“Tiểu tử, bọn chúng là ai?” Bách lão hỏi gấp gáp.
“Một đám đáng chết!”
“Chỉ là mấy tên Hoàng giai. Sao phải sợ!”
“Ta sợ đại ca của hắn. Tên đó mấy năm trước đã là Huyền giai tam đẳng, chắc chắn cũng đang ở gần đây. Có ngu ta mới đánh nhau trong phạm vi thế lực của Triều Quốc! Thà chạy còn hơn!”
Hướng mà Quân đang chạy tới chính là vùng rừng không người giáp ranh với thảo nguyên La Lung.
“Đứng lại!”
Một vành lửa từ phía sau phóng tới khiến hắn phải đáp xuống đất, lẩn trốn sau những thân cây to. Bốn người Chu Hoàng đã tiếp cận. Ba tên trong số đó cùng nhau kết ấn tạo thành một chiếc lồng giam rộng gần bốn mươi mét quây kín mọi ngóc ngách.
Quân biết không chạy được nữa liền cầm trường thương nhảy ra, tung ngay một loạt thương ảnh giăng đầy trời đánh tới tấp.
Chu Hoàng cũng lấy ra một chiếc quạt ba màu quạt ra ba cái. Tức thì hàng loạt cơn gió mang theo hơi nóng ngột ngạt thổi ra đánh tan thương ảnh của Quân, hất văng hắn bay xa mười mấy mét.
“Chu Hoàng! Ngươi cậy đông hiếp yếu! Có dám đánh một trận với ta!”
“Không cần khích! Ta chỉ quan tâm kết quả, không quan tâm quá trình…”
Chu Hoàng hoàn toàn thờ ơ trước ánh mắt giận dữ của Quân, phất tay ra hiệu.
“Bắt sống!”
Tức thì ba người kia đồng loạt lao xuống.
“Đừng tưởng mình ngươi có đồng bọn!”
Năm con khôi lỗi ngũ đẳng trong túi trữ vật lập tức nhảy xổ ra đấm đá túi bụi.
Ba tên kia bất ngờ phản ứng không kịp, bị đánh bật ngược trở lại hoảng hốt. Ngay cả Chu Hoàng cũng giật nảy mình, thầm nghĩ.
“A Thiết từng vào Bách Thiên bí cảnh rồi mất tích. Nay vừa trị được độc của đại ca, vừa đột phá Hoàng giai, lại có pháp khí cực phẩm lẫn thuật điều khiển Khôi lỗi. Chắc chắn là trong Bí cảnh nhặt được bảo vật!”
“Nếu vậy trên người nhất định còn rất nhiều thứ! Không thể để thoát!”
Lập tức y phất chiếc quạt năm lần, năm luồng gió cuốn lên mang theo hoả diễm cuồn cuộn lao tới hình thành năm cơn lốc lửa quấn lấy Quân vào trong. Uy lực một chiêu này đáng lẽ không nên dùng để đối chiến với tu sĩ Hoàng giai tam đẳng như hắn.
Quân lập tức biến chiêu, hàng trăm mũi thương đá đâm lên hoá thành tầng tầng lớp lớp thành luỹ bảo vệ. Năm cơn lốc lửa cuồn cuộn đánh nát từng hàng rào nhưng muốn phá hết cũng phải cần một chút thời gian.
Ngay khoảng trễ ấy, một mũi thương xuyên kim toái thạch từ bên trong phóng ra như đạn pháo, xé toạc một cơn lốc lửa rồi điên cuồng lao tới Chu Hoàng.
Gã hừ lạnh tung ra một chưởng đối lại. Thương Phá phong bị đánh vỡ. Nhưng khi màn khói bụi còn chưa kịp tan đi thì một nắm đấm bằng sắt thép cứng rắn đã tới trước mặt.
Chu Hoàng bình tĩnh kịp thời thu cây quạt ba màu về trước ngực vẫy một cái hoá thành một vòng xoáy lửa nhỏ trước ngực che chắn.
Nhưng quyền này lại mạnh hơn y tưởng tượng. Nó xé tan vòng lửa nện lên ngực y, khiến y phải giơ cẳng tay ra đỡ rồi lùi lại hai, ba bước.
“Con m* nó! Khôi lỗi thất đẳng?”
Dù không bị thương nhưng mặt Chu Hoàng lại chuyển từ hồng sang đỏ như gấc. Không sai, con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng cao hơn hai mét ánh màu xanh xám lạnh lẽo, nhìn thôi cũng cảm giác được áp bức kinh người. Nó vừa ổn định thân hình đã lao tới trước đấm túi bụi.
Y có thế nào cũng không thể ngờ Quân còn giấu thứ đồ chơi lợi hại như vậy. Dù tu vi ngang nhau nhưng con rối sắt này là thứ đánh không chết, lại cứng rắn hơn thân thể nhân loại, chẳng may bị nó cuốn lấy thì rất phiền phức.
Nhìn sang ba tên Hoàng giai đánh nhau với năm con Khôi lỗi bên kia thì còn chán hơn. Trừ phi có chiến lực bất phàm, nếu không kết cục thế nào ai cũng biết. Bọn họ bị đánh cho xây xẩm mặt mày, phải dựa lưng vào nhau bị động phòng thủ, một đống pháp khí hỏng hóc rơi vãi xung quanh.
Chu Hoàng lúc này giận lắm rồi, vận sức tung liên tiếp ba chưởng đẩy lùi con khôi lỗi ra xa rồi ném một sợi dây vải ra trói chặt lấy nó khiến khôi lỗi nằm tròn quay một góc. Ngay sau đó y xoay tròn cây quạt, chín luồng gió lốc nổi lên lao vào Quân như cối xay thịt người. Uy lực tưởng như có thể xé rách cả một ngọn núi.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của y, Quân không hề né tránh hay dùng ra đấu pháp nào mà một mực cắm đầu lao tới không hề do dự.
Chu Hoàng máu nóng dồn lên não quát lớn.
“CHẾT!”
Chín cơn lốc lửa lập tức dồn lại, phen này không tan xương thì cũng nát thịt.
Quân bỗng nhiên cười gằn, một khối lập phương lặng lẽ xuất hiện phun ra hàng loạt khói xám. Trong chớp mắt, cả chín cơn lốc lửa đều bị dập tắt, còn cơ thể của Chu Hoàng bị một lực hút khổng lồ kéo vào.
Y không cách nào tránh kịp, chạy cũng không được, bất lực để mặc cho thân thể bị cuốn vào bên trong. Nhưng chỉ trong một tích tắc, từ mi tâm của Chu Hoàng bắn ra một tia sáng nhạt lao thẳng vào trán Quân.
Linh hồn của Chu Hoàng xuất hiện trong thức hải của hắn với khuôn mặt dữ tợn.
Quân hiện lên cười ha hả. Nếu như trước đây nhục thân là thứ giúp hắn có thể vượt cấp đánh nhau thì bây giờ thức hải lại là điều mà hắn tự hào.
“Vào đây rồi thì đừng ra nữa!”
“Không thể nào? Làm sao ngươi lại có linh thức mạnh hơn cả ta?”
Chu Hoàng đã nhận ra mọi thứ, so với chiến lực lẫn đồ chơi bên ngoài, thì đây mới là thứ khiến y kinh sợ.
“Chết!” Quân bây giờ mới lên tiếng.
Cả thức hải sôi lên sùng sục, hoá thành hàng trăm cơn sóng thần dữ dội chồm lên nhấn chìm Chu Hoàng.
Chu Hoàng vội vã lao vút ra ngoài nhưng lại gặp phải một lớp màn chắn cứng rắn vô bì. Vào thì được nhưng ra không được.
Y biết không có đường lui bèn cắn răng xông thẳng đến chỗ Quân liều mạng.
Ngay lúc ấy, một thanh loan đao bay tới cắt ngang đầu y, chém linh hồn thành hai nửa rơi xuống mặt biển. Chu Hoàng triệt để vong mạng!
Ba tên Hoàng giai tứ đẳng bên ngoài cũng đã bị sáu con khôi lỗi đánh hội đồng đập chết tươi. Quân lập tức thu hết đồ vào túi trữ vật rồi nhảy lên Trúc thanh diệp chạy đi ngay.
Hắn không quay về Thương hội mà chạy thẳng vào chỗ sâu của Bắc Sơn lâm, nơi tiếp giáp với thảo nguyên La Lung tìm chỗ lánh nạn.
…
Nhưng hắn chạy chưa được bao xa thì đằng sau đã có tiếng động ầm ầm mỗi lúc một gần.
“Nguy rồi! Chu Hồng đuổi đến rồi!”
Hắn gắng gượng, phía trước là ranh giới của Thảo nguyên La Lung và Bắc Sơn lâm, hy vọng nếu vượt qua được thì Chu Hồng có thể e ngại mà dừng tay.
Nhưng đâu phải muốn là được? Hắn đã nghe thấy tiếng gió rít ào ào và hơi nóng phả vào sau lưng.
Một luồng đao cương bỏng cháy sượt qua vai khiến hắn lảo đảo. Ngay sau đó là hàng chục hoả chưởng sáng rực như pháo hoa nổ đêm ba mươi bủa vây xung quanh.
Hắn không chịu nổi phải bỏ xuống dưới đất, vận ra Lăng vân bộ pháp đạp lá mà chạy như bay. Nhưng những mồi lửa trên cao đã đổ xuống thiêu cháy cánh rừng, hình thành nên một bức tường lửa chắn ngang tất cả.
Chu Hồng lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng trên không nhìn hắn, ánh mắt không vui không buồn.
Gã giơ lên bàn tay hướng về phía Quân, tức thì một lực hút khổng lồ không sao kháng lại được kéo hắn về phía Chu Hồng.
Quân chống thương ghìm trên mặt đất, vội vã thả năm con khôi lỗi ngũ đẳng cho chúng hùng hổ xông tới. Chu Hồng liền tung ra một chưởng đã đánh tất cả lăn sang một bên, nhưng đồng thời sức hút cũng biến mất.
“Giết huynh đệ ta! Sống không bằng chết!”
Y giơ tay phải chém xuống. Kình lực cứng như đao cương và nóng như lửa đốt lao tới với tốc độ chóng mặt.
Con khôi lỗi thất đẳng ngay lập tức xuất hiện che chắn. Nhưng nó chỉ cầm cự được vài giây đã bị lưỡi đao lửa chia làm hai mảnh, cơ thể vẫn còn bốc cháy âm ỉ.
Quân dựa vào vài giây ngắn ngủi mà thoát khỏi một kiếp, lập tức huy động tất cả pháp khí có trên người đánh tới tấp. Đao, kiếm, kích…cả phi tiêu từ đuôi Cốt vĩ kim tử hổ đều phóng ra không giữ lại thứ gì. Chớp nổ đùng đoàng, lửa bốc lên ngùn ngụt.
“Ồ! Tử lôi kiếm!”
Chu Hồng với tay túm lấy thanh kiếm đang lượn lờ lôi điện. Y nắm chặt một cái, mối liên kết giữa Quân và Tử lôi kiếm liền mờ dần rồi mất hẳn.
“Nghe đồn cháu ngoại lão già ở Yến huyết môn khi vào Bách Thiên bí cảnh đã chết mà không tìm được nguyên nhân, xem ra là bị ngươi giết!
Chu Hồng cầm kiếm đánh văng hết mấy thanh pháp khí ra ngoài, cười lạnh lẽo.
“Lão già ấy có quen biết với ta. Thù cũ nợ mới tính luôn một thể! Kiếm này ta để cho cháu lão!”
Vừa nói xong y phóng kiếm về phía Quân. Phục hổ phù vội vã ném lên, Bạch hổ phun ra bạch quang ngăn cản lôi kiếm nhưng bất thành. Tử lôi kiếm phá nát Phục hổ phù biến nó thành cát bụi rồi theo đà đâm xuyên thấu bả vai Quân, lôi điện toả ra đốt cháy một mảng lớn da thịt, đau đớn vô cùng.
“Cho đệ đệ của ta!”
Chu Hồng lại phất tay chưởng ra một hoả ấn đè xuống, thế không thể tránh!
“Xuyên Sơn”, “Liệt địa”, “Phá phong” liên tiếp tung ra chống đỡ nhưng đều vỡ vụn.
Luyện thể thuật được triển khai, Kim cang cương khí bao bọc toàn thân, Đan thạch hộ thể và Đan hoả cùng lúc đốt lên thiêu cháy uy lực của hoả ấn. Hai cánh tay cứng rắn của hắn được tăng cường thêm đôi bao tay nâng lên gồng gánh. Nửa thân trên bắt lửa đỏ như cua luộc, hai bàn tay đụng phải lò lửa phỏng rộp lên từng mảng thật đáng sợ.
“Quả nhiên là Đan hoả lợi hại! Đưa đây!”
Chu Hồng kéo tay, Nguyên đan của hắn rung lên sùng sục, Đan hoả bị một bàn tay thô bạo túm lấy rút ra ngoài, cảm giác đau đớn thật không tả nổi.
Đột nhiên từ phía sau Chu Hồng xuất hiện một bóng người cao lớn nhảy bổ xuống. Đồ Huyết một tay cầm chuỷ thủ, một tay vung Toái không quyền toàn lực xuất kích.
Chu Hồng dù không phát hiện ra do Đồ Huyết mặc Tàng ảnh, bị chút bất ngờ nhưng không hề hoảng loạn.
Sau lưng y ngay lập tức hiện lên một tầng thuẫn giáp với những hoạ tiết như lửa đỏ. Đồ Huyết không hề gây được chút sát thương nào đã bị y chưởng một cú đẩy bật ngược trở lại rơi xuống đất bất tỉnh.
Ngay sau đó, một con tê giác không lồ to như đầu tàu hoả đã ầm ầm lao đến ngay trước mặt. Chu Hồng lần này rốt cuộc đã thật sự phải dùng đến sức lực.
Gã tóm chặt lấy hai sừng của tê giác, lùi lại hai bước hoá giải đi lực lượng khổng lồ, vật nó lăn ra đất rồi bồi thêm một đấm đánh lõm đâu. Dù sức mạnh của nó có lớn đến đâu cũng không làm gì được.
Nhưng không phải chỉ một mà là hàng loạt con khôi lỗi đã đồng loạt lao lên rồi ầm ầm phát nổ.
“ĐÙNG! ĐÙNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!!!”
Mười mấy vụ nổ chấn động núi rừng vây kín Chu Hồng trong biển lửa. Y vừa ngẩng lên thì một thanh loan đao đã bay thẳng vào trán. Trúng rồi! Lần này y thực sự bị bất ngờ không kịp tránh.
Đôi mắt Chu Hồng thẫn thờ mất một giây. Quân lập tức bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình cầm trường thương đâm tới, quyết một phen sống mái.
“PHẬP!!!”
Đâm trúng rồi! Máu Chu Hồng đã chảy!
Một kẻ Hoàng giai tam đẳng thực sự đã đâm chết một tu sĩ Huyền giai!!!
Nhưng không! Chu Hồng mở hai mắt nhìn trừng trừng Quân, ánh mắt chứa đầy sát khí. Y đã bắt dính mũi thương chỉ trong khoảnh khắc, máu chảy xuống chỉ là vài giọt máu ở bàn tay mà thôi.
“CHẾT!!!”
Chu Hồng gầm gừ. Bàn tay còn lại móc thẳng vào đan điền của Quân. Có trời mới tránh được!
Cảm giác như bị mổ sống, bị phanh thây lóc thịt, đau đến mức không thể rên một tiếng nào.
Hắn giật giật như con gà bị cắt tiết sắp chết, hệ thần kinh tê liệt, mồ hôi vã ra, nước tiểu lẫn phân không tự chủ mà phóng uế bừa bãi bốc mùi tanh hôi kinh khủng. Đầu óc như bị sét đánh, hoàn toàn trống rỗng vô hồn.
Chu Hồng rút ra viên Nguyên đan, thả cho xác Quân thì đổ sõng xoài trên nền đất cháy đen, sinh cơ dần tan biến. Y đột nhiên cau mày nhìn về một hướng xa xa rồi nhanh chóng thu hết mấy túi trữ vật đeo trên hông của hắn, búng ngón tay thả xuống một đốm lửa nhỏ đốt cái xác thành tro, sau đó bay vút đi mất dạng.
.........