Phốc!
Từ trong miệng Quân Chiến Thiên phun ra một búng máu tươi, khắp người đều là máu thịt mơ hồ, nứt vỡ thành từng khối như đồ sứ vậy, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
Mộ khí trên người hắn càng nặng, nhưng trong mắt lại chứa đầy thần sắc điên cuồng và tuyệt vọng.
- Vì cái gì? Vì cái gì mà ngươi có thể dung hợp Hồng Mông Tạo Hóa tháp, Hồng Mông Tạo Hóa tháp chính là sồ hình vũ trụ, chưa siêu thoát thì căn bản không cách nào dung hợp, vì sao ngươi có thể làm được?
Quân Chiến Thiên nghĩ mãi mà không thông, nhưng hắn biết, hắn đã triệt để thất bại.
Thế giới trong cơ thể bị hủy, cũng đồng nghĩa vói một thân pháp lực hạo hãn đã mất đi chín thành chín, dù không chết chỉ sợ cũng sẽ biến thành một phàm nhân không còn pháp lực.
Càng huống hồ, một kích kia của Hồng Mông thế giới chẳng những đánh nát thế giới hắn, mà còn đánh nát sinh mệnh bản nguyên, khiến hắn triệt để mất đi hi vọng.
- Nói thật, nguyên nhân này ta cũng không biết!
Khương Tư Nam suy nghĩ lát rồi chậm rãi nói.
Hắn quả thực không rõ ràng, hắn một mực cho rằng Hồng Mông Tạo Hóa tháp là một kiện bảo vật, nhưng không ngờ sau khi hắn đột phá phong tỏa của lực lượng sinh tử, tấn thăng đến cảnh giới Thần Vương, Hồng Mông Tạo Hóa tháp lại dung làm một thể với Hồng Mông thế giới.
Khương Tư Nam suy đoán, có lẽ là bởi chín đại bản nguyên nguyên chi lực quy một, cũng tức là bởi tác dụng của Hồng Mông tử khí thần bí, nhưng hắn cũng không dám xác định.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Ta đúng là đã bại! Nhưng các ngươi đều phải chết, toàn bộ các ngươi đều phải chết! Phiến vũ trụ này sắp phá diệt, vạn linh tử tịch, huyết hải ngất trời, ta chẳng qua là đi trước một bước thôi, ta ở dưới chờ đợi các ngươi!
Quân Chiến Thiên đột nhiên cất lên một tiếng cười to, trong mắt chất đầy thần sắc không cam tâm và tuyệt vọng, nhưng thế giới bị hủy, dù là cường giả Tiên Đế cũng bó tay, trong cơn khí gấp công tâm, thân thể Quân Chiến Thiên đột nhiên nổ tung trong hư không, triệt để tan biến vào trong hỗn độn hư không.
- Vũ trụ phá diệt, vạn linh tử tịch ư?
Trong lòng Khương Tư Nam thoáng trầm tư, không biết vì sao, lúc hắn nghe được câu sau cùng kia của Quân Chiến Thiên, trong lòng đột nhiên cảm giác được một cỗ sát cơ cực kinh khủng.
Khương Tư Nam chuyển mắt trông hướng Thần Hi nữ đế, có lẽ nàng có thể nói cho chính mình một ít đáp án.
Ai...
Nhìn thấy Quân Chiến Thiên chết, trong mắt Thần Hi nữ đế cũng chớp qua một tia u ám, không quản thế nào thì đây đều là hậu bối tử tôn ưu tú nhất của nàng, vốn là tồn tại cực có hi vọng đột phá đến cảnh giới Tiên Đế.
Chỉ đáng tiếc, hắn đi lầm đường.
Hắn mãi không hiểu được một điều, thế nào là thiên, thế nào là đế, thế nào mới là chứng đạo.
- Ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc, yên tâm, nên nói cho ngươi, ta đều sẽ nói cho ngươi!
Thần Hi nữ đế nhìn Khương Tư Nam một cái, sau đó ánh mắt rơi ở trên người Hoàng Thiên Y.
- Thả các nàng ra đi!
Hoàng Thiên Y gật đầu, vung tay áo lên, lập tức liền có bốn thân ảnh tuyệt sắc xuất hiện trong hư không hỗn độn.
Bốn đạo thân ảnh này vừa xuất hiện trong hư không, liền thấy được thiếu niên thanh tú quen thuộc trước mặt, vẫn ý cười kia, vẫn cảm giác quen thuộc đó.
Nước mắt lập tức trào ra trong mắt Phương Tình Tuyết, Diệp Tích Quân, Long Ngưng Tuyết và Long Thu Nguyệt.
Tuy thời gian mới chỉ qua mấy năm, nhưng các nàng đều cảm thấy phảng phất như đã qua trăm ngàn vạn năm, bây giờ lần nữa gặp lại, cảm giác thực sự rất hạnh phúc.
- Tình Tuyết! Tích Quân! Ngưng Tuyết! Thu Nguyệt!
Khương Tư Nam khẽ cười, đi tới trước mặt các nàng, nhè nhẹ dắt tay bốn người.
Thân thể bốn người đều khẽ chấn, mặt lập tức đỏ ửng, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Song phương đã trải qua bao nhiêu mưa gió, sinh sinh tử tử, phân phân hợp hợp, mãi sau khi lên Tiên giới, bốn nàng mới thực sự nhận rõ tâm ý của mình.
Đến cảnh giới như bọn họ bây giờ, đã không cần phải che dấu gì nữa.
Mà chứng kiến cảnh này, Long Hoàng nhếch môi cười lớn lên, chỉ có Hoàng Thiên Y là trong mắt lộ chớp qua một tia thần sắc phức tạp.
- Tư Nam, mọi người còn đang nhìn đấy, muốn ôn tồn gì thì chờ ngươi tìm nơi nào không người hẵng nói. Lần này ngươi một hơi lấy luôn bốn lão bà, đáng thương đại ca ta vẫn là cô gia quả nhân!
Tiếng cười lớn của Long Hoàng vang lên, nháy mắt liền khiến sắc mặt bốn nàng càng đỏ.
- Đại ca, ngươi không có? Ta biết, ta sớm đã có đại tẩu!
Khương Tư Nam khẽ cười, trong mắt chớp qua một tia đùa cợt.
- Đại tẩu? Đại tẩu ở đâu? Hừ hừ, ngươi đừng chọc ta!
Long Hoàng quệt quệt môi nói.
- Tiếp lấy!
Chỉ thấy quang mang chợt lóe trong tay Khương Tư Nam, một đạo thân ảnh tiếu lệ lao vút về phía Long Hoàng.
Mà đạo thân ảnh kia dần hóa thành hình tượng một nữ tử tuyệt sắc trong hư không, đầu sinh sừng rồng, da thịt trắng hơn tuyết, lúc này đột nhiên mở mắt ra, nhìn hướng Long Hoàng lộ ra thần sắc kinh hỉ.
- Làm sao lại là nàng? Tư Nam huynh đệ, ngươi muốn hại chết ta đấy à!
Vừa nhìn thấy Ngao Huyên Huyên, sắc mặt Long Hoàng lập tức cứng đờ, rú thảm một tiếng.
- Ngao Liệt, ngươi nói lại lần nữa cho lão nương nghe thử xem?!
Ngao Huyên Huyên rống lớn một tiếng, trên mặt đầy vẻ bất thiện, nháy mắt liền rút ra Chân Long cổ kiếm, bổ tới Long Hoàng.
- Cứu mạng a...
Long Hoàng quái khiếu một tiếng, cuống cuồng giật lùi ra sau.
Khóe môi đám người Khương Tư Nam đều nhếch lên ý cười.
- Gặp qua sư tôn!
Bốn nàng cùng nhau đi tới trước mặt Thần Hi nữ đế, hướng Thần Hi nữ đế hành lễ, trong mắt đầy vẻ kích động.
- Giờ mới nhớ tới sư tôn, các ngươi ôn tồn với tình lang xong rồi?
Thần Hi nữ đế cũng khẽ cười, khiến bốn nàng càng thêm thẹn ngượng, đầu cúi gằm xuống hết cả.
- Hừ! Khương Tư Nam, nếu chuyện ở nơi này đã xong rồi, vậy không còn cần ta nữa, ta đi!
Hoàng Thiên Y áo hồng hừ lạnh một tiếng, xoay người định rời khỏi đây.
Không biết vì sao, nàng vừa thấy Khương Tư Nam ở chung cùng bốn người Phương Tình Tuyết tứ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
- Chờ một chút!
Khương Tư Nam lên tiếng gọi nàng lại.
- Thánh nữ điện hạ, nàng... Có khỏe không? Có thể cho ta gặp nàng một lúc không?
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia thấp thỏm.
- Muốn gặp nàng ư? Vậy phải xem ngươi có thể lấy ra thứ gì khiến ta động tâm, nếu không sai, có lẽ ta sẽ để hai ngươi gặp mặt cũng không chừng?
Hoàng Thiên Y áo hồng vừa nhìn thấy bộ dáng này của Khương Tư Nam, con ngươi lập tức khẽ chuyển, lộ ra một tia xảo trá.
- Thánh nữ điện hạ, tốt xấu gì vừa nãy ta cũng cứu ngươi!
Khương Tư Nam có phần đành chịu nói.
- Ngừng! Ngươi chớ quên, lần này là ta tới cứu ngươi trước, hơn nữa còn cứu... cứu bốn lão bà của ngươi! Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai!
Hoàng Thiên Y áo hồng khẽ giương cằm lên, có phần dương dương đắc ý nói.
Khóe môi Khương Tư Nam nhếch lên ý cười như thể âm mưu đắc sinh, nói:
- Hòa thật ư? Vậy hiệp nghị giữa ngươi và Hoàng nhi, liệu có phải cũng nên hủy bỏ?