Quân nghe xong thẫn thờ một lúc.
“Bách lão, đa tạ ơn cứu mạng của ông!”
“Không có gì, ngươi sống chính là ta sống!”
“Không ngờ thuật ẩn giấu của ông lại tài tình đến vậy!”
“Ây da! Ai bảo ta phải tránh né Thiên đạo bao nhiêu năm, nên cũng phải tìm cách để trốn chui trốn lủi!”
“Ông dạy ta được không?”
“Khó lắm! Bí thuật này chỉ có thể thi triển khi sắp chết, khiến cho toàn bộ dấu hiệu của sự sống hạ xuống mức cực thấp, khi sử dụng cũng phải nằm im một chỗ như xác chết không thể làm bất cứ điều gì, lại còn cần có người gọi dậy. Nếu để quá lâu thì sẽ thành chết thật…”
“Ta hiểu rồi!” Quân gật đầu không hỏi thêm nữa.
…
Mười ngày sau, vết thương bên ngực đã không còn đau, hắn có thể vận động được tương đối thoải mái. Nội lực phục hồi một phần ba, linh thức thì một phần tư.
Bấy giờ hắn mới mang những thứ Đồ Huyết lấy được ra xem.
Cái đuôi của Cốt vĩ kim tử hổ dù bị cháy mất một phần ba nhưng vẫn còn giá trị, chắc có thể luyện được ít đồ.
Trận bàn và trận kỳ của Tứ tượng toả không trận. Tuy đã bị hư hỏng nhưng Bách lão biết trận này, mang theo bên mình sau này có thể sẽ có ích.
Cuối cùng là hai chiếc túi trữ vật nhỏ. Theo như Bách lão kể lại thì đó là vật của Hàng Long và Phục Hổ đại sư còn sót lại sau khi tự bạo. Hồng Minh muốn lấy về mà bị Điền Phong ngăn cản nhưng ông ta cũng chưa kịp đoạt được đã phải bỏ chạy. Không ngờ lại rơi vào tay hắn.
Bên trong mỗi chiếc túi là nửa bộ pháp quyết, ghép lại vừa khéo hoàn chỉnh.
“Hàng long phục hổ công?”
Công pháp dành cho hai người tu luyện?
Một người tu Hàng long khí, một người tu Phục hổ khí. Hèn gì hai vị đại sư lại có pháp danh như vậy.
Hàng long khí công, chủ cương khí, cứng rắn uy mãnh nhưng hao tốn nội lực, cường công nên càng đánh lâu càng yếu thế.
Phục hổ khí công, trong cương có nhu, mượn lực tá kình, không tiêu hao nhiều nên nhìn như liên miên bất tận, nhưng kỳ thực nội lực lại phải liên tục di chuyển trong kinh mạch với cường độ cao dẫn đến nguy cơ ứ trệ, gây nên tổn thương kinh mạch rất khó phục hồi.
Hay ở chỗ Hàng long khí và Phục hổ khí có thể kết hợp với nhau tạo nên uy lực cấp số nhân.
Khi cả hai tu luyện đến đại thành có thể biến thành Hàng long phục hổ chân khí, kình lực hùng hậu như trăm rồng nghìn hổ, sát thương vô cùng mạnh.
Nếu may mắn hơn nữa tu vi đạt đến Huyền giai đỉnh phong, thậm chí có thể dẫn động Lôi kiếp đột phá Địa giai. Cho nên đẳng cấp của Hàng long phục hổ công được xếp vào Địa giai hạ phẩm, là một trong những pháp quyết hàng đầu của Đại hồng tự. Có điều việc tu luyện khá phức tạp nên ít người lựa chọn, mà cũng chỉ có hai vị Hàng Long và Phục Hổ là có thành tựu cao.
Đáng tiếc là hai bộ đấu pháp đi kèm với Hàng long khí công và Phục hổ khí công không có ở đây. Mặc dù vậy, nếu như có thể tu luyện chúng rồi kết hợp với đấu pháp hắn đang dùng thì uy lực vẫn có thể tăng lên không nhỏ, cho nên hắn không do dự mà tính đến chuyện tu luyện.
Hàng long khí để cho Đồ Huyết. Dựa vào nhục thân và nội lực từ viên Nguyên đan ngũ đẳng, cùng với đầu óc đơn giản thì chiến đấu kiểu trâu bò sẽ hợp với Đồ Huyết.
Còn hắn có thân thể đủ mạnh, kinh mạch trên người cũng đã được tôi luyện bền bỉ dẻo dai, luyện Phục hổ khí sẽ là lựa chọn sáng suốt.
Hắn vừa tính toán xong thì Tiểu U từ đâu chạy về nhảy vào trong lòng. Đây chính là tai mắt của hắn mấy ngày nay.
“Xem nào…Vậy là thảo nguyên La Lung và Kim khuyết môn đã trở mặt. Ồ! Đại hồng tự cũng bị tấn công nhưng không hề hấn gì…”
Hắn nghe vài tin lặt vặt, nửa nọ nửa kia nhưng nhìn chung thì cũng biết được một hai.
“Ba đại yêu tử thương, yêu thú trong rừng im hơi lặng tiếng, vậy chắc đến chín phần sẽ không còn Thú triều. Mấy phe chủ lực ở đây đều chịu tổn thất đến giờ còn chưa có động tĩnh, ta nên tranh thủ lúc này đến phương Bắc càng sớm càng tốt.”
…
Hơn một tháng sau, thương thế trên người hắn đã hoàn toàn bình phục, nơi muốn đến cũng đã ở trước mặt.
Bắc Sơn lâm - Cực bắc của Nam Hoang lục địa.
Bắc Sơn lâm mang tiếng là rừng núi, nhưng nhân loại lại mới là người làm chủ khi mà ba phần tư diện tích của nó đều được kiểm soát. Một phần tư diện tích còn lại vừa là nơi sinh sống của một số dược thảo, yêu thú đặc chủng vừa là nơi giáp ranh với thảo nguyên La Lung nên vẫn còn được bảo tồn và rất ít người ghé đến đây.
Nơi sầm uất và quan trọng nhất của nó chính là vịnh Bắc Sơn, chốn neo đậu của những chiếc thuyền khổng lồ vượt biển.
Thế lực lớn nhất chiếm quyền kiểm soát là Tiêu cục Viễn Sơn và Thương hội, không phải là Triều Quốc rộng lớn hay Kim khuyết môn bá đạo.
Lý do rất đơn giản, bởi nơi đây là trạm trung chuyển lớn nhất và duy nhất để đến các lục địa xa xôi, khi mà sức một người hay một nhóm người không thể nào thực hiện, có được nó là có được tiếng nói và lợi nhuận kếch xù.
Vì vậy, tất cả các thế lực đều muốn nắm vịnh Bắc Sơn trong tay, không muốn cái quyền kiểm soát rơi vào bất kỳ kẻ nào khác. Nhưng tranh giành mãi như thế lại chẳng giải quyết được gì, chỉ thấy càng lâu càng rước lấy tổn thất cho các bên. Do đó, bọn họ đã thống nhất lùi một bước, để cho hai thế lực được xem là trung lập nhất: Tiêu cục Viễn Sơn - ông vua vận chuyển và Thương hội - kẻ chỉ thích tiền nắm giữ.
Tất nhiên miếng bánh ngon đâu dễ bỏ qua, lợi nhuận thu được phải trích ra một phần cho họ và các thế lực khác luôn có căn cứ đại diện của mình ở đây để giám sát lẫn nhau.
Quân không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì, nhưng nếu muốn nhanh chóng có một suất rời đi thì phải có thân phận.
Vậy chọn Thương hội!
…
Hắn cho Tiểu U vào một chiếc túi đeo sau lưng, cùng với Đồ Huyết tiến vào thành phố biển đồ sộ và sầm uất. Quy mô của nó so với Kinh đô Triều Quốc không kém hơn là bao.
Những toà đại điện nằm san sát bên những ngọn núi nhô cao, những dải đất dài được xây dựng vươn xa ra như những bàn tay khổng lồ tóm lấy ôm trọn bãi biển vào lòng. Và hàng chục chiếc tàu to lớn, dài hàng trăm mét như những quả núi nhỏ lững thững bò vào bờ rồi chậm chạp rời đi.
Thương hội sở hữu một trong số những hải cảng lớn nhất, nơi toạ lạc một dãy dài những toà kiến trúc nguy nga, người người đi lại đông đúc nhộn nhịp.
Quân nhìn tấm biển to lớn rồi bước vào, tìm đến quầy giao dịch.
“Kính chào quý khách! Tiểu nữ có thể giúp gì được cho quý khách!”
“Ta muốn đến Đại lục!”
“Hiện tại tàu đến Đại lục đã hết chỗ, dự kiến sớm nhất phải nửa năm nữa mới có suất!”
“Nửa năm? Lâu quá! Không có cách nào khác sao?”
“Tiểu nữ chỉ có thể cung cấp thông tin như vậy. Nếu quý khách cần thêm trợ giúp có thể liên hệ với Quản sự ở đây!”
“Được rồi!”
Quân tiu nghỉu rời đi. Hắn muốn yên lặng nhưng xem ra hơi khó, đành phải dùng thử cách khác vậy. Hắn lấy ra một miếng lệnh bài, truyền linh thức vào đó rồi chờ đợi.
Một vài phút sau quả nhiên đã có thông báo trở lại.
“Bách Đại sư! Hân hạnh gặp lại. Tiểu nữ tưởng đại sư đã quên tiểu nữ rồi chứ!”
Một giọng nói ngọt ngào thánh thót vang lên, mang theo chút hờn giận vu vơ. Quân lập tức trả lời ngay.
“Kiều quản sự quá lời rồi! Ta lâu nay tập trung bế quan học luyện khí. Lần này mạo muội làm phiền là có chút chuyện muốn nhờ vả!”
“Ồ! Đại sư cần khoáng thạch hay linh vật gì?”
“Không phải? Ta muốn rời khỏi Nam Hoang lục địa để đến Đại lục!”
“Đến Đại lục? Khá là khó. Ta nghe nói chỗ đã được đặt trước mấy tháng rồi!”
“Chính vì thế nên mới muốn nhờ Kiều quản sự giúp đỡ! Tất nhiên sẽ không để Kiều quản sự chịu thiệt thòi!”
Kiều Phi ngần ngừ một hồi rồi đáp lời.
“Ta sẽ cố gắng xem sao. Đại sư hãy đến chỗ của Trọng quản sự…”
Quân tìm được một con đường thoát vội đi ngay, tới một toà nhà khác thì bị lính gác chặn lại. Hắn liền đưa ra tấm lệnh bài khách quý, quả nhiên đã được mời vào trong.
…
Trọng quản sự là một người đàn ông thân cao gần hai mét, to lớn dị thường, mắt chuột tai dơi miệng rộng mũi khoằm, tay dài nhăn nheo.
Ông ta cầm tấm lệnh bài của Quân rồi nhìn hắn từ đầu đến chân.
“Bách đại sư! Hân hạnh! Tuổi trẻ mà thuật luyện khí cao thâm như vậy thật đáng nể phục!”
“Gặp qua Trọng quản sự. Chắc hẳn ông đã biết mục đích của ta là gì?”
Trọng quản sự gật đầu, từ tốn đáp.
“Với thân phận khách quý của đại sư, dù không cần nói chúng ta tự nhiên cũng sẽ ưu tiên hàng đầu! Có điều lần này thực sự quá khó…”
Ông ta đứng dậy rồi nói tiếp.
“Đại sư cũng biết gần đây xảy ra biến động lớn, rất nhiều người muốn tìm cách tránh xa. Mà những người này cũng có chỗ dựa không nhỏ. Thương hội vốn đặt chữ tín hàng đầu, không thể vô duyên vô cớ lấy lại suất đã đặt! Hơn nữa…tình hình hiện tại rất rối ren. Tất cả thế lực đều để ý rất kỹ đến người ra vào lục địa. Việc giám sát chéo nhau ở vịnh Bắc Sơn chắc đại sư cũng biết rõ, hiện giờ còn gắt gao hơn trước nhiều lần. Không chỉ Thương hội mà cả Tiêu cục Viễn Sơn cũng không thể nào qua mặt được bọn họ…”
“Chuyện này chỉ có ta và Trọng quản sự biết, nên có gì cứ xin cứ thẳng thắn, ta tuyệt đối không để ai phải thiệt thòi!”
“Đúng là vẫn còn một cách. Chúng ta có một con tàu đang bảo dưỡng, chắc khoảng một tháng nữa sẽ xong. Bình thường sau khi tu sửa cần phải kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới ra thông báo đưa vào hoạt động. Ta có thể giữ trước một chỗ cho đại sư. Trong thời gian này ta sẽ bố trí một nơi thượng hạng để đại sư nghỉ ngơi!”
“Vậy làm phiền Trọng quản sự rồi. Tiện thể ta cũng đang cần mua sắm một ít đồ!”
“Ồ! Đại sư không cần vất vả. Ta sẽ sai người mang đến nơi ở cho đại sư…”
Trọng quản sự cười nói. Hai bên xã giao thêm vài câu rồi Quân theo hướng dẫn đến ở trong một toà đình viện.
Toà viện này khá yên tĩnh, linh khí đầy đủ, ít người tới lui, lại còn được bố trí pháp trận ngăn cách, đúng là một nơi thích hợp để an dưỡng.
Hắn vẫn cẩn thận bố trí thêm vài cấm chế nữa rồi mới yên tâm ngả lưng nghỉ ngơi một đêm.
.........