng khu liên lạc thường xuyên với tôi để chúng ta thống nhất hànhđộng .
Mai Lan tiếp lời :
- Nay mai anh Quân cũng phải tổ chức một nhóm hộ tống các anh chị em cần đi Yên Tử Sơn . Chúng ta phải thao luyện gấp rút, không đến lúc hữu sựthì không còn thì giờ nữa .
Lê Quân đáp :
- Thưa tôi cũng đang lo vụ đó. Xin Công Chúa yên tâm.
Rồi chàng nhìn khắp mọi người vui vẻ tiếp :
- Xin cám ơn các anh chị đã đến tham dự buổi họp đêm nay . chúng ta có thể chia tay . Xin giữ liên lạc thường xuyên với tôi .
Mọi người yên lặng đứng dậy .
Mai Lan ra đứng ở cuối phòng họp . Mỗi anh chị em đi ngang qua, Lê Quân ân cần giới thiệu với nàng trong sự vui vẻ và cởi mở .
Không mấy lúc căn phòng chỉ còn lại Lê Quân và ba thầy trò Mai Lan .
Mai Lan thong thả ngồi xuống ghế uống nốt chén trà .
Lê Quân kéo ghế ngồi bên nàng chờ đợi .
Ðặt chén xuống Mai Lan thân mật :
- Quân ạ ! Ngày mai tôi đi Vạn Kiếp .Tôi đã được thầy tôi dạy là ngoàipho binh thư của đức Trần Hưng Ðạo ra , khó có chiến thuật nào đuổi được giặc Minh . Tôi đã suy nghĩ kỹ , quả thật lời ngài rất hữu lý .
Lê Quân như bừng tĩnh :
- Biết người biết mình trăm trận trăm thắng . Quả là như vậy . Cuốn binh thư đã xử dụng ngay cái địa lợi của nước mình , bắt kịp được cái thiênthời cũng như lợi dụng được lòng dân để quy nhân tâm về một mối . GiặcNguyên so với giặc Minh mạnh gấp mấy lần mà còn phải cuốn cờ thua chạy . Thái Thái thật là cao kiến .
Nhưng . Lê Quân bỗng khứng lại . Mai Lan hiểu ý :
- Quân đừng lo . Chuyến này tôi đi Vạn Kiếp vì mục đích đó , và tôi tin chắc mình sẽ thành công .
Rồi nàng chuyển sang vấn đề khác :
- Chuyến đi này tôi có mang theo một người chắc Quân biết Lê Lai chứ,anh ta quyết tâm thoát ly để theo ta mưu đồ đại cuộc . Sau khi đi VạnKiếp, tôi sẽ về Yên Tử Sơn bái kiến quý vị Sư phụ tôi, cũng như thamkhảo ý kiến các ngài về tình hình đất nước và đưa tin cho các anh chị em đã có thể xuống núi về hợp tác với các anh chị em ở đây . Quân lophương tiện cho tôi để tôi có thể đi vào ngày mai.
Lê Quân ngẫm nghĩ, rồi thưa :
- Thưa, tôi nghĩ đường bộ hay đường thủy bây giờ đều nguy hiểm . Cóđiều, mình đi đường bộ, nếu gặp bất trắc, mình dễ xoay xở hơn , ý kiếncô thế nào ?
- Việc này có lẽ Quân biết hơn tôi, xin Quân lo giùm.
- Ðể tôi suy nghĩ và sẽ trình cô ngày mai .
Mai Lan ngập ngừng một lúc, rồi bất chợt hỏi :
- Quân có được tin gì về anh Dung không ?
Lê Quân vội đáp :
- Tôi cũng đang định thưa với cô về chuyện đó .Tôi được liên lạc của anh Dung cho biết là anh ấy đã tới xin gặp Ðức Giản Ðịnh ở Thanh Hóa, nhưng Ngài chưa quyết tâm. Kíp đến lúc có tin Ngài Ðặng Tất hàng giặc thìDung lo về thu xếp việc nhà . Anh Dung đã gặp thân phụ để trình bày điều hơn lẽ thiệt, nhưng nghe đâu Ðặng tướng công gạt đi và chỉ nói là ngàiđã có chủ đích , con trẻ không được bàn vào .
Mai Lan băn khoăn :
- Quân đã biết tâm can của tôi rồi . Dung cứ nghĩ là phải giúp tôi khôiphục nghiệp nhà . Ôi cái nhà mối mọt đã ăn ruỗng rồi , có dựng lại nócũng chẳng đứng vững được tới dăm ngày . Tôi phải gặp lại anh ấy .
Lê Quân buồn bã :
- Trong tình thế hiện tại, anh ấy chưa muốn gặp cô đâu , à mà cô còn nhớ Nguyễn Cảnh Dị không ? Dung đã liên lạc được với hắn ta .
Mai Lan hơi vui :
- Thế hả, anh đó cũng là tay khá đấy . Càng hay cho chúng ta , tôi nghĩchúng ta cứ phải như thế, kết hợp được càng nhiều bạn hữu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu . Thôi, chúng mình đi nghĩ đi .
Lê Quân thực quyến luyến nàng, nhưng cũng đành đứng dậy chia tay .
Ðã sang canh ba rồi mà Mai Lan vẫn chưa chợp được mắt. Qua cánh cửa sổmở rộng, nàng lặng ngắm mảnh trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo ngang mái lầu , lòng buồn không bút nào tả . Không lúc nào bằng lúc này, Mai Lan cảmthấy nỗi cô đơn vô bờ . Ðại sự thì chồng chất những khó khăn, hiểmnghèo, gần như không lối thoát, mà người có thể chia xẻ gánh nặng đangchịu trên vai nàng thì không một ai. Lê Hoàng Quân, có thể, nhưng anh ta còn quá nhiều việc phải lo cho tổ chức, khiến không có thời giờ để đóng góp những ý kiến về đường hướng, chiến lược cho Ðại Cuộc. Dầu sao nàngcũng là đàn bà, tài thao lược còn sơ cạn, mà Ðại Cuộc lại cần những taykiệt liệt, mưu trí hơn người mới mong có cơ may cứu nước trong thời ngửa nghiêng này. Càng nghĩ, Mai Lan càng thêm bối rối .
Ðặng Dung . Ðặng Dung, anh cả của Tổ Chức Anh Hào Phù Trần , người mànàng đang đặt hết hy vọng cho tương lai của đất nước thì mỗi ngày mỗi xa . Hiện nay, chàng như đang hụp lặn trong những nỗi thống khổ tình nhà,nợ nước . Có một người cha hàng giặc giữa lúc quốc biến là một điều nhục nhã không thể nào gột rửa . Dù nàng, dù anh em hào kiệt trong nhóm cókhoan dung biết mấy, cái uy tín ban đầu của chàng chắc cũng không thểnào còn nguyên vẹn. Vì thế, Dung cứ lúng túng mãi trong vùng Nghệ An,Thanh Hóa như muốn làm một cái gì để chứng tỏ tấm lòng son sắt của mình . Chỉ còn một hy vọng cuối cùng là Mai Lan phải làm sao tìm cho được cuốn Võ Kinh Binh Thư Yếu Lược của Ðức Hưng Ðạo , và nhất là bộ Vạn KiếpTông Bí Truyền là một bộ kỳ thư rất quí giá chỉ được lưu truyền trongcác Vương Tôn nhà Trần giữ những địa vị như Quân Sư mà thôi. Sách này là một của báu gia truyền, không được phép tiết lộ ra ngoài, do đó ít aiđược biết tới. Mai Lan cũng chỉ nghe truyền thuyết về nó, chứ thực sựnàng chưa từng được thấy. Dù là của Gia Bảo, nhưng nàng nguyện rằng, vìsự mất còn của Ðất Nước, tương lai của Dân Tộc, nếu Trời Phật độ chonàng tìm được chúng, nàng quyết tâm trao sách cho kẻ hiền tài để mưu đồÐại Cuộc. Người mà nàng hiện nay đặt hết tin tưởng là Ðặng Dung , trangthanh niên anh tuấn mà Mai Lan vừa thương yêu, vừa kính phục.
Ðang lúc lòng ngổn ngang trăm mối, bỗng có tiếng gõ cửa rất nhẹ làm Mai Lan định thần .
Ở giường bên, hai nàng Cúc, Hồng cũng đã bừng tỉnh, nhỏm người dậy, nghe ngóng. Như một con mèo trườn mình trước địch thủ, nàng Cúc nhè nhẹ tiến gần cửa, sẻ hỏi :
- Ai ?
Một giọng thì thào :
- Thưa, Lão Mai đây.
- Có chuyện gì vậy lão ?
Giọng nói trở nên thận trọng :
- Thưa có việc khẩn cấp, thiếu chủ tôi muốn trình cùng Công Chúa .
Cúc quay nhìn lại phía Cô Chủ như chờ đợi. Mai Lan sẻ nói :
- Ðược
Lão Mai nói nhanh :
- Xin cảm ơn Công Chúa, Thiếu Chủ tôi đang chờ Ngài ở dưới phòng khách .
Mai Lan xuống nhanh khỏi giường :
- Lão nói với ông ấy, tôi sẽ xuống ngay bây giờ .
Có tiếng chân dời gót rất nhẹ nhàng, chứng tỏ cho Mai Lão cũng là một cao thủ có hạng.
Mai Lan vô phòng trong rửa mặt thay đồ rất mau, rồi trở ra, bảo hai cô thể nữ :
- Hai con cứ nghỉ đi, để mai mình còn nhiều việc phải làm .
Hồng nói nhanh :
- Ðể chị Cúc nghỉ, cô cho con theo hộ giá .
Mai Lan ân cần đáp :
- Thôi khỏi, cứ ở trên này, khi nào cần ta sẽ gọi .
Nói xong, nàng nhẹ nhàng mở cửa, đi nhanh xuống lầu
Lê Quân đã đợi Mai Lan ở ngay lối đi. Sau cái cúi đầu chào, Lê Quân khẽ nói :
- Có việc quá khẩn cấp nên đã phiền Cô .
Mai Lan gạt đi :
- Ðừng khách sáo, Quân .
Lê Quân nhanh nhẹn hướng dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ ở sau phòng làmviệc . Một bộ trường kỷ khảm xà cừ, nhỏ hơn những bộ bình thường, kê ởgiữa phòng. Một dĩa đèn dầu một ngọn vừa đủ sáng.
Lão Mai đã pha được trà, bưng ra hai chén nước khói bay nghi ngút, hương sen ngào ngạt.
Lê Quân ngồi đối diện với Mai Lan, không để mất thì giờ, chàng vào ngay câu chuyện :
- Trình Cô, tình hình ở Ðông Quan vừa có những biến chuyển rất quan trọng và thực bất lợi cho ta, tôi muốn được thỉnh ý Cô.
Rồi không cần để cho nàng hỏi, Lê Quân tiếp :
- Từ tối hôm qua, các cửa ngõ ra vào Cố Ðô Thăng Long đã bị phong toả,nội bất xuất, ngoại bất nhập. Không những chỉ có một vạn quân của tướngMinh là Trần Tuấn, mới đây lại được tăng viện thêm năm ngàn quân kỵ nữa. Vì thế mà Ðông Ðô gần như bị vây hãm ngặt nghèo.
Ngừng một lúc, Lê tiếp :
- Ðồng thời, một nhóm không nhỏ người Việt địa phương, bỗng nhiên xuấthiện với băng đỏ trên cánh tay phải, được chỉ huy bởi những kẻ lạ mặt,hợp tác với quân giặc kiểm soát các nơi nội thành. Những kẻ này tự xưnglà quân binh của Triều Ðình mới nhà Trần .
Mai Lan ngắt lời :
- Có lẽ chúng tìm tôi ?
Lê Quân khẽ reo lên :
- Công Chúa thực nhạy cảm . Ðội thám sát của ta cho tôi biết chúng tìmbắt Cô, mà nghe đâu chúng cũng đã phong thanh được một ít tin tức về tổchức của nhóm ta nữa .
Mai Lan uất hận :
- Ðây chắc chắn là mưu đồ của Dương . Tôi biết trước là có ngày hôm nay mà . Thực không còn ngôn từ nào để nói về hắn nữa .
Lê băn khoăn :
- Việc đã rất gấp, xin Cô định liệu.
Mai Lan rất bình tĩnh :
- Tạm thời chúng ta phải cố gắng bảo toàn lực lượng , hết sức tránhnhững đụng độ với giặc. Trong khí thế đang lên của chúng, sự đụng độ chỉ là trong chọi với đá, và chúng ta rất dễ bị lộ hình tích và không tránh khỏi bị tận diệt. Quân ra lệnh gấp cho các anh chị em tìm mọi cách lẩntránh cho đến khi ta tìm được một biện pháp an toàn đưa nhóm thoát khỏivòng kiềm tỏa của giặc.
Ngừng một lát, nàng tiếp :
- Anh Vũ Quán cũng không thể là nơi tôi trú chân được nữa . Việc đi VạnKiếp tạm hoãn . Tôi không thể rời Ðông Quan trong cảnh huống này củanhóm được .
Sau một lúc suy nghĩ, Mai Lan nói rất chậm :
- Tôi lánh sang chùa Bạch Mã . Phương Trượng là một bậc trưởng thượng của tôi . Tôi chắc không thể về kịp bên Báo Thiên .
Rồi nàng đứng dậy, nói mau :
- Gọi giùm Lai, bảo sửa soạn đi gấp .
Khi bốn người vừa xuống hết cầu thang lầu thì bên ngoài cửa quán đã có tiếng đập cửa rất gấp .
Lê Quân nói thầm rất nhanh với Lão Mai, rồi cả năm biến ra phía sau .
Trăng hạ tuần đã khuất sau non đoài, trời đất tối như bưng. Băng qua khu lau sậy ven sông, vượt tắt qua mấy thửa vườn rau của dân ngoại ô, nămngười đã tới trước cửa tam quan chùa Bạch Mã. Không chờ gọi cửa, nămngười nhảy qua bức tường thấp của chùa vào bên trong một cách an toàn và nhẹ nhàng.
Trong bóng tối, Mai Lan sẽ nói với Quân :
- Huyền Giác Ðại Sư là bậc trưởng thượng của tôi ,nhưng ít ai biết tớilý lịch của Ngài . Ngài có biết tôi .Mình cũng cứ tạm ở đây một thờigian để nghe ngóng tình hình thế nào rồi sẽ liệu .
Rồi nàng nói mau :
- Bán hương Thọ Xương . Thôi Quân đi đi .
Lê Quân hiểu ý :
- Xin cô bảo trọng . Rồi trong chớp mắt, chàng biến nhanh vào bóng đêm.
Phải gõ cửa ba lần mọi người mới nghe thấy tiếng dép nhè nhẹ từ trong đi ra. Rồi một giọng rất khoan thai, nhưng nhỏ, chỉ vừa đủ nghe vọng ra :
- Mô Phật, đêm khuya thí chủ cần gì nơi cửa chùa ?
Như đã có chủ ý từ trước, Mai Lan ra hiệu cho Lê Lai .
Hiểu ý, Lê từ tốn đáp :
- Bạch thầy, chúng con là học trò chạy loạn qua đây, muốn xin nương nhờ cửa Phật một đêm .
Cánh cửa từ từ mở một cách thận trọng. Tia sáng yếu ớt của dĩa đèn mộtngọn le lói hắt trên khuôn mặt già nua, khắc khổ của một Ðại Sư thấp vàgầy guộc. Ngài đưa cao ngọn đèn mờ soi nhìn từng người, giọng vội vã :
- Xin mời vào .
Ðại sư chờ cho cả bốn đã vào hết bên trong, rồi cẩn thận khóa trái cửa lại.
Ngài tiến lên trước, nói khẽ :
- Xin mời.
Không đợi ai đáp ứng, ngài nhẹ nhàng đi trước dẫn đường. Qua hết mộthành lang hẹp và ngắn, mọi người tới một căn phòng rộng, có nhiều dãybàn ghế kê rất ngay ngắn, trai phòng. Vì cả ba nàng đều vận nam trang và không lên tiếng nên nhất thời Ðại Sư chưa phát hiện được Ngài đưa mọingười tới một đầu dãy bàn ở giữa, kéo một chiếc ghế tượng trưng mời :
- Xin tạm ngồi đây để tôi đi dọn chỗ cho quý vị nghĩ . À quý vị đã dùng bữa tối chưa, cũng xin cho biết để nhà chùa liệu .
Ðã đến lúc Mai Lan phải lên tiếng vì vị sư trước mắt chính là Huyền Giác Ðại Sư.
- Bạch Ðại Sư không nhận ra con sao ?
Giọng nữ của Mai Lan làm nhà sư không dấu được sự sửng sốt . Ngài như cố vận nhỡn tuyến để nhìn cho thực rõ người vừa hỏi ngài. Tuy không lêntiếng nhưng ngài hơi lắc đầu chứng tỏ chưa nhận ra được người quen.
Mai Lan khẽ cười, đứng dậy tiến nhanh lại phía ngài, nắm bàn tay gầy guộc của ngài, lắc nhẹ:
- Thiên Lan đây, Cậu nhận ra con chưa ?
Bình thường, với một vị xuất gia, con cháu cũng không được ăn nói đườngđột như vậy. Nhưng trong tình thế này, Mai Lan không muốn giữ thóithường tình mà thân mật hỏi Ðại Sư như thế. Huyền Giác Ðại Sư khẽ reolên vui sướng :
- Thiên Lan . Có phải đúng Thiên Lan đây không ?
Có tiếng nấc nhỏ .
- Có phải Thiên Lan thực không ?
Mai Lan nghẹn ngào :
- Thưa cậu, chính con đây .
Bọn Lai ngơ ngác trước cuộc gặp gỡ của hai người . . .
Ngay cả Cúc và Hồng, tuy đã theo hầu Mai Lan từ lâu, nhưng hai nàng chưa bao giờ nghe đến tên Thiên Lan.
Ðĩa đèn được đốt thêm ngọn nữa .
Huyền Giác Ðại Sư như quên hết mọi chuyện chung quanh, kéo Mai Lan ngồixuống bên ngài, nhcó mắt nhìn nàng thực lâu, rồi thở dài :
- Cháu thực giống mẹ cháu , nếu không cậu cũng không thể nào tin được .
Ðại Sư yên lặng một hồi lâu, rồi khẽ thở dài :
- Khi vụ công án năm Mậu Dần đổ bể, cậu có tìm cách vào cung liên lạcvới cháu, nhưng tới nơi thì gia đình đã tan nát, mỗi người một phương.Chính cậu cũng phải mai danh ẩn tích cho tới ngày nay .
Mai Lan giọng xa vắng :
- Thưa cậu, khi các ngài Thái Bảo Trần Nguyên Hãn, Thượng tướng quânTrần Khắc Chân bị hại, có tới gần bốn trăm người nữa bị giết theo thìTrần Gia coi như bị diệt. Các anh con bị ruồng bắt gắt gao, may nhờ phúc ấm của tổ tiên nên cũng thoát nạn. Riêng con, vì là gái, vả lại mẹ conchỉ là một vương phi nên con được cứu ra ngoài dễ dàng . Con được đưa về sống trên Yên Tử Sơn, trong am Vân Tiêu. Tuy nhiên, trong thời giansau, con cũng phải cải tên là Mai Lan , và tên này con vẫn còn giữ đếnngày nay.
Bọn Lê Lai ngời nghe mới vỡ lẽ . Nhất là Lê Lai, chàng vô cùng ngạcnhiên vì không ngờ người thiếu nữ mà chàng mới quen mấy bữa nay lạichính là vị Công Chúa mà chàng hằng ngưỡng mộ, nhưng chưa từng có hânhạnh được gặp mặt.
Huyền Giác Ðại Sư cao giọng :
- Gần đây, cậu có nghe nhiều người nhắc tới Mai Lan Công Chúa, cậu cứthắc mắc không hiễu đó là vị nào trong hoàng tộc , vì các công chúa củaTrần Gia thường mang chữ Thiên , không ngờ lại là cháu.
Mai Lan mỉm cười :
- Thực ra, con cũng mới được tin cậu ở đây, và cũng muốn đến thăm cậulắm. Nhưng tình trạng của con hiện nay rất ngặt nghèo, không những bọnHồ không nghĩ đến tình Ngoại tổ của chúng con mà luôn luôn tìm cách tậndiệt cho tới những giọt máu cuối cùng của Trần Gia, mà ngay cả bọn xúnhân của Trần Gia cũng muốn loại trừ chúng con nữa. Vì thế, nếu con đếnđây lại khiến cậu mang thêm họa mà thôi . Xin cậu cũng tha lỗi cho con.
Ðại Sư bùi ngùi :
- Gia đình ngoại chỉ có hai chị em . Mẹ cháu mất sớm, cậu lại xuất giatừ nhỏ, nghĩ đến cảnh côi cút của cháu, trong buổi suy tàn của Trần Gia, nhiều khi cậu muốn rớt nước mắt, nhưng cũng không biết làm sao được..Bây giờ biết cháu chính là Mai Lan Công Chúa, người mà sĩ phu trong nước đang ngưỡng vọng, cậu thực phấn khởi vô cùng . Trong cơn quốc biến,thân già như cậu không làm được điều gì ích lợi cho sơn hà xã tắc, nghĩcũng nhục .
Mai Lan an ủi :
- Cậu đừng nghĩ thế . Công lao của cậu đã ban cho anh chị em chúng controng những năm tháng cậu ngồi giảng sách trong cung, những lời dạy vàng ngọc đó đã hun đúc tinh thần chúng con, khiến ngày nay chúng con biếtsống ra con người, biết tôn trọng quyền lợi thiêng liêng tối thượng củaTổ Quốc, lẽ sống còn của Dân Tộc để không nhúng tay vào việc cõng rắn về cắn gà nhà cũng đủ để cậu hãnh diện với mọi người. Chúng con là kẻ được may mắn thừa kế cái tinh thần cao thượng đó, sẽ cố gắng noi theo gươngtiền nhân để chung lo Ðại Cuộc với toàn dân trong những ngày sắp tới .
Bỗng Ðại Sư như chợt nhớ ra điều gì, hỏi :
- Thế đêm nay con đến đây có việc gì vậy ?
Mai Lan cũng sực nhớ tới hoàn cảnh của mình, thưa:
- Thưa cậu, như con đã vừa trình bày với cậu là tình cảnh của chúng conbây giờ rất ngặt nghèo . Bọn Hồ tuy tan rã, nhưng mới đây, một ngườixưng là Hoàng Tử Dương, em của Trần Khang tức Trần Thiêm Bình, từ LãoQua về, cấu kết với giặc Minh đễ mưu đồ khôi phục Triều Trần . Phụ Hoàng con thì nhiều Phi Tần, nên nhất thời cũng không thể kiểm chứng được gốc tích của bọn Trần Thiêm Bình, thành ra hiện nay chúng con đang phải cắn răng chịu nhục . Vì việc này mà đâu đâu dân chúng cũng ta thán Trần Gia đang rước voi về dày mồ . Và từ chiều hôm qua, bọn chúng đã đem thêmquân kỵ về vây kín Ðông Quan để truy tầm con và nhóm Phù Trần. Lẽ rasáng mai con sẽ đi Vạn Kiếp, nhưng vì biến cố này, con bắt buộc phải ởlại. Trong thành này hiện còn rất nhiều anh chị em đang trông cậy vàocon, nếu con bỏ trốn lấy một mình là con đã phản bội bè bạn, tham sinhúy tử . không xứng đáng là một con người. Dù phải hy sinh tính mạng chobè bạn được sống, cho Ðại Nghĩa thành công con cũng không tiếc ..
Ðại Sư gật gù tán thưởng lời khí khái của cô cháu.
Riêng với Lê Lai, chàng cảm động đến trào ra nước mắt , niềm cảm kháingùn ngụt bốc cao trong tâm hồn vốn đã kiên cường của chàng. Chàng tựnguyện sẽ hiến thân cho tổ quốc và sẽ không từ chối bất cứ một hy sinhnào để đại cuộc đạt tới thành công .
Mai Lan tiếp :
- Cái khó khăn của con lúc này là làm sao bảo vệ được lực lượng mình màkhông phải đụng độ với giặc, cùng lắm là sẽ đưa anh chị em thoát khỏiÐông Quan. Ðể tránh cho cơ sở khỏi bị lộ vì sự có mặt của con, nên đêmnay con đã mạn phép hy sinh sự an toàn của cậu, lên đây nhờ trú chân một thời gian để tìm biện pháp đối phó với tình hình quá khẩn trương hiệnnay.
Rồi nàng quay sang Lê Lai, giới thiệu :
- Con thực vô ý, thưa cậu, đây là anh Lai, con của Lê Thức Ðại Nhân. Còn kia là hai em Thu Cúc, Thu Hồng học trò của con.
Bọn Lê Lai chính thức cúi đầu chào ra mắt Huyền Giác Ðại Sư.
Huyền Giác Ðại Sư khẽ cười :
- Cháu đừng lo cho cậu . Ðến nước này cậu còn nghĩ gì đến hiểm nguy nữa . Thấy cháu lớn khôn, nên người là cậu mãn nguyện lắm rồi. Giờ có phải hy sinh cái thân già này cho bọn trẻ các cháu, cậu cũng nào có từ nan .Các cháu có đói không, để cậu kiếm cái gì ăn lót dạ nhé.
Mai Lan đỡ lời :
- Thôi, cám ơn cậu , hồi hôm chúng con cũng dùng bữa muộn, nên cũng chưa đói .
Rồi nàng nhìn lên khuôn mặt già nua của Ðại Sư tâm tình :
- Con thấy cậu cũng không khác xưa là bao . Hồi còn ở trên Yên Tử Sơn,các vị Ðại Sư của Trần Gia cũng mấy lần chiều con, cho người đi tìm kiếm cậu, nhưng đều không kết quả.
Ðại Sư thở dài :
- Cậu chạy mãi sang Chiêm Thành. Thằng Quý Ly cứ thâm thù cậu ngay từngày cậu ngồi giảng sách trong cung . Những buổi cậu thuyết pháp ở chùaKhai Quốc là không bao giờ nó thèm dự . Vì cậu thận trọng nên nó chưa có cớ gì để hại cậu đó thôi. Vì cháu mà cậu cứ lần lựa ở trong thành mãi . Nhưng sau khi Phụ Vương cháu băng hà là cậu biết có ở lại cũng khônggiúp gì được cho cháu, mà còn nguy hại đến tính mệnh, nên cậu đã phảicắn răng ra đi. Ðến vụ công án năm Mậu Dần cậu biết là không thể ở lạitrong nước được nữa, cậu mới theo một vị đại sư gốc Chiêm vào Nam trúngụ ngay tại Ðồ Bàn .
Cách đây nửa năm, vị sư huynh của cậu là Phương trượng chùa Bạch Mã nàyviên tịch, vì giữ giới luật của vị cố Sư Phụ, cậu mới về đây trụ trì .Vả lại, cậu cũng đã chán cảnh lưu vong lắm rồi . nó vừa tủi nhục, vừa tỏ ra mình quá hèn , thà rằng về đây đối đầu với sóng gió, thi gan vớihiểm nguy, sát cánh với bằng hữu, quyến thuộc để nâng đỡ cứu giúp nhautrong thời hoạn nạn, còn hơn cái kiếp sống thừa nơi đất khách quê người . Phật không thể ở trong một cõi tâm chứa chất những hẹp hòi, yếu hèn, vị kỷ.
Trầm ngâm một lát, Ðại Sư tiếp :
- Vả vì về đây, cậu mới phát giác ra một âm mưu vô cùng thâm độc, có thể đưa tới đại ách cho Ðạo Phật ở nước ta .
Bọn Mai Lan giật mình kinh hãi, Lê Lai khẻ lên tiếng :
- Bạch Ðại Sư, âm mưu đó từ đâu tới ?
Huyền Giác Ðại Sư hướng về Lê Lai dằn từng tiếng :
- Từ Trung Quốc . Ðó cũng là một trong những mục đích chính của cuộc xâm lăng của giặc Minh ngày nay Mai Lan và cậu Lai đến đây đêm nay là vạnphúc cho tôi cũng như tương lai của Phật Giáo đời chúng ta . Mấy ngàynay, tôi như người ngồi trên lửa đỏ, không biết cách nào thông tin vớiliệt vị Ðại Sư trong toàn cõi, nhất là các vị Ðại Sư trưởng thượng củaTrúc Lâm phái trên Yên Tử Sơn . Nếu Mai Lan và cậu Lai chưa mệt thì tôixin trình bày cặn kẽ để hai người mang cái sứ mạng cứu nguy Phật Giáonước Nam đi truyền bá tới Phật Giáo đồ trong nước.
Lê Lai khảng khái thưa :
- Bạch Ðại Sư, chúng con xin lắng tai nghe lời dạy vàng ngọc .
Huyền Giác Ðại Sư vào phòng bên, bưng ra một ấm nước và một khay chén.
Hồng và Cúc vội đứng lên đỡ lấy. Hai nàng bày chén và rót nước, mùi trà sen thơm ngát.
Ðại Sư mời :
- Mình dùng trà cho đỡ buồn ngủ.
Bọn Mai Lan lãnh ý, vui vẻ uống nước.
Sau một tuần trà, Huyền Giác Ðại Sư mới lấy giọng nói :
- Vào đêm mồng sáu tháng rồi, tức cách nay vừa đúng nữa tháng, khoảngquá giờ tý, một nhà sư Trung Hoa đã trốn vào đây. Nhà sư này bị tên ghim trên lưng thấu tới ngực trước, thương thế rất trầm trọng. Cậu có băngbó vết thương, nhưng tình trạng mỗi lúc một nguy kịch . Khi biết mìnhkhông qua khỏi, ngài mới hỏi cậu :
- Xin đạo hữu cho bần tăng gặp phương trượng của quí tự
Ðại Sư nói tiếng Việt rất khá. Sau khi biết cậu chính là người ngài muốn gặp, Ðại Sư mới tiếp:
- Bạch Phương Trượng, bần tăng là người Trung Hoa, nhưng cũng đã từngđược sang An Nam nên có thể nói được chút ít tiếng Việt. Bần tăng từtrong trại quân Minh Triều trốn sang đây, có việc rất cơ mật muốn bạchcùng quý vị Cao Tăng của quý quốc.
Ngài ngưng nói vì quá mệt, sau một lúc lâu mới tiếp :
- Nhưng chắc bần tăng không còn thì giờ nữa , nên xin bạch cùng PhươngTrượng . Xin Phương Trượng hết sức quan tâm đến vấn đề này, vì nó địnhđoạt sự sống còn của Phật Giáo của cả hai nước Trung Hoa và Ðại Việt .
Nói tới đây, vi Ðại Sư gần như kiệt lực , phải một thời gian khá lâu, ngài mới mệt nhọc tiếp :
- Phương Trượng ơi, chắc tới giờ tôi phải đi rồi , cuộc xâm lăng củaMinh Triều kỳ này không những mang tính chất chính trị, mà nó còn là một cuộc xâm lăng tôn giáo nữa , mà tôi là một người trong đoàn tăng sĩlãnh trách nhiệm trong cuộc xâm lăng tôn giáo này. Nhưng tôi không thểphản bội sư môn, phản bội Phật Tổ để làm tay sai cho Ma Giáo . Chính vìthế mà tôi đã liều mạng sống để đưa tin tới Phương Trượng đêm nay .
Ðại Sư ngưng nói, lấy trong áo ra một ống quyển, trao cho cậu, rồi nói những lời dặn dò cuối cùng trước khi viên tịch :
- Tất cả cái âm mưu hiểm độc đó nằm trong ống quyển này, Phương Trượng đừng phụ lời ủy thác của bần tăng .
Sau đó, ngài mê man và viên tịch vào sau giờ sửu.
Mai Lan khẽ hỏi :
- Thưa cậu, tập tài liệu đó nói gì ?
Huyền Giác Ðại Sư không trả lời ngay vào câu hỏi, ngài thư thả nói :
- Trước hết, chúng ta phải đi ngược lại lịch sử Phật Giáo ở nước ta .Phật Giáo tuy mang tiếng là từ Trung Quốc truyền sang nước ta vào nhữngnăm cuối đời Hán Linh Ðế, nhưng thực sự, người nước ta đã theo đạo Phậttừ rất lâu, trước cả khi Ðạo Phật được truyền bá vào Trung Quốc. Vì thế, sau này các Thánh Tăng của ta tuy vẫn theo lý thuyết của Ðức Thế Tôn,nhưng lại lập ra các môn phái riêng như phái Tỳ Ni Ðà Lưu Chi, phái VôNgôn Thông, phái Thảo Ðường và nhất là phái Trúc Lâm của Trần Gia .
Ngưng lại để nhấp một chút trà, Ðại Sư tiếp :
- Do đó, Phật Giáo của ta hoàn toàn độc lập với Trung Quốc , và được các triều đại tích cực ủng hộ, nên về đạo pháp đã tiến rất xa, các sáchnghiên cứu và kinh kệ đã được trước tác và phiên dịch rất nhiều. Hơnnữa, các vị Tôn Sư trong các môn phái đều nghiên cứu song hành Phật pháp và Võ đạo, nhất là Võ Ðạo Dân Tộc, nên nền Võ Thuật nước nhà đã tiếnnhững bước rất dài. Tuy có khác nhau về môn phái, nhưng các vị tôn sưđều là những người có lòng ái quốc cao độ, nên đã đóng góp tài trí rấtnhiều trong việc chính trị, và nhất là luôn luôn sát cánh với toàn dânđể đối phó với biết bao cuộc ngoại xâm, ở mọi thời đại của lịch sử nướcnhà.
Mai Lan ngắt lời :
- Con nghe nói phái Thảo Ðường do Lý Gia sáng lập ?
Ðại Sư cười, đáp :
- Ðúng, năm Kỷ Dậu đời Lý Thánh Tông, nhà vua đi bình Chiêm, có bắt được một vị Ðại Sư người Tầu, nhưng tu ở đất Chiêm, pháp danh là Thảo Ðường. Nhưng Hoàng Thượng thấy Ðại Sư là một Phật Gia uyên bác, nên sắc phongngài làm Quốc Sư để hoằng dương đạo pháp . Vị Ðại Sư này lập ra pháiThảo Ðường và nhà vua là một đệ tử của phái này , mà chính cậu cũng làmột đệ tử .
Mai Lan cười nhẹ :
- Sư Phụ của con cũng thuộc môn phái Thảo Ðường.
Huyền Giác Ðại Sư hơi lắc đầu :
- Tuy nhiên không phải vị tỳ khcó nào cũng là một cao thủ võ lâm , như cậu chẳng hạn.
Rồi để khỏi mất thì giờ, Ðại Sư nói tiếp :
- Vì các môn phái Phật Giáo của ta có ảnh hưởng quá lớn trong dân giancũng như nền thịnh suy của đất nước, nên đã làm cho mọi triều đại bênTrung Quốc lưu tâm rất nhiều. Kịp đến khi Chu Nguyên Chương đánh đổ được nhà Nguyên lập nên nhà Minh thì vấn đề diệt Phật Giáo được đặt ra .
Lê Lai ngập ngừng thưa :
- Bạch Ðại Sư, con nghe nói Chu Nguyên Chương trùng hưng Phật Giáo Trung Hoa ?
Ðại Sư hơi lắc đầu :
- Chúng ta đều bị gạt . Thực ra, Chu Nguyên Chương xuất thân là mộtÐường Chủ của một giáo phái bí mật, được đời gọi là Ma Giáo. Giáo pháinày không phải là một phái của Phật Giáo, mà nó có một nguồn gốc rất bímật. Ma Giáo được tổ chức rất chặt chẽ, vừa có tính cách thần bí, vừa có tính cách chính trị. Giáo chúng được tổ chức thành đoàn ngũ chiến đấu . với những giáo luật khắt khe, tàn bạo. Nhờ lực lượng này mà Chu NguyênChương đã dẹp được nhà Nguyên đang trong buổi suy tàn và lập ra MinhTriều. Nhưng vì Phật Giáo là một tôn giáo rất mạnh và có ảnh hưởng sâurộng về chính trị trong nước, nên ngay khi bình định được thiên hạ, Minh Chủ sợ dân chúng không chấp nhận cái nguồn gốc Ma Giáo của mình, nênhắn ta mới tạo ra những hành động có tính cách phục hưng Phật Giáo đểlấy lòng dân, nhưng thực sự Ma Giáo vẫn là một lực lượng nòng cốt củatriều đại. Trong các chùa chiền, các vị cao tăng uyên bác dần dần hiếmđi, và thay thế vào đó bằng một lớp tăng sĩ mất gốc, tiếng là thờ Phậtnhưng hành vi thì tà mị . Và không lâu, Phật Giáo biến thành một thứ tôn giáo phù chú, bùa yểm, lẫn lộn với các tà giáo như Lạc Ma Giáo, Phù Chú Giáo và các vị sư trở thành các thày cúng, thày phù thủy .
Bọn Mai Lan ngồi nghe cảm thấy sợ hãi vô cùng. Ðại Sư nói tiếp :
- Phật Giáo bên Trung Quốc hiện nay đang trong thời mạt vận . Chu Nguyên Chương đã thao túng được các giới trong nước, khiến các vị phật giachân chính trở nên cô lập và mai một dần .
Ðại Sư uống thêm chén trà, cao giọng :
- Sau khi đã thành công trong vấn đề Phật Giáo ở Trung Quốc, Minh Triềumới bắt đầu quay sang nước ta và vấn đề Phật Giáo của ta đã được hoạchđịnh thành một âm mưu vô cùng thâm độc, mà ý cao tăng Trung Hoa tới đâygọi là một cuộc Xâm Lăng Tôn Giáo.
Bọn Mai Lan đã bắt đầu thấy vấn đề hơi ló dạng. Ðại Sư tiếp :
- Khi nghe nói tới xâm lăng tôn giáo, cậu cũng không thiếu gì . mãi saukhi đọc tập tài liệu của Trí Thông Hòa Thượng, tên vị Ðại Sư, cậu mới vỡ lẽ và sợ hãi vô cùng.
Ngài đứng dậy, đi nhanh vào phòng, một lúc sau, mang ra một ống quyểnnhỏ bằng cổ tay một đứa bé, dài hơn gang tay, cẩn thận lấy ra một tậpgiấy nhỏ trải ra mặt bàn, tiếp :
- Ðây là ống quyển của Trí Thông Hòa Thượng, trao cho cậu . trong đỏ cókế hoạch thôn tính nền Phật Giáo Ðại Việt . Tóm tắt là cùng sang vớiđoàn quân xâm lăng, có chừng một trăm tăng chúng của Ma Giáo . Nhờ thếlực của quân Minh, chúng sẽ chia nhau tiến chiếm các chùa chiền củachúng ta, lấy cớ là để trùng hưng Phật Giáo Ðại Việt . Sau đó, chúng sẽcó những kế hoạch tàn phá tới tận cỗi rễ nền Ðạo Pháp của chúng ta màcác Tổ Sư ta đã mất hàng bao trăm năm mới xây dựng lên được. Một pháttên sẽ bắn chết hai chim : Phật Giáo chân chính sẽ bị Ma Giáo tận diệt,đồng thời nền võ học của dân tộc cũng bị mai một theo. Do đó, mà Dân Tộc ta sẽ mất dần sức đề kháng để đất nước này sẽ vĩnh viễn trở thành mộtquận lỵ của Bắc phương.
Mắt Ðại Sư trở nên xa vắng :
- May thay, nhờ sự hy sinh cao cả của Trí Thông Hòa Thượng, một vị caotăng trà trộn trong đám sư xâm lăng đã vì Phật Pháp mà đưa tin này đếncho chúng ta, để chúng ta có đủ thì giờ tìm biện pháp đối phó trước cơnpháp nạn .
Huyền Giác Ðại Sư quay sang Mai Lan :
- Thiên Lan Công Chúa, có lẽ đây cũng là cơ duyên, kể từ lúc này, cháumang cùng một lúc hai sứ mạng, vừa cao cả, vừa khó khăn nguy hiểm, đó là sứ mạng cứu nguy Dân Tộc và Phật Giáo Ðại Việt .
Ðại Sư vừa nói, vừa trao ống quyển cho Mai Lan .
Mai Lan mắt rưng rưng lệ, tay hơi run đỡ lấy nó trên tay Ðại Sư nhưng giọng cương quyết :
- Con xin lãnh ý .
Trời về đêm mà bọn Lê Lai, Thu Cúc, Thu Hồng thấy mồ hôi lạnh ướt đầm áo .
Ðợi cho Mai Lan cất cẩn thận ống quyển vào trong bọc, Ðại Sư mới thong thả nói :
- Cậu không ngờ công chuyện nó diễn biến mau lẹ đến thế , vì sáng hômqua, cậu đã tiếp một tên trong đoàn tăng sĩ xâm lược . Hắn thuyết cậu về mục đích phát triển Phật Giáo của nhà Minh, về sự ích lợi và thức thờicủa sự hợp tác của chúng nó , và nó "hứa" hai hôm nữa sẽ đưa đến đây hai tên tăng sĩ Trung Hoa và nhiều kinh sách mang từ Tàu sang để "giúp đở"cậu hoằng dương đạo pháp . Như thế là chúng đã bắt tay vào việc rồi .Các chùa chiền của chúng.ta sẽ lần lượt bị nhóm Ma Giáo này khống chế .
Ðại Sư trở nên buồn rầu :
- Thực chưa kịp hội ngộ đã đành chia phôi , rồi ra Công Chúa cũng không thể trú ngụ ở đây với cậu được hơn một ngày .
Trước tình thế này, Mai Lan cũng hoang mang .
Bỗng Huyền Giác Ðại Sư sáng mắt lên :
- Thiên Lan, sắc sắc, không không là lẽ ảo diệu nhất của Phật pháp , nơi an toàn nhất là nơi không có một chút an toàn .
Mắt Mai Lan rực sáng, nàng reo lên :
- Cám ơn cậu đã chỉ điểm , con đã ngộ được lời của cậu rồi . Trời cũngđã gần sáng, xin mời cậu đi nghỉ. Chúng ta cần phải dành sức cho nhữngcam go của ngày mai .
- Cháu nói rất phải.
Ðại Sư đứng dậy ngay, hướng dẫn mọi người về khách trú phòng ở dảy nhà ngang .
Bên ngoài trời mờ sương . có lẽ đã sang canh tư.
Trời hừng đông.
Năm bát cháo đậu xanh thơm ngát, khói bay nghi ngút . Ðĩa đường thẻThanh Hóa vàng đậm đặt bên cạnh dĩa cà ghém nén trong trong. Bữa ăn điểm tâm của Huyền Giác Ðại Sư đãi cô cháu Công Chúa và bọn Lê Lai.
Huyền Giác Ðại Sư cầm lấy chiếc thìa sứ, mỉm cười :
- Các cháu dùng tạm chút lót dạ .
Rất tự nhiên, Mai Lan lấy một tô đặt trước mặt, liếc nhanh về phía Lai :
- Ðại Sư ban lộc, chúng ta cứ tự nhiên dùng.
Ðại Sư cười :
- Của nhà chùa thì đều là những món ăn thanh đạm như thế này, cậu Lai đừng chê nhé .
Lê Lai vội vã đỡ lời :
- Ðại sư dạy quá lời . chúng con đâu dám.
Nói xong, chàng cũng lấy phần mình, cầm lấy một chiếc thìa sứ, chàng lễ phép :
- Xin phép Ðại Sư và Công Chúa.
Lằn đầu tiên Mai Lan nghe lối xưng hô này của Lai, nàng liếc xéo chàng ta, mỉm cười :
- Không dám .
Ðại Sư quay lại phía hai cô thể nữ đứng hầu sau lưng Mai Lan, vui vẻ nói :
- Cả hai cháu Cúc, Hồng nữa.
Thu Cúc vội thoái thác :
- Bạch Ðại Sư cho phép chúng con đứng hầu.
Ðại Sư mỉm cười nhìn Mai Lan. Ngài không dám đường đột tự quyết định vì dù sao việc này là quyền của nàng.
Mai Lan hiễu ý, nàng khẽ gật đầu, nói :
- Thôi, ta cũng mạn phép Ðại Sư, hai con cùng ngồi ăn đi. Mình còn nhiều chuyện phải làm gấp.
Hai cô thể nữ lưỡng lự một chút, rồi cùng ngồi xuống bàn, lấy phần mình, lễ phép thưa :
- Chúng con xin mạn phép .
Mai Lan múc một thìa cháo, nhấp thử, cười khen :
- Tuyệt, mỗi sáng được ăn lót dạ thứ cháo đậu này, con cũng muốn đi tu . Ai nấu mà khéo thế cậu ?
Huyền Giác Ðại Sư nghe cô cháu pha trò, rất thích thú, nói mau :
- Cậu chứ ai .
Mai Lan reo lên :
- Cậu Con không ngờ cậu giỏi bếp núc đến thế. Con chiu chút . Gạo tấm đây, nên chi cháo thơm ngon thế này.
Ðại Sư thong thả nói :
- Nhưng cháu nên nhớ đây là bữa sáng đãi khách quý của cậu , chứ không phải sáng nào nhà chùa cũng dùng như thế này.
Nghe Ðại Sư nói, cả bọn đều cười rộ. Mai Lan giọng thực ngậm ngùi :
- Từ ngày mẹ con mất , cho mãi đến hôm nay con mới được săn sóc và ăn bát cháo ngon như thế nầy .
Im lặng . Ðại Sư mắt rưng rưng cảm động . Ngài mường tượng đến người chị gái thân yêu nhưng bạc phước thuở nào .Ngài như quên mình là một Ðại Sư phương trượng một ngôi chùa tăm tiếng , mà chỉ còn là một người cậuruột trước cô cháu xinh đẹp và đáng tội nghiệp .Nếu không có bọn Lê Lai , chắc hai cậu cháu đã ôm lấy nhau khóc ròng rồi .
Những phút xúc động cũng qua mau. Ðại Sư hơi lắc đầu, rồi đẩy ra đường thẻ về phía khách, thân mật :
- Các cháu ai thích ngọt thì dùng đi. Món cháo đậu xanh ăn với cà nén cũng là một món quốc hồn quốc tuý của mình đấy.
Lê Lai với tay lấy một miếng đường, thả vào bát mình, khẽ nói :
- Xin Ðại Sư.
Cả bọn vừa ăn, vừa khen cháo ngon luôn miệng làm Huyền Giác Ðại Sư vô cùng sảng khoái.
Mai Lan bỗng ngưng ăn, nói : .
- Sáng nay chúng ta phải hết sức thận trọng . Ăn xong, Hồng và Cúc sẽgiả bộ làm khách thập phương ra lễ ở chùa ngoài. Các con phải cẩn thậnđể ý những khách đến chùa, vì thế nào tụi giặc cũng cho người đi dò latung tích của ta ở các chùa chiền. Anh Lai chịu khó ra trước sân chùagiả dạng làm ông thầy bói để tiếp ứng hai đứa nếu chẳng may có chuyện gì bất lợi xảy ra . à, anh có mang cái áo lương thâm nào không ?
Lê Lai nhanh nhẩu đáp :
- Thưa có.
- Rất hay . Cần nhất là chúng mình đừng vọng động , nếu thực sự chưa cógì quá nguy đến tính mạng. Trường hợp vạn nhất đám sư Minh có đến chùangày hôm nay, trước ước hẹn với Ðại Sư của chúng ta vào sáng mai, ngoàiđó, ai cứ lo giữ gìn hình tích của mình đừng bận tâm gì về tôi ở trongnày. Mình cố gắng diên trì cho tới tối nay, tôi sẽ có biện pháp an toàn .
Huyền Giác Ðại Sư ngạc nhiên vì thấy cô cháu phân phối công việc mộtcách chuẩn xác và mau lẹ, không khác một người lịch duyệt và có bản lĩnh thượng thừa.
Ngừng một lát, Mai Lan tiếp :
- Trong trường hợp động thủ, ba người phải tiếp ứng nhau chặt chẽ, tacần thanh toán chiến trường thực lẹ. Cứ bình tĩnh chiến đấu . Sau khixong, phải chạy gấp ra phía sau chùa đợi tôi.
Lê Lai được Mai Lan gắn cho bộ râu mép, trải chiếc chiếu con dưới mộtgốc cây đại cổ thụ ở một góc chùa, bày tráp và một lư hương nhỏ, khóibay nghi ngút. Chàng ra dáng chững chạc, ngồi đợi khách coi bói và giảixâm. Cúc và Hồng thì áo tứ thân, thắt lưng xanh, chít khăn mỏ quạ, đanglễ trước tiền điện y như hai tín nữ mộ đạo.
Bên trong Tàng kinh các ở phía sau chùa, Mai Lan ngồi đối diện với Huyền Giác Ðại Sư. Nàng hỏi Ngài :
- Cậu thấy có gì sơ hở không ?
Huyền Giác Ðại Sư lắc đầu :
- Chu đáo lắm rồi .
Mai Lan như đã sẵn định kiến, bình tĩnh nói :
- Nếu tụi nó y hẹn vào ngày mai mới tới đây thì là nhất, bằng không cháu cứ lánh mặt đi là xong, cậu hãy lo nơi ăn chốn ở cho chúng, cố gắng đãi ngộ chúng thực chu đáo, cháu chỉ cần ở đây tới tối mọi việc sẽ đâu vàođó .
Nàng nhìn quanh căn phòng rộng với những kệ kinh sách chạy dài theo bốn bức tường và năm dãy kê song song ở giữa, khẽ thở dài :
- Những bộ chân kinh quý báu này rồi đây sẽ bị tịch thu hết cả . Thực đáng tiếc ! Mưu đồ của giặc thực quả sâu hiểm cậu nhỉ .
Ðại Sư than thở :
- Tiếc làm gì cháu , cả giang sơn gấm vóc này, cả dân tộc này đều mất về tay chúng thì còn xá gì mấy cuốn sách vô tri .
Mai Lan khẽ gật đầu :
- Lời cậu dậy rất phải , nước đã mất thì mọi sự đều mất, cả cái thân xác của cậu, của con cũng trở thành nô lệ của chúng rồi còn gì . Tiếng nàng trở nên nghẹn ngào .
Một lúc sau, Huyền Giác Ðại Sư nói :
- Tuy nhiên, cậu cũng đã chôn đi được một số sách quý, nhất là nhữngkinh kệ, sách giáo lý, đạo pháp do các vị thánh tăng của ta trước tác,hy vọng một ngày không xa, quân xâm lăng bi quét sạch khỏi bờ cõi, đấtnước độc lập, dân tộc tự chủ, mà nhờ đó mà Ðạo Phật nước nhà được phụchưng thì những di sản quý báu của tổ tiên phần nào cũng còn đó , nhưngtiếc rằng ở đây cũng không đủ, còn thiếu nhiều bộ .
Ngài nói xong, kéo Mai Lan ra gần khung cửa sổ, mở rộng ra vườn sau chùa . Mảnh vườn không rộng quá hai sào chung quanh vươn lên những cây nhãncổ thụ, cành lá rườm rà. Những lối đi rải sỏi trắng chia khu vườn thànhnhững ô vuông vức, gọn gàng. Ở giữa vườn là một chiếc hồ bán nguyệt,trung tâm hồ xây một tòa sen với tượng Ðức Phật bằng cẩm thạch rất mỹthuật. Sau hồ không xa là một tòa bảo tháp chín từng sừng sững vươn lêngiữa thảm cỏ xanh mướt.
Mai Lan buột miệng khen :
- Khu vườn thực đẹp .
Ðại Sư khẽ nói :
- Pho tượng Ðức Phật này được tạc vào đầu nhà Lý, rồi đây vật vô giá này sẽ bị giặc cướp mất thôi .
Ngài hạ thấp giọng, khẽ nói rất nhỏ bên tai Mai Lan :
- Cháu để ý tới gốc nhãn thứ hai bên phải bảo tháp, thân chia ra ba chạnh ngay từ gốc đó . thấy chưa ?
Mai Lan khẽ gật đầu :
- Thưa thấy .
- Cậu chôn sách ở sau gốc nhãn đó, sâu chừng một thước, cháu nhớ kỹ nhé.
Ðại Sư tiếp, chậm và rõ ràng :
- Sách để trong một chiếc rương gỗ vàng tâm, dù chôn lâu sách cũng không bị mục, còn có một số vàng bạc đáng kể, tài sản quyên cúng cho chùa này từ mấy đời nay. Vì đại sự, khi cần, cháu cứ tự tiện tới lấy mà dùng.
Mai Lan vô cùng ngạc nhiên về sự tiết lộ của Huyền Giác Ðại Sư. Nàng cảm động nói :
- Con xin lãnh ý .
Mặt trời đã lên. Những sợi nắng đầu ngày đang nhuộm vàng những ngọn nhãn trong vườn. Mấy chú chào mào bay lượn từ lùm cây nọ sang lùm cây kia,đàn se sẻ gọi nhau ríu rít, bay là là trên các mái chùa rêu phong, congvút.
Từ trong dẩy nhà ngang, một chú sa di áo nâu sòng dài lướt thướt, lễ mểxách bình nước tưới cây đi ra. Chú thong thả và cẩn thận tưới từng gốchoa, từ những cụm hải đường hoa đỏ tươi , mấy chậu thược dược nở rực rỡđến hàng vạn thọ đậm chạy dài hai bên lối đi sỏi trắng.
Chú sa di này là người đầu tiên mà Mai Lan thấy trong ngôi chùa u tịch này.
Trong vài giây phút ngắn ngủi. Mai Lan như quên mất cái hiện tại tangthương của đất nước, nỗi thống khổ của bao triệu đồng bào ruột thịt đang rên xiết dưới gót giày hung bạo của quân giặc xâm lăng, cảnh huống gian truân hiện nay, cũng như cái thân phận hẩm hiu của mình trước khungcảnh tươi mát, thanh bình và êm ả của khu vườn trước mặt . Chưa bao giờnàng thấy tầm hồn mình gần gủi với đời tu hành như lúc này . Nàng bỗngnhư khao khát được trút bõ hết những vấn vương trần lụy , những ưu tưphiền muộn , những trách nhiệm nặng nề đối với đất nước , với dân tộcđang ngày đêm canh cánh bên lòng , trĩu nặng trên đôi vai bé nhỏ , yếuớt , để được ẩn dật trong nếp sống tu trì , tan loảng với cỏ cây , vớitiếng kệ câu kinh , với mùi trầm hương ngào ngạt sớm chiều , trọn đờinép dưới bóng từ bi của Phật Tổ.
Bỗng từ ngoài con đường cái quan bên kia lũy trúc của chùa, vang lêntiếng vó câu rồn rập, chen lẫn với tiếng nhiều phụ nữ gào khóc thảmthiết khiến Mai Lan bừng tỉnh khỏi cơn trầm mê siêu thoát để trở về vớihiện tại phũ phàng, với những lo âu chất ngất, những khó khăn trùngtrùng.
Ðứng cạnh nàng, Huyền Giác Ðại Sư khẽ thở dài, u uất :
- Mới bảnh mắt mà chúng đã bày trò đốn mạt, hiếp đáp dân lành . Thực khổ, thực khổ .
Cả hai ngưng trọng, dõi mắt trông theo bóng vó ngựa mờ dần về hướng sông Tô Lịch. Chẳng mấy chốc lại một đoàn ngựa xe khác của giặc ào ào cuốngió chạy qua rồi chìm tắt cuối chân trời, bụi bay mù mịt . Không khíbỗng trở nên ngột ngạt, khẩn trương.
Mai Lan lo lắng khẽ hỏi :
- Thưa chùa có bao nhiêu tăng chúng ?
- Ngoài sư bác Giác Huệ cậu cho về quê thăm nhà, trong chùa còn có sư bác Giác Hạnh và ba sa di giúp việc trong chùa.
Mai Lan thận trọng :
- Thưa, họ là người thế nào ạ ?
Ðại Sư như hiểu ý, đáp :
- Giác Huệ là người lanh lợi, ưa hoạt động và có tinh thần nghĩa hiệp.Ông ta cũng tinh thông võ nghệ, nhưng cậu không biết bản lãnh cao tớiđâu. Giác Hạnh thì là kẻ chân tu, nhút nhát. Ngoài việc tu hành, hầu như không muốn để tâm tới việc gì nữa. Hai sư này đều là đệ tử của vị sưhuynh của cậu. Ðối với cậu, họ vẫn một lòng tôn kính vâng phục. Còn bađứa sa di đều còn nhỏ tuổi, cậu mới nhận vào chùa gằn đây . Tuy nhiên,những việc cơ mật như chuyện Trí Thông Ðại Sư, cậu đều dấu họ vì nó quáquan trọng, liên quan tới vận mệnh của cả giáo hội Phật Giáo Ðại Việt