“Hồng Trí! Đây là đâu?”
Vương bà tỉnh dậy, đầu tóc rối bời, mệt mỏi chống cánh tay xuống nền đất lạnh.
Hồng Trí đại sư ngồi xếp bằng bên cạnh, từ từ mở mắt.
“Có lẽ là Bắc Sơn Lâm! Chúng ta tới đây đã hai ngày rồi!”
“Bắc Sơn Lâm? Muốn trở lại Triều Quốc nhanh cũng mất ba bốn tháng!” Vương bà thở dài.
“Từ đây tới Đại Hồng tự của ta gần hơn. Bà tỉnh rồi thì cùng tới đó tĩnh dưỡng, chờ khoẻ lại hẵng về!”
Vương bà lắc đầu.
“Chuyện đến mức này, làm sao có thời gian nghỉ ngơi. Chùa ông thanh tịnh, chứ Triều Quốc của ta e là sắp loạn đến nơi!”
Hồng Trí gật đầu, đưa cho Vương bà thêm một viên đan, giúp bà chỉnh trang lại đầu tóc.
“Còn nhớ năm đó chúng ta vào sinh ra tử, mấy lần cận kề cái chết, lần nào cũng là ông bảo vệ ta!” Vương bà cười, nụ cười vừa đằm thắm vừa xót xa.
“Chuyện mấy trăm năm trước, ta tưởng đã quên rồi. Không ngờ lần này suýt chết mà vẫn còn ở cạnh bà!”
“Ông tu Phật pháp mà không hiểu sao? Đấy gọi là nhân duyên! Ông dẫu có cạo tóc gõ mõ cả ngày, thì cũng không thoát khỏi được đâu!”
Hồng Trí đại sư nghe vậy chỉ biết thở dài không nói.
Nhưng lại có một giọng nói từ đâu xen vào:
“Haha! Nhân duyên? Sư huynh, ngươi xem một lão hoà thượng đang tán tỉnh một bà già sắp chết này!”
“Khô Nhục đừng làm phiền. Ta thấy gọi là nghiệt duyên thì đúng hơn! Hahaaa!”
Khốc Cốt, Khô Nhục không biết từ đâu đi tới. Trông dáng vẻ này, thì tốt hơn nhiều so với hai người Hồng Trí đại sư và Vương Hoa bà bà.
“Vương bà, trước tiên phải tạ ơn bà mở ra Phá giới thần phù, chúng ta mới có thể thoát nạn. Nhưng ta và Triệu đạo hữu vốn là chỗ thân tình, nên ta nhất định phải đòi lại công đạo cho ông ấy!” Khốc Cốt lạnh lùng.
Hồng Trí đại sư từ lúc nào đã đứng chắn trước Vương bà:
“Khốc Cốt, Khô Nhục! Hai huynh đệ ngươi cũng góp công sức, đừng nên nói lời vô nghĩa!”
“Ai? Ai góp sức, ta không thấy gì nhé!” Khốc Cốt nhìn trước nhìn sau cười khà khà.
“Hồng Trí, nếu ông muốn bảo vệ bà ta, thì ta cũng hết cách!”
Hồng Trí chỉ im lặng nhìn chằm chằm huynh đệ Khô Khốc.
“Hai ngươi giờ không phải đối thủ của chúng ta!”
Khô Nhục lập tức cầm lưỡi câu liêm vung lên đánh tới. Hồng Trí đại sư phật thủ giơ cao sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng giữa đường, lưỡi câu liêm bị một thanh cự kiếm sắc xanh chém văng ra. Thanh kiếm sứt mẻ rơi xuống cắm ngập lên nền đá cứng, chặn ngay giữa đôi bên!
“Đặng Thế Vỹ!!!” Cả bốn người thốt lên.
Người đứng đầu Tiêu cục Viễn Sơn từ từ bước ra. Dù sắc mặt có nhợt nhạt, nhưng khí thế của một chiến binh can trường không hề suy chuyển, vẫn cực kỳ oai dũng và mạnh mẽ.
“Thêm ta nữa thì sao?”
“Đặng Thế Vỹ, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?” Khốc Cốt giận dữ.
“Ta ghét kẻ nói nhiều! Người muốn chiến, thì lại đây!”
Đặng Thế Vỹ rút cự kiếm chĩa thẳng vào Khốc Cốt không chút kiêng kỵ.
Khốc Cốt và Khô Nhục nhìn nhau giây lát.
“Được lắm, chúng ta đi. Nhưng ngày chết của các ngươi không còn xa nữa đâu! Hahaaa!” Bọn họ nhảy lên pháp khí, từ từ bay xa dần.
Ba người bấy giờ mới đồng loạt thở phào. Bởi nếu thực sự đối chiến, thì dù ba đánh hai, với tình trạng hiện giờ cũng khó mà áp đảo được huynh đệ kia.
Mặc dù cả năm người tu vi đều bị cướp đoạt, đã tụt xuống chỉ còn là Huyền giai. Nhưng từ đầu đến giờ, Khốc Cốt, Khô Nhục tương đối ít chịu tổn thương.
Mà nhìn xem, Vương Bà hao tổn trăm năm thọ nguyên, thân thể suy yếu. Đặng Thế Vỹ pháp khí bản mệnh của ông ta là Thanh cang kiếm xem như đã bị hủy, bản thân cũng tổn hại theo. Còn Hồng Trí đại sư, từ thời khắc ra tay với Triệu Quốc Bình, phật tâm đã hỏng, nhân duyên với trần tục chưa dứt, làm sao có thể phát huy được Phật môn đấu pháp?
“Đặng huynh, đa tạ tương trợ!” Vương bà nói.
“Chúng ta có chung lợi ích. Nếu bà bị giết, Triều Quốc tất loạn, việc làm ăn của Tiêu cục Viễn Sơn cũng bị ảnh hưởng. Với lại ta ghét hai tên kia!”
“Sắp đại biến rồi, chúng ta cần mau chóng trở về chủ trì đại cuộc!” Vương bà gật gù.
“Cách đây hơn trăm dặm có một phân bộ của Tiêu cục Viễn sơn, ta đưa hai người đến đó trước!” Đặng Thế Vỹ nói.
“Quả không hổ là thế lực phân bố rộng nhất lục địa!” Hồng Trí đại sư cười.
“Chút thủ đoạn mà thôi! Chúng ta đi!”
…
Quân tỉnh lại trong một căn phòng gỗ thoang thoảng mùi thuốc. Hắn giật mình, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên mình tới đây, vội vã choàng dậy. Lần này có khác so với lần trước, thân thể không bị thương nặng, chỉ là có chút choáng váng kèm cảm giác buồn nôn như say tàu xe.
Hắn bước vội ra cửa, thấy ngoài sân là mười mấy người đang luyện quyền.
“Vị huynh đệ này tỉnh rồi hả?” Một giọng nói cất lên.
Hắn nhìn theo hướng đó, là một nam nhân độ ba mấy tuổi, da rám nắng khoẻ mạnh.
Hắn cười gật đầu thay cho lời chào, cung kính chắp tay:
“Tiểu đệ đa tạ ơn cứu mạng!”
“Không phải ta. Nếu muốn thì cám ơn cô ấy. Là cô ấy phát hiện ra ngươi!”
Anh ta chỉ về phía một cô gái, cỡ hai mấy tuổi, vóc dáng cao lớn không kém nam nhân là bao, nhưng rất gọn gàng cân đối không hề thô kệch.
Cô ăn mặc đơn giản, quần áo màu xanh pha nâu đất, tóc gọn búi cao, đang cùng đám thanh niên luyện tập.
Hắn không làm phiền, cũng không tự ý đi lại. Chưa biết tình huống thế nào, tốt nhất là ngồi yên một chỗ. Đoạn hắn trở về căn phòng vừa rồi, nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận kiểm tra cơ thể.
Bên trong thể nội, tam trọng đan điền nội lực tuôn trào, ánh chừng đã ngang ngửa với Hoàng giai tam, tứ đẳng rồi. Còn nếu so về độ tinh khiết, đậm đặc thì phải hơn xa.
Hắn động tâm lần nữa, trước mắt hiện lên một thanh trường thương màu trắng pha chút ánh vàng.
“Nghe nói phải là bản mệnh pháp khí mới có thể thu nhận vào trong cơ thể. Vậy mà thứ này do Bách Kim luyện lại dung nhập được!”
Hắn mừng rỡ, dù không hiểu gì nhiều nhưng cũng biết được thuật luyện khí này cực kỳ cao thâm, có thời gian nhất định phải tìm hiểu thật kỹ.
Cây thương hiện tại hắn có thể khẳng định đang là pháp khí thượng phẩm, cộng thêm đan điền thành công rèn đúc, hẳn là đủ để luyện chiêu cuối của Bá vương thương.
Hắn còn một bộ đấu pháp nữa mới đoạt được, Tam hợp chỉ! Bộ chỉ pháp này so về uy lực có vẻ còn mạnh hơn thương pháp, nhưng yêu cầu cũng phức tạp hơn.
Về phần Thanh tiêu kiếm quyết, nếu lộ ra chắc chắn cả đám Yến hà môn sẽ tới chém hắn. Nghe nói lão tông chủ là cao thủ Huyền giai, hắn có chạy đằng trời. Tốt nhất là giấu kỹ tìm cơ hội tẩu tán. Cả mấy món pháp khí thượng phẩm kia cũng nên như vậy. Hắn dù lòng tham, nhưng cũng không ngu đến mức mang đồ người khác ra dùng bừa bãi!
Cuối cùng, điều hắn băn khoăn nhất, chính là chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại ở đây? Hắn chỉ nhớ được, khi vừa thu trường thương vào người, thì cả thân thể bị một áp lực to lớn đè nén đến không thở được, toàn thân nhũn ra mắt mờ tai điếc, mơ mơ màng màng. Trong mơ hình như có gặp lại Huyễn Minh và Bách Kim, sau đó là một quả cầu ánh sáng bay vọt vào đầu. Hắn không biết không nhớ gì nữa cho đến khi tỉnh dậy ở đây.
…
Đến cuối buổi chiều, mới có một người khác vào bên trong căn phòng, xác nhận tình trạng của hắn đã ổn, liền bảo hắn ra ngoài cùng ăn tối với mọi người.
Hắn y lời, tìm lại gần chỗ thanh niên ban sáng ngồi xuống lân la làm quen hỏi chuyện.
Đám người này là một đội săn thú, xưng là Từ Đô liệp yêu đoàn, có tổng cộng bốn mươi tám người. Đoàn chủ tên cũng là Từ Đô, tu vi Hoàng giai ngũ đẳng, dưới ông ta còn có sáu người Hoàng giai nữa.
Còn về cô gái ban sáng, là con gái nuôi của Từ Đô, gọi Từ Khánh. Ngoài ra ông ta còn một con trai tên Từ Quang.
Hôm qua đội săn hạ thành công một con yêu Hoàng giai lục đẳng, kiếm về bội tiền, nên mở tiệc ăn mừng. Quân cũng xem như may mắn khi được bọn họ phát hiện ra ở gần đấy liền tiện thể cứu về.
Hắn không quên hỏi thăm, từ đây về Triều Quốc trung bình mất cỡ năm tháng. Hơn nữa thuộc vào phạm vi thế lực của Kim khuyết môn, muốn tự do đi lại có chút phiền hà.
Thành Cổ Đằng này tồn tại tương tự như thành Thanh Sơn ngày xưa, nhưng quy mô lớn hơn nhiều. Rừng núi phía sau bao la ngút ngàn, dược thảo yêu thú phong phú đa dạng. Công việc được ưa chuộng nhất chính là đi săn, rồi đem trao đổi, buôn bán. Có đến mấy chục đội săn yêu đã được lập ra cạnh tranh nhau ác liệt.
Đây là một trong những địa bàn có sản lượng, chất lượng dược vật rất tốt, là nguồn thu lợi lớn nên Kim khuyết môn khá quan tâm để mắt. Vì vậy, để đảm bảo trật tự và duy trì việc buôn bán, bọn họ quản lý nhân thủ rất sát sao, ai muốn đi lại phải có thân phận. Kẻ nào vô công rồi nghề, không có giấy tờ chứng minh tên tuổi sẽ bị đội chấp pháp của thành Cổ Đằng bắt giam, rồi mang đi khai khoáng (nghe nói như vậy).
Nếu muốn chống cự thì phải nhớ rằng, Thành chủ là cao thủ Huyền giai tam đẳng, thực lực thâm sâu khó dò, thủ đoạn vô số.
Quân biết Kim khuyết môn và Triều Quốc vốn không ưa nhau, hắn lại đang có thương tích trên người, cũng không vội trở về. Vậy sẵn đây tìm cách gia nhập vào đội săn yêu này lấy thân phận, an dưỡng nghỉ ngơi trước là lựa chọn an toàn hơn cả. Dù gì nếu đã có lòng ra tay cứu hắn, chắc cũng không đến nỗi gian manh hiểm ác.
Nghĩ vậy, hắn liền tới chỗ Từ Khánh, nâng lên một chén rượu.
“Ta tên là Quân, đa tạ Từ cô nương cứu mạng!”
“Không có gì, tiện tay mà thôi. Trước đây khi còn bé chính là cha nhặt ta mang về nuôi lớn. Ta cứu ngươi xem như trả bớt đi mối băn khoăn trong lòng!”
Từ Khánh một tay nâng chén rượu uống ực một cái, hỏi.
“Đồng bạn ngươi ở đâu, chúng ta có thể đưa ngươi tới đó!”
“Chúng ta từ nơi khác đến đây, vừa thành lập một đội săn, đây là chuyến săn đầu tiên. Không ngờ đụng phải yêu thú cường đại. Có lẽ bọn họ chết cả rồi, mà giấy tờ trên người cũng đều mất cả!” Quân thật thà đáp.
“Hèn gì trông ngươi lạ mắt vậy. Nếu không có nơi nào để đi, ta có thể bảo với cha cho ngươi một chỗ trong đoàn. Nhưng ở đây không có chỗ cho kẻ lười biếng!”
“Yên tâm, ta rất khoẻ mạnh. Đa tạ Từ cô nương!” Hắn vội bưng thêm một chén rượu.
“Gọi ta là Từ tam muội!” Từ Khánh vỗ một vỗ vào vai hắn, cụng một chén rồi như cũ nuốt ực.
“Huynh đệ, muốn tán tỉnh em ta hả!” Một bàn tay rắn chắc đập vào vai hắn.
Từ Quang không biết tời từ khi nào, ngồi xuống cạnh hắn, cười khà khà.
“Ngươi nhìn đằng kia, đằng kia, đằng kia nữa kìa, và cả ta nữa. Ngươi ngắm đánh thắng được không?”
“Ca ca, ngươi lại doạ sợ người rồi! Khó khăn lắm mới có thêm nhân lực, ta không muốn hắn lại chạy mất đâu!” Từ Khánh giận dỗi.
“Sợ? Nếu hắn sợ, thì không xứng gia nhập cùng chúng ta!”
“Huynh đệ, ngươi có sợ không!”
Từ Quang cầm chén rượu đưa sát bên người Quân.
Hắn không nói, mà tự rót chén rượu đầy, chạm ly rồi một hơi uống cạn!
…