Đại điện Huyết linh tông bao phủ một tầng khí tức lành lạnh, một cảm giác u buồn khó mà mô tả thành lời. Vị tông chủ đương nhiệm, Huyền Sử, cao lớn vạm vỡ, khoác trường bào đỏ tía. Hai con mắt sâu hoắm đang nhìn xuống năm người phía dưới.
Một người trong số đó lên tiếng:
“Tông chủ, phía Triều Quốc đang xây dựng phòng tuyến núi Bạch Vân, hiện đã có hơn một ngàn người tập trung về đây. Một nửa trong số đó là quân tinh nhuệ. Theo tình báo thu được, bọn họ định xây dựng căn cứ với hơn vạn quân bố trí dọc xung quanh.”
“Chỉ vạn người mà dám ngăn cản chúng ta? Tông chủ, ta xin lĩnh đệ tử đánh phủ đầu bọn chúng!” Một người cao lớn nhất trong bọn lập tức ý kiến ngay.
“Tề trưởng lão không cần phải vội. Hiện tại trải qua biến cố, nội bộ vẫn còn lục đục. Các vị hãy dẹp yên hết những kẻ phản loạn. Chuyện núi Bạch Vân ta tự có đối sách.”
Đoạn Huyền Sử vung tay lấy ra mấy hộp lớn. Đám người vừa mở ra xem đã vô cùng kinh ngạc.
“Tông chủ, đây đều là đan dược tăng tiến tu vi và trị thương. Số lượng lại nhiều thế này!”
“Lấy nó làm phần thưởng cho mấy thế lực nhỏ bên dưới, bảo bọn chúng thay chúng ta đi do thám. Hiện tại đang cần người, nên hạn chế giết chóc một chút!” Huyền Sử nói.
“Nhiều như vậy mà phải đem đi cho, đúng là có chút đáng tiếc! Nếu để cho đệ tử trong tông thì tốt!”
“Hồ Bạch, ngươi lo gì chứ. Tông chủ đưa thứ này cho đám tép tôm, thì chắc chắn đã chuẩn bị cho chúng ta thứ tốt hơn rồi!” Người được gọi là Tề trưởng lão cười lớn.
“Haha! Tề Thạch, ngươi sao bỗng dưng lại thông minh như thế!” Hồ Bạch sáng mắt hiểu ra.
Huyền Sử nghe thế cũng cười rồi nói tiếp.
“Tề trưởng lão nói đúng. Không chỉ đệ tử, mà năm vị trưởng lão ta nào dám phụ công phò tá? Đây là chút thành ý của ta, các vị hãy nhận lấy!”
“Thiên yêu phụ thần thể!”
Năm người đồng thanh thốt lên.
…
Thiên yêu phụ thần thể là một trong những công pháp trấn phái của Huyết linh tông, cũng là công pháp thành danh của tông chủ đời trước Lý Uy.
Công pháp này chỉ truyền cho người có công lao to lớn mà thôi, ngay cả chức sắc trưởng lão nếu không công cũng đừng hòng chạm đến. Hơn nữa mỗi lần lập công chỉ được truyền một tầng. Đủ chín lần mới xem như trọn bộ công pháp.
Hôm nay Huyền Sử mang trấn phái công pháp đầy đủ làm phần thưởng, dĩ nhiên đám người bên dưới vô cùng mừng rỡ.
Chưa hết, ông ta lại lấy ra năm viên đan dược màu vàng tươi, mùi hương nồng nàn, lấp lánh kim quang.
“Lập địa đan!” Năm người tròn mắt.
Huyền Sử ung dung.
“Đúng vậy! Các vị đều đã đạt đến Huyền giai đỉnh phong, thiên tư có thừa, chỉ thiếu chút tác động mà thôi. Hy vọng món quà nhỏ này sẽ giúp các vị sớm ngày đột phá!”
“Tông chủ quá lời! Tề Thạch này thề sẽ trung thành với Tông chủ vĩnh viễn không hai lòng!”
Bốn người còn lại đều cùng nhau cúi đầu tạ ơn. Huyền Sử hài lòng:
“Nhân lúc chiến sự còn chưa bùng nổ, các vị hãy mau chóng nâng cao thực lực, cùng với ta đưa Huyết linh tông lên đến đỉnh cao!”
Năm người tuân mệnh rồi hoá thành đạo ánh sáng bay vút đi.
Huyền Sử lặng lẽ đi vào bên trong, phía dưới chân ông ta loé lên một vài làn khói xám đen rồi biến mất.
…
Núi Bạch Vân một năm thì hết mười hai tháng đỉnh núi bao phủ trong mây, cách nhau mấy mét còn không nhìn rõ mặt nhau. Vì thế mọi công trình đều chỉ làm đến lưng chừng núi. Phi chu cũng không dám bay cao vì thiếu tầm nhìn. Thành ra là nơi thủ không dễ mà công cũng khó.
Hai ngàn người đã được đưa về đây xây dựng nên một công trình đồ sộ kéo dài hàng cây số. Tháp canh mọc lên san sát, tiếng phá núi chặt cây ầm ầm ngày đêm không dứt.
Quân vốn nằm trong đội hậu cần, chủ yếu lo việc sửa chữa pháp khí nên không đến mức bận tối tăm mặt mũi. Hơn nữa có cái mác Luyện khí sư nhị phẩm thành ra được một hai phần nể trọng, đi qua đi lại cũng không mấy người hỏi han.
Hắn thường xuyên rời khỏi căn cứ lượn lờ trong núi, sau một tháng lần mò nơi rừng rú đã tìm được một cái hang nhỏ vắng vẻ, có cành lá rậm rạp che phủ đằng trước khá là kín đáo. Vì thế mỗi khi ít việc hắn sẽ đến tu luyện, sáng hôm sau lại về.
Đêm nay cũng như mọi lần, nhưng vừa vào hang chưa được bao lâu, hắn đã nghe tiếng chân người xao động bên ngoài. Nhìn qua đám lá nguỵ trang thấy một người đang bị truy sát, mặc quần áo vằn xanh vằn đen trông giống một đám cây khô trên người.
“Mạnh Thần?”
Quân giật mình nhận ra gương mặt quen thuộc, vội vã kéo hắn vào trong hang trốn khỏi tầm mắt đám truy binh.
Sơ cứu một hồi, các vết thương đã không còn đáng ngại, Mạnh Thần cũng dần dần tỉnh lại. Trông thấy gương mặt Quân, y mừng rỡ.
“A Thiết? Là ngươi!”
“Ta chứ còn ai!”
Hắn đưa một cốc nước nóng, Mạnh Thần uống xong liền hỏi tiếp.
“Đám người kia đâu rồi?”
“Chắc đi xa rồi! Ngươi tới đây làm gì, bọn chúng là ai thế?”
“Ở lại Học viện khó sống. Ta tới đây vừa để rèn luyện vừa để kiếm điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên tu luyện.”
“Có thể đổi điểm cống hiến?”
Quân tò mò, hắn vậy mà không biết đến chuyện này. Mạnh Thần gật đầu.
“Chúng ta lãnh nhiệm vụ đi thám thính động tĩnh của Huyết linh tông. Lần này bắt gặp một đám người khả nghi đang tụ tập, định bụng theo dõi về báo tin không ngờ bị bọn chúng phát hiện. Mọi người chết hết còn mình ta.”
“Còn sống là tốt rồi! Chờ trời sáng chúng ta về báo cáo lại!”
“Bọn chúng bị lộ sẽ đổi địa điểm khác. Lần này anh em chết vô ích cả!” Mạnh Thần thở dài.
“Vậy thì để chúng ta báo thù cho bọn họ!”
Quân nói, nhìn ra ngoài cửa hang. Hắn đã nghe thấy tiếng chửi rủa bên ngoài, mỗi lúc một gần. Đám truy binh mất dấu đang quay trở lại lùng sục những chỗ khả nghi. Một tên trong đó tiến lại đám lá cây, cầm một cây thương gạt gạt sang hai bên.
Bỗng nhiên một tia sáng xẹt qua, y chỉ kịp trợn mắt rồi ngã ngửa ra sau. Mười người khác lập tức chạy đến quây kín miệng hang, dẫn đầu là một tên Hoàng giai nhất đẳng. Quân từ trong bóng tối bước ra chửi mắng.
“Các ngươi là ai mà dám quấy nhiễu ta tu luyện, lấy gì để bù đắp đây?”
“Haha, chỉ là Võ giả ngũ đẳng cỏn con. Ngươi giết người của ta, để mạng lại!”
Một tên cầm đao xông tới, liền lãnh trọn một quyền của Quân rồi lăn ra đất bất tỉnh không rõ sống chết.
“Ngươi dám? Giết hắn!” Tên Hoàng giai giận dữ.
Tám người còn lại không ai bảo ai đồng loạt xông lên. Đối với tám người này hắn không xem ra gì, cho mỗi người một đấm là xong.
Rồi ngay sau đó, hắn lao tới tên Hoàng giai, tay phải thành quyền ngưng tụ ra hình ảnh một đầu mãnh hổ. Tên Hoàng giai vội vã chém ra một luồng đao cương chống cự.
Quyền kình chấn nát đao cương, uy lực chẳng hề suy giảm vẫn trên đà phóng tới, nhưng khi đến gần tên Hoàng giai thì bỗng nhiên lách sang một bên rồi phá nát gốc cây đằng sau.
Tên Hoàng giai mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi nhìn Quân đang đến gần.
“Các ngươi là ai? Đêm hôm chạy tới đây làm gì?”
“Ta…ta…đang truy đuổi kẻ địch. Vô tình tới đây, không hề biết là nơi ở của tiền bối…”
“Không biết? Hừ, bao nhiêu chỗ không tìm lại đến đúng chỗ ta? Ta thấy các ngươi cố tình mới đúng. Chủ nhân của ngươi là ai, theo dõi ta có mục đích gì! Nói!”
Quân vừa quát vừa tát đánh bốp. Y sợ hãi ôm mặt.
“Chúng ta là người của Hắc phong bang, đang truy bắt một tên do thám của Triều Quốc…”
“Triều Quốc và Hắc phong bang vốn không liên quan gì đến nhau, ngươi định lừa ai hả?” Quân nổi giận, tung ngay một đấm khiến cho tên Hoàng giai méo cả mặt, lăn trên khóc không ra tiếng.
“Tiền bối tha mạng. Ta chỉ làm theo lệnh bang chủ, đến đây tụ họp với đám người Báo đầu bang, Đại ưng bang, không ngờ bị phát hiện nên mới đuổi…”
Y đang nói bỗng nhiên khựng lại, vội vàng lấy hai tay bụp miệng, hai mắt hoảng sợ.
“Các ngươi tụ họp làm gì? Nói mau!”
“Ta không biết…ta không biết…tiền bối tha m…!”
Đột nhiên, một tia kiếm khí từ đâu xông tới đâm thẳng vào tên Hoàng giai khiến y chết ngay tại chỗ.
“Đạo hữu, hắn đã nói là không biết, vậy mà còn đánh hắn tơi tả như vậy.”
Một giọng nói vang lên, theo sau là ba người khác, khí thế mạnh mẽ.
Quân bây giờ mới nhìn lại xác chết trước mặt, trong tay rơi ra một miếng ngọc bài vỡ nát.
“Không ngờ hắn cầu cứu các ngươi, cuối cùng lại bị chính người mình giết. Mà các ngươi đến nhanh như vậy, có lẽ chỗ tụ họp không xa đây nhỉ!”
“Haha! Tiểu tử ngươi không cần giả bộ. Ta thấy ngươi thân thể tốt như vậy, chi bằng đầu quân cho Huyết linh tông ta, so với Triều Quốc thì tốt hơn nhiều!” Nam tử cao lớn nhất lên tiếng.
“Ta chỉ là tán tu, không thích bị ràng buộc. Dù tu vi thấp một chút nhưng tự do!”
“Không có thực lực thì không có quyền lên tiếng. Hoặc là chết hoặc là làm người của chúng ta!”
Nói xong y hầm hổ xông tới, vung hai quyền tràn đầy huyết khí bổ xuống.
.........