Thần Tiêu Thiên nằm ở tầng trời thứ chín, vốn là một mảnh thế giới cực bao la, nhưng bởi trận đại chiến nhiều năm trước, Thần Tiêu Thiên bị đánh nát, hóa thành vô số đại lục và tinh thần phá toái.
Ở chỗ này, khắp nơi toàn là quang mang lẫn với hắc ám, thiên không phảng phất đã nứt vỡ, vụ khí hỗn độn cuộn trào trong đó.
Hống!
Tiếng hung thú cường đại truyền ra từ trong tinh không nơi xa, tỏ rõ nguy cơ ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
- Đây là Thần Tiêu Thiên ư? Không ngờ lại hoang vu thế này!
Trong mắt Khương Tư Nam cũng chớp qua một tia kinh ngạc.
Tuy hắn đã nghe Long Hoàng nói qua về tình hình ở Thần Tiêu Thiên, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng như thế, hắn vẫn không khỏi chấn kinh.
Sợ rằng chỉ có đại chiến cấp bậc Tiên Đế mới có thể tạo thành thương hại không thể nghịch chuyển như trước mắt.
Phải biết, thiên địa vũ trụ có Thiên Đạo chủ tể thì có thể tự động khôi phục, tỷ như Đại La Kim Tiên có thể một quyền oanh pháhư không, xuất hiện mảng lớn vết nứt, nhưng rất nhanh hư không liền sẽ tự động khôi phục như xưa.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện thương hại không thể nghịch chuyển, loại lực lượng như thế căn bản không phải cường giả Tiên Vương có thể làm được, có lẽ chỉ có Tiên Đế vô thượng mới đủ sức tạo thành cảnh tượng khủng bố đến vậy.
- Rất lâu trước kia, nghe nói Cửu Trọng Thiên vũ trụ từng bị ngoại địch xâm nhập, toàn bộ cường giả trong khắp Cửu Trọng Thiên đều xuất động, trận chiến ấy huyết vũ ngất trời, hủy thiên diệt địa, vô số sinh linh chiến tử, ngay cả Thần Tiêu Thiên đều bị đánh nát, thế nên mới xuất hiện cảnh tượng như bây giờ!
Hoàng Thiên Y áo hồng khẽ cười nói:
- Chẳng qua Thần Tiêu Thiên này tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng do tương thông cùng Hỗn Độn vực hải, xuất hiện rất nhiều bảo vật và sinh linh kỳ dị trong hỗn độn, có một số thậm chí cực có ích với cả cường giả Tiên Vương, thế nên có rất nhiều cường giả tới đây thám hiểm, có người thậm chí có thể tìm được truyền thừa do cường giả từ trận chiến thời thượng cổ lưu lại, vậy nên đây là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi kỳ dị nhất trong Cửu Trọng Thiên Tiên giới!
- Thiên Hương Thánh Địa ở chỗ nào?
Khương Tư Nam hỏi.
- Thiên Hương Thánh Địa ở trên một đại lục phá toái, được xưng là Thanh Khư, vận khí chúng ta không sai, cách nơi này không xa, đại khái chừng nửa ngày liền có thể đến nơi!
Hoàng Thiên Y áo hồng mở miệng cười nói.
- Ta nói này Thánh nữ điện hạ, sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ còn muốn ở lại giúp tiểu tình lang? Ta nghe nói trong Thiên Hương Thánh Địa ngay cả bán bộ Tiên Đế cũng có, đến lúc đó không chừng khó tránh được một trường ác chiến!
Long Hoàng liếc Hoàng Thiên Y áo hồng một cái, cất tiếng nói.
- Cần ngươi quản!
Hoàng Thiên Y áo hồng lườm hắn một cái, nói:
- Ta sợ các ngươi không nhận ra đường, vừa nãy tiểu tử này cũng tính là đã cứu ta, giờ ta giúp lại hắn một lần, coi như trả nhân tình cho hắn!
Khương Tư Nam khẽ cười, trong lòng cũng tuôn ra cảm giác ấm áp.
Lần này đội ngũ cùng Khương Tư Nam tới đây cũng được tính là khá cường đại, Long Hoàng tuy chỉ có tu vi bán bộ Tiên Vương, nhưng thêm cả lực lượng của Tổ Long sáo trang, chiến lực của hắn thậm chí còn hơn cả cường giả Tiên Vương bình thường.
Lại thêm bốn vị Tiên Vương trưởng lão Tổ Long cung, bốn vị Tiên Vương trưởng lão Phượng Hoàng nhất tộc, tổng cộng có tận mười một Tiên Vương!
Lực lượng kinh khủng như thế, đặt ở chỗ nào đều đủ để khiến người kinh hãi.
Càng không cần nhắc tới, tuy Khương Tư Nam mới vừa đột phá đến cảnh giới Thần Vương, nhưng một thân thần lực hạo hãn không gì sánh nổi, dù phải đối đầu với bán bộ Tiên Đế cũng đủ sức đánh một trận.
Thiên Hương Thánh Địa tuy mạnh, nhưng chẳng qua chỉ tương đương với Nhân tộc Thiên Đình thôi, Khương Tư Nam tin tưởng, lần này nhất định có thể cứu ra được phụ mẫu mình.
- Phụ thân! Mẫu thân!
Trong mắt Khương Tư Nam chớp qua một tia hoài niệm sâu đậm.
Ký ức về Khương Tử Hiên và Nam Ngưng Vân trong đầu hắn chỉ tồn tại đến khi hắn mấy tuổi, khi đó Khương Tử Hiên một thân áo trắng, lưng đeo trường kiếm, trong ánh mắt tràn đầy anh khí cùng duệ trí, được người xưng là Bạch Mã tướng quân, tung hoành sa trường, vô địch cái thế.
Khi đó Nam Ngưng Vân luôn mặc một thân quần trắng, tóc đẹp đen bóng quấn ở trên đầu, mặt cười ôn uyển mà dễ nhìn, đứng dưới cây lê, hoa lê rơi như tuyết trên người nàng, mỹ lệ như không phải nữ tử nhân gian.
Hồng lưu ký ức ùa về, nỗi nhớ nhung trong lòng Khương Tư Nam càng trở nên cường liệt.
Từ Kiền Nguyên vực đến trọn cả Chân Cương Giới, từ Chân Cương Giới đến Thái Sơ đại thế giới, từ Thái Sơ đại thế giới đến Cửu Trọng Thiên Tiên giới.
Khương Tư Nam luôn một mực truy tìm bước chân phụ mẫu, nỗ lực đi tìm từng tia hi vọng.
Hiện nay, hắn rõ ràng biết phụ mẫu ở ngay trước mắt, nhưng trong lòng bất giác dâng lên cảm giác sợ sệt.
- Chúng ta đi!
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, trong mắt lấp lánh tinh mang, cùng đám người Hoàng Thiên Y, Long Hoàng nhanh chóng di chuyển về phía trước.
...
Dưới tinh không bao la, có một mảnh đại lục bị quang manh xanh rờn bao phủ.
Phiến đại lục này được xưng là Thanh Khư, cũng là nơi đặt trụ sở Thiên Hương Thánh Địa.
Thanh Khư tuy chỉ là một khối đại lục phá toái, nhưng lại tràn đầy các loại khí tức thần bí, khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, sinh cơ bừng bừng, đỉnh núi xanh rờn, trong núi chảy xuôi từng dòng suối trong vắt, hồ bạc lấp lánh như mặt gương soi.
Khắp nơi quanh đây đều tràn đầy khí tức tự nhiên, phảng phất chỉ cần người vừa đến nơi này, nội tâm liền sẽ được tịnh hóa, trở nên cực kỳ an tường.
- Ông!
Một đạo lưu quang màu tím từ chân trời bay tới, hóa thành một nữ tử áo tím, dung nhan tiếu lệ, vóc người thon dài, hạ xuống dưới một tòa đỉnh núi thanh tú, sau đó thuận theo lối mòn uốn lượn, đi vào trong lòng núi.
Bốn phía nơi này đều khắc đầy phù văn vô cùng huyền diệu, phảng phất trọn cả phiến đỉnh núi đã dung làm một thể với thiên địa, ẩn ẩn tán phát ra một cỗ khí tức hạo hãn không gì sánh nổi.
Nữ tử áo tím tuy nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng tròng mắt lại tràn đầy một loại khí tức dụ hoặc, đặc biệt là chiếc cằm hất lên cao cao, càng mang đến cảm giác kiêu ngạo.
Mà tu vi nàng, không ngờ đã đạt tới cảnh giới bán bộ Tiên Vương.
- Gặp qua hai vị Thái Thượng trưởng lão, ta phụng mệnh Thánh nữ đến đây hỏi cung Nam Ngưng Vân!
Nữ tử áo tím đi vào sâu trong lòng núi, trước mặt chợt hiện lên hai vị lão ẩu cấp bậc Tiên Vương, khắp người tán phát ra khí tức sâu không lường được.
- Lệnh bài!
Một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, nữ tử áo tím vội vàng lấy ra một chiếc lệnh bài màu xanh, bị một lão ẩu trong đó trực tiếp vươn tay khẽ hấp, cứ thế khẽ khàng rơi vào trong tay.
- Không vấn đề, tiến vào đi!
Tùy theo thanh âm lão ẩu kia vang lên, tay hai người đồng thời kết ấn, nháy mắt dường như đã kết ra hàng ngàn hàng vạn thủ ấn vô cùng huyền ảo, đột nhiên xạ lên trên vách đá trước mặt.
Ầm ầm!
Vách đá từ từ mở rộng, lộ ra một thông đạo đen nhánh thâm thúy.
- Đa tạ hai vị Thái Thượng trưởng lão!
Nữ tử áo tím khẽ hành lễ, sao đó liền men theo thông đạo đi xuống dưới.
- Ai... Thánh này đây đã là lần thứ ba rồi nhỉ? Xem ra Thánh nữ càng lúc càng mất kiên nhẫn!
Lão ẩu bên trái mở mắt ra, trong ánh mắt vẩn đục chớp qua một tia phức tạp, chậm rãi nói.
- Thiên Hương đế kinh chính là truyền thừa căn bản của Thiên Hương Thánh Địa chúng ta, các thời kỳ đều chỉ có Thánh nữ mới có thể tu luyện, Nam Ngưng Vân đã không phải Thánh nữ, nhưng khăng khăng lại không chịu giao ra, hơn nữa Thánh nữ hiện nay cũng không dám cưỡng đoạt. Có điều theo ta thấy, sợ rằng không bao lâu nữa, Thánh nữ liền sẽ chọn cách thi thố một ít thủ đoạn kịch liệt?
Lão ẩu còn lại cũng lắc lắc đầu, thở dài một hơi nói.