Chuyện ma quái.
Sơn trang này chắc chắn có ma.
Đêm đến, Mai Vũ nằm bò bên cửa sổ, nàng đang nhìn ra ngoài sân.
Tìm cái gì à?
Đương nhiên là ma.
Nhưng mà cũng không đảm bảo là nàng đang tìm ma hay ma đang tìm quỷ nữa.
Nếu lúc này có ai đi qua đây …nhất định sẽ bị nữ nhân nhìn không thấy mặt, tóc tai bù xù, mặc hồng y hù chết.
Chỉ sợ quỷ thấy nữ nhân này cũng phải đi đường vòng.
Chyện ma quái bắt đầu từ tối hôm An Thiếu Hàn trở về.
Mai Vũ vốn đang định chỉnh người, vì đêm đó An Thiếu Hàn về nên mở tiệc ăn mừng, nàng ham vui nên chẳng còn nhớ muốn chỉnh ai với ai nữa.
Tuy nói là ăn mừng nhưng thực tế bữa tiệc chẳng liên quan gì tới nàng.
Vì muốn tu thân dưỡng tính nên nàng bị cấm rượu.
Nhưng trời sinh Mai Vũ mà thiếu rượu thì cuộc đời nàng vô nghĩa.
Miệng gặm đùi gà, Mai Vũ nhìn đám nam nhân thân như huynh đệ ruột thịt, đột nhiên nhớ tới hồi đám người này còn thề không đội trời chung.
Làm gì đó! Đám người đáng chết!
Uống! Uống! Uống!
Muốn bổn sát thủ cho mỗi tên một ly rượu không? Chướng mắt thật.
Vì không thể uống rượu cũng không thể lên mặt.
Mai Vũ chỉ có thể ngồi một bên viết vè.
Chấm nước, Mai Vũ viết xuống bàn:
“Ngày buồn đêm không người trò chuyện
Ngày qua nhàm chán cũng thế thôi
Chỉ thịt không rượu sao thành tiệc?
Chẳng bằng về nhà ngủ cho xong.”
Đề danh: Viết vào một ngày đầy oán hận.
Mai Vũ nhìn cảnh đám người kia đang vui vẻ nâng chén, trong lòng cảm giác cô đơn lan tràn, hờn dỗi về phòng nằm ngủ.
Lúc Mai Vũ đang ngủ ngon lành…
Cửa sổ đột nhiên nhẹ nhàng không một tiếng động mở ra.
Từng đợt gió rét thổi tới, khiến Mai Vũ đang ngủ say phải thức dậy.
Dụi mắt, Mai Vũ định đứng dậy đóng cửa sổ thì thấy một người toàn thân bạch y ngồi trên một thân cây phía xa xa.
Mai Vũ giật mình, lập tức nhìn quanh.
Chỉ thấy phòng mấy người rượu chè kia đã tắt đèn.
Tất cả đều ngủ rồi.
Vậy ai đang ở trên cây? Mai Vũ không nhìn căn phòng kia nữa mà nhìn về phía cái cây nọ, nhưng người trên đó không còn nữa.
Mai Vũ sửng sốt.
Cảm giác nhàm chán mấy ngày nay bỗng chốc biến mất. Mai Vũ bật dậy chạy ra chỗ cái cây kia, đứng dưới tàng cây nhìn lên, không phát hiện trên đó có gì cả. Lúc Mai Vũ thất vọng xoay người đi, chỗ cổng vòm trước sân đột nhiên lại có bóng trắng lướt qua.
Tim Mai Vũ đập rất nhanh, nàng cẩn thận bám theo.
Chỉ thấy cái bóng trắng kia bay lửng lơ tới hồ nước.
Lúc này một cái bóng trắng khác lại nhảy từ trong nước ra.
Mai Vũ kích động muốn hét lên!
A! Ma! Là ma!!
Hai cái bóng lướt trên mặt nước rồi nhảy vào hồ nhanh như chớp.
Mai Vũ cả kinh, vội vàng chạy tới bờ sông, mặt sông trong suốt chẳng có gì cả.
Mai Vũ ngồi bên bờ sông, nhỏ giọng hỏi: “Nè…ta không phải người xấu, các ngươi là ma hả? Ra đây chơi đi.”
Nước sông vẫn hừng hờ trôi, không có tiếng đáp lại.
Mai Vũ không cam lòng tiếp tục nói: “Nè nè..ta không nói với ai đâu mà, ra đây đi.”
Dưới sông vẫn không có động tĩnh.
“Tiểu Vũ, nàng đang làm gì đó?”
Sau lưng đột nhiên có tiếng An Thiếu Hàn truyền tới, Mai Vũ bị dọa không nhẹ.
“Ồ… Thiếu Hàn, đêm đã khuya rồi sao chàng còn chưa ngủ?” Cười lúng túng, Mai Vũ nói sang chuyện khác.
An Thiếu Hàn dịu dàng vuốt tóc nàng, dùng áo mình phủ thêm cho nàng.
“Ta sắp ngủ, sao vậy? Sao nàng còn chưa ngủ?”
“À…ta đi ngủ đây, đi ngay đây.” Mai Vũ nói rồi kiễng chân hôn An Thiếu Hàn một cái rồi xoay người chạy mất.
Giữ bí mật về chuyện ma quỷ.
Mà cái bí mật về ma quỷ này còn có một câu chuyện xưa.
Đêm đó…
Sau khi Mai Vũ đi, mọi người trong phòng phát hiện bài vè của nàng.
An Thiếu Hàn đề nghị: “Hay chúng ta đấu rượu đi.”
Vân Khinh cười, đổ ly rượu trên tay.
“An Thiếu Hàn, ngươi đang âm mưu gì đó?”
“Ha ha, hắn có thể âm mưu cái gì chứ? Vẫn như cũ thôi.” Tạ Vãn Phong nhếch môi, ra vẻ không hào hứng gì cho cam.
An Thiếu Hàn lắc đầu, vỗ tay, từ trong nhà có một đám nha đầu bước ra. Trên tay mỗi người đều cầm một vò rượu. Nhưng vò rượu này bên ngoài không có dấu hiệu gì.
Mục Vô Ca buông cung, nhíu mày, thấp giọng hỏi Hoa Tử Nguyệt: “Sao ta lại có dự cảm xấu?”
“Ta cũng thấy vậy.” Hoa Tử Nguyệt mỉm cười đồng ý.
Mục Vô Ca trừng mắt tránh xa người này ra.
Sao hắn lại cảm thấy y có vẻ rất hứng thú?
Trong những người họ, có một số người chỉ cần đưa ra chủ ý thì chắc chắn có người gặp xui xẻo.
Đầu tiên là An Thiếu Hàn.
Thứ hai là Hoa Tử Nguyệt.
Thứ ba là Tạ vãn Phong.
Ví dụ như Vân Khinh, trước nay y luôn trực tiếp nói với ngươi, ngươi sắp xui xẻo rồi.
“Trong những vò rượu này có rượu mạnh và nhẹ, có loại chỉ cần ngửi một hơi là say, có loại uống mười vò cũng không thấm. Bây giờ chúng ta đấu võ, đấu rượu và đấu vận khí. Ai xui xẻo sẽ phải chịu trách nhiệm về tâm trạng của Mai Vũ.” An Thiếu Hàn cong môi, đôi môi tiên diểm hiển lộ ý chí chiến đấu hừng hực.
“Tâm trạng của Mai Vũ? Ai mà nắm cảm xúc của nha đầu kia trong tay được chứ.” Liễu Hành Vân hét thảm.
Sao cứ thấy mình thua thiệt vậy?
So cái gì mình cũng là yếu nhất. Không được, không được, nhất định phải hỏi cho rõ, nếu không xui chắc luôn.
“Dễ thôi, chẳng phải Mai Vũ than chán cả ngày à? Chúng ta tạo ra chút chuyện thú vị. Ta nghĩ nếu trong căn phòng nhà này xảy ra chuyện ma quái gì đó, nàng sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”
Bách Bất Duy nghe đến vui vẻ.
Chuyện này được nha, ít nhất không cần giống Tạ Vãn Phong giả nữ ra ngoài. Mà thôi chắc không tới phiên mình đâu.
Vì thế, đấu rượu bắt đầu.
Khi mấy vò rượu chuyển động, mọi người nhao nhao ra chiêu, người tới ta đi.
Kết quả cuối cùng có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Kẻ xui xẻo là Hoa Tử Nguyệt và Vân Khinh.
Ha ha, bởi mới nói, chạy trời không khỏi nắng.
Không thể để người khác gánh xui xẻo mãi được.
Sau đó…chính là màn khiêu vũ ma quỷ mà Mai Vũ thấy.
Vài ngày sau, Mai Vũ vẫn thường xuyên nhìn thấy mấy con ma kia.
Những đêm đó, nàng và đám người này có một ít bí mật nhỏ.
Bí mật của riêng đám đàn ông và bí mật của riêng Mai Vũ.