Quân có đọc qua cuốn sách về trận pháp khi trước, hiểu rằng cách phá trận tốt nhất là huỷ đi mắt trận. Nhưng khắp nơi mây mù giăng kín, ngay cả phương hướng còn không phân biệt được thì biết tìm mắt trận ở đâu?
Bách lão dường như nhìn ra tâm tư của hắn, khinh khỉnh nói.
“Tiểu tử vội cái gì! Bản toạ là ai kia chứ, thứ đồ chơi này muốn làm khó ta còn chưa có tư cách.”
“Phải phải! Bách đại tông sư đại danh đỉnh đỉnh, thiên tài xuất chúng! Ông còn không mau lên thì chết cả nút bây giờ!”
“Xem nào…Đi thẳng về phía trước!”
“Dừng lại, đi chếch sang bên trái kia một chút…”
“Sang phải! Sang phải! Sang thêm một chút nữa…”
“Đúng rồi, chỗ này! Dùng hết sức của ngươi khoan sâu xuống dưới đi!” Khối cầu chắc chắn.
Quân không nghĩ nhiều, có bao nhiêu nội lực dồn hết vào trường thương phát động công kích đánh vào bên dưới.
Quả nhiên khi mặt đất nứt ra, thì ánh sáng le lói cũng theo đó mà hắt lên. Hắn nhìn sơ qua, phát hiện ở dưới có một “cỗ máy” đang vận chuyển.
Cỗ máy này khá kì lạ, ở chính giữa là một khối cầu to bằng đầu người, xung quanh có năm vành đai đang không ngừng quay quanh nó theo một quy luật đã được định sẵn.
“Khối cầu kia là mắt trận. Ngươi theo hướng dẫn của ta lần lượt giải năm vành đai, sau đó khống chế mắt trận.”
“Sao không phá luôn đi cho nhanh!”
Hắn cầm thương nhăm nhăm đâm vào.
“Đồ ngu! Ngươi mà phá là nó nổ tung trời, ngay cả Huyền giai cũng phải nát bét!”
Quân nghe thế toát mồ hôi hột. Thứ này chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Năm vành đai này ứng với Ngũ hành, tương sinh tương khắc tuần tự vận chuyển, vừa luyện hoá vật bên trong, vừa thu giữ linh khí bên ngoài làm nguồn năng lượng duy trì.
Muốn phá ngũ hành phải dùng đến ngũ hành, vừa hay hắn luyện Khai tâm ma pháp nên hiểu được cách vận dụng.
Xung quanh cơ thể hắn bắt đầu ngưng tụ năm vòng sáng với năm màu khác nhau, bắt chước y đúc cách mà năm vành đai vận chuyển. Khi hai bên đã xoay cùng một tốc độ, các vòng sáng của hắn liền tiến tới hoà lẫn vào năm vành đai.
“Tiểu tử, ngươi phải khống chế thật khéo, chỉ cần một cái chậm hơn dù chỉ một tích tắc cũng có thể dẫn nổ nó!”
Quân lau mồ hôi trên trán, linh thức khóa chặt vào năm vòng sáng, từ từ kéo chúng chậm lại. Năm vành đai đang vận chuyển bất ngờ bị ngoại lực ngăn cản, rung lên bần bật. Khối cầu chính giữa lóe sáng dữ dội muốn bùng nổ.
“Chậm thôi!” Bách lão hét toáng lên.
Quân lạnh cả gáy, vội vã buông lỏng, rồi từ từ từng chút từng chút một nhấp nhả, cố gắng bắt theo nhịp điệu vận chuyển của chúng. Cuối cùng sau bao cố gắng, cả năm vành đai dần chậm lại rồi dừng hẳn.
Ngay sau đó hắn tỏa ra toàn bộ linh thức ôm trọn lấy khối cầu, cùng với sự trợ giúp của Bách lão, thành công khống chế mắt trận.
Pháp trận ngừng vận chuyển, màn sương tan dần, lộ rõ không gian bên trong chỉ là một vùng đất khô cằn lờ mờ sáng, không có gì khác.
“Khối lập phương này đã bị hư hại. Ngươi nhìn thấy khe nứt trên cao kia không. Dồn hết công kích vào đó!”
Quân hiểu ý, trường thương trên tay biến lớn như cột đình, mũi thương sắc lạnh đâm ngược lên như muốn chọc thủng bầu trời!
...
Ở bên ngoài, Uông Dương đang ngồi trên đỉnh đầu pho tượng mặt quỷ, hai tay không ngừng điều động linh thức tràn vào khối lập phương. Bỗng ông ta biến sắc, hai mắt trợn ngược vội vàng biến mất.
Cùng lúc đó, khối lập phương rung chấn dữ dội rồi nổ tung thành sáu mảnh văng tứ phía. Quân cầm trường thương nhảy ra, hiên ngang như chiến thần.
Tử lôi kiếm được điều động bay sát đến bên người, lôi điện tím sẫm phóng ra bừa bãi xung quanh ngăn cản mấy con khôi lỗi.
Uông Dương hiện ra, ánh mắt căm phẫn vô cùng.
“Ngươi phải chết!”
Lão nhập vào bức tượng mặt quỷ, nó ngay lập tức sống lại như người thật. Mắt trợn nanh dài, bốn tay múa lên, cao lớn như hung thần thượng cổ. Chủy thủ trên tay phải ào ào đâm tới, muốn nghiền nát kẻ địch của mình.
Nhưng đột nhiên sáu mảnh của khối lập phương vụt bay đến ghép lại với nhau vừa khéo ôm trọn bức tượng vào trong. Còn Quân thì đã nhanh chân nhảy vọt ra chỗ khác tránh thoát.
“Bách lão, cách này được chứ?”
“Đương nhiên! Ta đã động tay vào thì tàn hồn kia còn lâu mới phá được!”
Đúng là vừa rồi sau khi khống chế khối cầu, rồi trước khi thoát ra, Bách lão đã bày cho hắn bố trí rất nhiều thứ xung quanh.
“Nhưng lão là chủ nhân của nó mà?” Quân thắc mắc.
“Chủ nhân cái con khỉ! Khối lập phương chưa hề bị luyện hóa, lão cùng lắm chỉ biết sử dụng qua qua mà thôi. Có khi nó chính là nguyên nhân khiến lão phải chết ở đây ấy!”
Quân nghe xong có chút yên tâm, nhưng nhìn khối lập phương chốc chốc lại nhảy lên tưng tưng, thi thoảng loé sáng một cái vẫn khiến hắn rất lo lắng.
“Liệu giữ được lão lâu không?”
“Ờ thì…Ta không chắc lắm! Thôi tranh thủ thời gian! Mau lên!”
Hắn vội vã mở sách, lôi đủ thứ trên người bày biện khắp nơi không dám ngưng nghỉ.
“Nếu thất bại thì sao?”
“Thì phương án hai! Thua thì chạy! Ấy ấy, cái viên kia phải đặt xa ra một tí!”
“Biết rồi biết rồi!”
“Cái vòng này phải nhỏ lại, rộng thế không ăn thua đâu!”
“Để ta xem lại sách đã!”
“Ngươi lập một cái ở đây, góc chéo chéo đằng kia để dành cho một cái khác!”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi…”
…
Ba ngày sau, khối lập phương không còn phát ra động tĩnh gì. Cả hai chăm chú nhìn vào không chớp mắt.
“ÀO!”
Một làn khói xám phun ra, theo sau là bức tượng quỷ đổ sập trên mặt đất. Nó giờ đây không khác gì một đống gạch đá đã trải qua ngàn năm phong hoá. Một cánh tay biến mất, ba cánh tay còn lại khô quắt khô queo. Toàn thân đầy những dấu tích bị bào mòn, mục ruỗng. Nó mở mắt đứng dậy, gào rú như kẻ điên.
“Khốn khiếp! Ta giết ngươi!!!”
Nhưng chưa kịp làm gì thì xung quanh xuất hiện tới bốn vòng sáng quây kín mít. Mười cây cột gỗ to như cột nhà hiện ra, đóng đinh bức tượng xuống đất. Dây leo từ bốn phương tám hướng mọc lên quấn lấy ghì chặt đè xuống chỉ để chừa phần đầu. Cuối cùng, một sợi tơ kim tuyến mảnh dẻ lao đến xuyên thấu qua trán của bước tượng từ trước ra sau.
Bức tượng hai mắt tối sầm, Uông Dương vội vã xuất hồn. Lão bắt một thủ ấn kỳ lạ chỉ thẳng về phía Quân. Nhưng hắn chỉ cười nham hiểm, bởi Huyết ấn còn sót lại đã bị ngọn lửa “mượn” của Đường Giám bọc kín, Uông Dương không thể nào khu động được. Lão giận tím mặt:
“Ngươi…!”
“Ngươi cái con khỉ!”
Ngay tức khắc, bốn sợi xích đỏ từ đâu lao ra quấn lấy Uông Dương. Nhưng lão cáo già này không phải đèn cạn dầu, từ một tàn hồn biến thành hai, lượn lờ trong pháp trận né tránh.
Quân hừ lạnh, tức tốc vận chuyển pháp trận, thêm sáu sợi xích nữa hiện ra biến thành một tấm lưới trùm lên từ từ khép lại. Uông Dương không có đường trốn, chỉ ra sức chống cự. Đột nhiên một cái tàn hồn vụt biến thành một cây trâm nhỏ xíu, lọt qua mắt lưới lao vút vào trán Quân.
Bên trong thể nội của hắn, cây trâm vừa đâm vào đã biến trở lại hình dáng cũ, cười ngoan độc. Nhưng nụ cười ngay tức khắc vụt tắt, bởi đối diện với nó là một nụ cười còn nham nhiểm hơn.
“Hé hé! Chạy đi đâu!”
…
Ở bên ngoài, Uông Dương bị vây khốn trong trận pháp mất đi cảm ứng với tàn hồn kia, hai mắt trợn ngược khó tin. May mắn lão cẩn thận chỉ tách ra một phần, nếu không đã chết hẳn rồi.
“Tiểu tử, ta công nhận ngươi lợi hại, hơn xa những gì ta tưởng tượng! Nhưng chỉ cần ta không tiến vào thức hải, thì ngươi cũng không làm gì được ta! Giằng co mãi chỉ làm đôi bên tổn thất, chi bằng cả hai cùng lùi một bước. Thế nào?”
“Đúng là nội lực bình thường không làm gì được linh hồn! Nhưng cái này thì sao!” Quân cười.
Trên tay hắn hiện ra thanh loan đao giành được của Hổ Lạp. Thứ này có thể theo Hổ Lạp vào bên trong Thể nội công kích linh hồn hắn thì đương nhiên tác dụng thế nào đã rõ.
Hắn không nhiều lời, ném loan đao lao thẳng đến tàn hồn Uông Dương. Lão trơ mắt đứng nhìn cái đầu của mình bị cắt phăng, trong giây phút cuối cùng vẫn không cam chịu mà quyết tự bạo, không cho kẻ địch hưởng lợi!
Quân nhanh chóng thu dọn sạch sẽ toàn bộ chiến trường rồi chuồn thẳng.
…
Về được đến phòng trọ, bày trận xong xuôi hắn mới thở phào. Cả hắn và Bách lão đều cười khà khà sung sướng.
Vốn ban đầu bọn họ định tìm cách để Uông Dương chui vào Thể nội của Quân rồi vây đánh trong đó nhưng lão cẩn thận quá, trước sau dùng khôi lỗi để giết hắn chứ không chịu mạo hiểm.
Nếu mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy thì thật sự vô cùng nan giải, bởi tồn tại linh hồn rất đặc thù, nội lực không ảnh hưởng được đến linh hồn, và ở chiều ngược lại cũng như vậy, linh hồn không tác động được lên thân thể vật lý.
May mà có cái khối lập phương kia thành ra gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ tận dụng thời gian thay đổi kế hoạch. Chứ nếu không chỉ bằng sức Quân chắc chắn bị bức tượng mặt quỷ đánh cho thừa sống thiếu chết.
.........