Hoàng cung của Triều Quốc có một số gương mặt đang tụ họp. Dễ dàng nhận ra mấy người như Hoàng đế, thân vương Vương Thiên Khải, đặc biệt là Vương Hoa bà bà. Ai nấy đều trầm tư lo lắng.
“Bà bà, người đã hồi phục rồi chứ!”
Vương bà lắc đầu.
“Dừng ở Huyền giai đỉnh phong. Có lẽ không bế quan trăm năm thì không vượt qua được cánh cửa kia lần nữa!”
Mọi người thở dài nhìn nhau.
“Ta đã cho người điều tra. Tình huống bên Tiêu cục Viễn Sơn tương đối giống với chúng ta. Phía Đại hồng tự vốn là trung lập, có lẽ chưa cần lo lắng. Đáng nói nhất là Huyết linh tông và Kim khuyết môn!” Hoàng đế nói.
“Triệu Quốc Bình nghe nói đang bế quan. Điều này không đúng lắm. Đáng lẽ hắn nên ra tay mới phải!”
Vương bà gật gù.
“Huyết linh tông vốn không thật sự đoàn kết. Sợ rằng bọn chúng sẽ loạn trước khi có kẻ đến gây chuyện. Ta e Lý Uy khó mà giữ được chức tông chủ.”
“Lý Uy hoà nhã hơn so với đám cường giả trong Huyết linh tông, nếu ông ta bị phế chắc chắn vũng nước này sẽ càng ngày càng đục.”
“Ta cho rằng tâm điểm lần này nằm ở Huyết linh tông. Nếu bọn chúng bình ổn tất thế cục có lợi cho bên ta, bọn chúng loạn cả lục địa cũng sẽ loạn theo!”
Vương bà đáp.
“Ta cũng nghĩ như vậy. Thiên Khải, các ngươi ra sức giúp đỡ Lý Uy để ông ta giữ được chức tông chủ. Mặt khác theo dõi nhất cử nhất động của Triệu Quốc Bình.”
“Bà bà yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thoả!”
Chờ cho đám người ra về hết, Vương bà cùng Vương Thiên Khải mới đi đến một gian mật thất. Bên trong có Vương Đoàn cùng Vương Thiên Bằng.
“Vương bà! Vương gia!”
Vương bà gật đầu, ngắm nhìn vật ở giữa mật thất. Vương Thiên Bằng mở lời.
“Bà bà, đây là thứ chúng ta tìm được trong Bách thiên bí cảnh. Theo như Vương thúc nói thì là một loại kỳ hoả.”
Vương Đoàn bước lên một bước.
“Vương bà! Ta đã quan sát rất kỹ, ngọn lửa này hẳn là được mô phỏng lại từ một đoá Thiên hoả. Tuy không đạt được uy lực như chính chủ, nhưng cũng tương đương với Địa hoả. Đáng tiếc lại bị truyền tống ra ngoài bí cảnh, nếu không có thể lấy thêm được một chút.”
Vương bà nhìn vào khối cầu trong suốt lơ lửng giữa phòng, bên trong có một ngọn lửa màu vàng nâu khi tỏ khi mờ, ánh sáng kỳ dị.
“Nếu người khác có thể tạo ra, thì chúng cũng có thể học theo mà làm lại. Các ngươi mau chóng nghiên cứu thật kỹ nó, tìm ra cách luyện chế!”
“Tuân lệnh!”
Rời khỏi căn phòng, Vương bà đi phía trước, Vương Thiên Khải vẫn lẽo đẽo đi phía sau. Đột nhiên bà dừng lại.
“Ta muốn đi gặp bà ấy!”
“Bà bà…thật sự muốn gặp? Hai người có lẽ đã năm sáu chục năm chưa nói chuyện rồi!”
“Mâu thuẫn giữa chúng ta chắc không thể hoá giải. Nhưng tương lai của Triều Quốc đang đến hồi nguy cấp, còn có thể nghĩ nhiều hay sao?”
Đoạn bà hoá thành một đạo quang mang bay vút ra ngoài. Vương Thiên Khải cũng hoá thành tia sáng bay theo.
…
Bốn tháng sau.
Kinh đô Triều Quốc đã hiện ra trước mắt. Từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo ồn ào, những đoàn người buôn bán tấp nập đông vui. Thế tục dường như chẳng hề có mối bận tâm như trong tu chân giới, nơi đang ngấm ngầm dâng lên một đợt sóng dữ.
Đoàn người tiến đến phân bộ của Tiêu cục Viễn Sơn. Sau khi kiểm tra hết thảy, Quân chính thức đã trở về nơi được tạm gọi là nhà.
Hắn bước xuống đường, hít thở không khí ồn ào quen thuộc, ngắm nhìn những gương mặt đủ sắc thái vui buồn hờn giận, lại ngồi vào quán nước nhỏ nhâm nhi chén trà.
Thuận đường lớn mà đi, hắn ghé vào nhà Tiêu Soái. Lão hay tin hắn tới, đã lật đật chạy ra tay bắt mắt mừng dẫn hắn vào phòng.
“Tiêu lão dạo này thế nào!”
“Tốt tốt! Rất tốt là đằng khác. Từ ngày rời xa thứ chứa phóng xạ đó mọi người đều thấy như khoẻ ra. Bản thân ta mấy chục năm nay tu vi giậm chân tại chỗ vậy mà mấy tháng trước lại có cảm giác muốn đột phá. Ngươi thật sự là phúc tinh của ta!”
“Chúc mừng Tiêu lão, ít nhất có thể sống thêm chục năm nữa rồi! Còn ba tiểu thư thế nào?”
Tiêu lão cười khà khà kể sơ qua tình hình mọi người trong nhà, rồi hỏi hắn.
“Ngày trước nghe tin ngươi giành tốp mười Đại hội diễn võ, rồi đi thám hiểm Bách Thiên bí cảnh. Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì?”
Quân hiểu rằng câu hỏi này không bình thường:
“Tiêu lão, trên đường trở về ta nghe được nhiều tin đồn. Không biết thực hư thế nào!”
Tiêu Soái gật gù bắt đầu kể lể, đại khái thế này.
Sau chuyến thám hiểm người ta phát hiện ra mấy điểm lạ khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Thứ nhất số người sống sót trở về rất ít, chỉ khoảng một hai phần. Hơn nữa nghe nói đều là đột ngột bị truyền tống ra ngoài, mỗi người một nơi. Có người đến giờ vẫn không rõ sống chết hay đang ở đâu.
Thứ hai bên trong có gì tuyệt nhiên không hề lộ ra, khiến những người ở ngoài cực kỳ tò mò. Dường như thông tin đều là cố tình bị che giấu.
Thứ ba hiện tại các thế lực lớn đều im hơi lặng tiếng không có động tĩnh, sinh hoạt cứ hệt như chưa có chuyện gì xảy ra. Giới tu sĩ cho là có vấn đề, một dạng bình yên trước cơn bão lớn.
“A Thiết, đặc biệt có tin đồn mấy cường giả Địa giai khi đi vào gặp đại biến, khiến tu vi tụt xuống chỉ còn Huyền giai. Nghe nói vì chuyện này mà các tông môn đang ngấm ngầm chia lại bè phái. Nhìn bên ngoài thì yên ả, nhưng bên dưới sóng ngầm cuồn cuộn!”
Hắn nghe xong trầm ngâm, những tin đồn này hắn đã nghe qua. Nhưng việc ở cao tít trên kia không nằm trong tay mình, có lo cũng chẳng được.
Tiêu Soái tiếp tục ghé vào tai hắn:
“Còn một việc nữa ta cần nói với ngươi. Những người do Triều Quốc cử vào thám hiểm sau khi trở về đều bị gọi vào cung. Nghe nói có vài người vào rồi thì không trở ra nữa.”
“Triều đình muốn làm gì?” Quân lo lắng.
“Ta không biết. Ngươi phải chuẩn bị đi, chỉ nay mai thôi sẽ có người đến gõ cửa đấy!”
“Làm sao bọn họ biết ai còn sống trở về?”
“Điều này…ta cũng không rõ. Bí mật của Hoàng thất rất nhiều, càng biết nhiều càng dễ chết!” Tiêu Soái căn dặn.
Hai người trò chuyện cùng nhau thêm một lát rồi hắn cáo từ. Trước khi về Học viện, hắn muốn đến gặp Lâm Tiến và đám Cảnh Trọng, Hoàng Mẫn một chút.
…
Trương Cảnh Trọng hiện giờ vẫn là Võ giả thất đẳng đỉnh phong. Có lẽ tư chất của hắn chỉ có vậy không tiến xa thêm được. Còn Lâm Tiến và Hoàng Mẫn không có nhà, nghe Cảnh Trọng nói ông ta đang vào rừng hái thuốc, độ ba bốn hôm nữa mới về.
“A Thiết, ta đưa ngươi đến chỗ liên hoa. Nhanh lên!” Cảnh Trọng sau vài phút trò chuyện liền đứng dậy.
Bốn cây thanh liên đã trưởng thành, có lẽ nửa tháng nửa sẽ trổ hoa. Còn cây có đốm vàng nhạt nhỏ yếu khi xưa là kỳ dị nhất, toàn thân không phải thanh văn mà phủ một lớp hoa văn màu vàng nhạt, lốm đốm lấp lánh như thuỷ tinh.
“Từ sau khi tưới Thuỷ tinh linh tuyền, nó càng ngày càng khoẻ mạnh, màu sắc cũng biến đổi ra đến như thế thì dừng lại. Phó viện trưởng rất quan tâm đến, nói rằng nó đã đột biến thành kim văn, tuy chưa thành thục nhưng nhất định giá trị vượt xa bình thường!” Cảnh Trọng vui vẻ.
“Chuyện này phải giữ bí mật, lộ ra sẽ hậu hoạ khôn lường!”
Quân vừa mừng nhưng cũng vừa tiếc. Hắn chỉ còn một bình Thuỷ tinh linh tuyền, nếu không nhất định sẽ dùng để nhân giống cây này cho đến khi hoàn toàn biến thành kim sắc, đến lúc đó giá trị sẽ cực kỳ to lớn.
…
Cánh cổng Học viện đang mở rộng trước mắt. Hắn dù đã bao nhiêu lần đi qua đi lại, nhưng mỗi khi đứng dưới nhìn lên, cảm giác uy nghi của nó vẫn không hề thay đổi.
Đệ tử, giáo quan đông đúc tập luyện như chưa có chuyện gì.
Hắn về phòng, vừa mới sắp xếp lại đồ đạc thì từ bên ngoài đã inh ỏi, rồi Mạnh Thần kéo một đám người chạy vào hồ hởi chỉ trỏ, cười sằng sặc.
“Đây thấy chưa! Ta đã bảo hắn còn sống mà. Trưởng lão Mạnh bang sao dễ chết như vậy được!”
“Mạnh Thần, các ngươi mang ta ra cá cược hả!” Hắn cười.
“Ngươi không biết à, mười người đi vào bí cảnh được xác nhận là sáu người mất mạng, hai người đã về, còn một người mất tích. Ngươi là người thứ ba còn sống đấy!”
“Hai người kia là ai?”
“Quan Sơn và Nguyệt Đồng. Bọn họ về cách đây ba tháng. Sau khi được cao tầng Học viện gặp mặt hiện giờ đã vào nội viện, tu vi cũng tiến lên Hoàng giai rồi!”
“Có chuyện tốt như vậy? Ta nghe nói nhiều người…”
“Suỵt!” Mạnh Thần vội bịt miệng hắn, thì thầm.
“Cẩn thận, có người vì tin đồn này mà mất mạng. Chúng ta cũng nghe nói nhưng thật giả thế nào không ai biết!”
“Vậy ta…” Hắn chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, theo sau là Sở Yên.
“Sở giáo quan có việc gì vậy!” Quân hỏi.
“A Thiết, Viện trưởng muốn gặp ngươi! Sáng ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến gặp ông ấy!” Sở Yên nói.
“Ngày mai? Có thể để thêm vài ngày được không? Ta vừa mới trở về thật sự rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi và sắp xếp vài chuyện!”
“Không được! Ta cũng không có cách nào khác!” Sở Yên lắc đầu.
“Thôi được! Ngày mai ta sẽ đến đúng giờ!” Hắn bất đắc dĩ phải nhận lời.
Sở Yên nhìn một vòng trong phòng.
“Các ngươi còn ở đây làm gì nữa, mau về đi để hắn còn nghỉ ngơi!”
Đám Mạnh Thần cũng như hắn, đành phải kéo nhau ra về. Khi chỉ còn lại hai người, Sở Yên mới nói:
“A Thiết, Viện trưởng tính cách nóng lạnh thất thường, ngươi ngày mai nói chuyện phải cẩn thận, đừng làm gì khiến ông ấy phật ý!”
“Ta hiểu rồi, đa tạ Sở giáo quan!”
Sở Yên gật đầu hài lòng rồi quay người rời đi để cho hắn nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới về đã có người đòi gặp, thêm bao nhiêu tin đồn xung quanh, thử hỏi hắn làm sao mà ngủ ngon được.
Hắn chắc mẩm rằng Học viện muốn tra hỏi về những bí ẩn bên trong bí cảnh. Nếu hắn không khai, thì có lẽ bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh, như vậy bao nhiêu bí mật sẽ bị lộ ra hết.
Không muốn mất hết, thì đành mất một ít vậy!
…