“Ăn mứt quả không?”
“Không ăn.”
“Vậy ô mai nhé?”
“Đang đau răng, không ăn đồ chua được.”
“Vậy đi uống một chén không?”
“Ban ngày ban mặt, uống rượu gì chứ, ta đâu phải là tửu quỷ.”
Thần, thần linh ơi.
Đi trên đường cái mà không ồn ào đòi ăn cái này cái nọ, dâng tới tận miệng còn không ăn.
Mai Vũ còn không biết mình sao nữa.
Trước kia trước khi làm gì cũng đòi ăn no, không ăn no lấy đâu ra sức để làm việc.
Mỗi bữa cơm đều phải no đến mức không thể ăn thêm nữa. Mà không phải có dịp mới ăn, phải là ba bữa đều có cơm.
Rãnh rỗi đi trên đường cái cũng nhất định phải ăn cái gì đó.
Một cực phẩm thôn cô như vậy mà bây giờ lại nàng lại có thể nói là không muốn ăn, cái gì cũng không chịu ăn.
Còn nữa, về vấn đề uống rượu. Nàng có đức hạnh từ khi nào? Còn nói mình không phải là tửu quỷ? Mỗi ngày đều mang theo rượu, chỉ cần có rượu uống, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngẩng đầu, Liễu Hành Vân muốn nhìn xem trời hôm nay có phải sắp mưa hay không, không chừng sắp đổ mưa đỏ luôn đó.
Nàng không bình thường chút nào.
Từ sau đêm ở thanh lâu về, nàng rõ ràng bắt đầu không bình thường.
Đã nhiều ngày qua, Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt đều có việc bận, mọi thứ đều rơi xuống đầu tên nhóc xui xẻo như hắn, mỗi ngày đều phải đi theo nàng.
“Hành Vân, ta chán quá, chúng ta đi đánh người đi.”
“Không được, đây không phải địa bàn của chúng ta đâu.”
Trên trán Liễu Hành Vân đổ đầy mồ hôi.
Thật là, nha đầu chết tiệt, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy?
“Hay là ngươi đi chọc ghẹo nữ nhân, sau đó ta đến đánh ngươi một trận có được không?” Mai Vũ túm lấy một cọng rơm, giương đôi mắt cá chết nhìn hắn.
“Vậy ngươi trực tiếp đánh ta một trận luôn đi.” Liễu Hành Vân trả lời.
Làm gì vậy chứ! Bắt hắn làm những chuyện như vậy, không phải làm xấu mặt hắn sao? Hơn nữa, hắn đùa giỡn nữ nhân là chuyện nhỏ, hắn sợ sau khi những nữ nhân kia bị đùa bỡn lập tức nhào lên thì đó là chuyện lớn nha.
“Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải làm cho ta vui.” Mai Vũ trừng mắt, nói.
Liễu Hành Vân đã hiểu, tính thích đùa của nha đầu này thật khó hầu hạ.
Thật là, buồn chết đi được!
Gần đây Mai Vũ thật sự rất buồn.
Tại sao buồn à? Đương nhiên là vì cái tên quái vật tóc trắng kia rồi!
Chết tiệt, tên nhóc kia, làm hại tinh thần nàng cứ không yên.
Nàng luôn muốn tìm hắn để nói lời xin lỗi. Nhưng người này cứ như đã hoàn toàn biến mất. Tìm đâu cũng không thấy, trong lòng nàng lại dâng lên dự cảm xấu, cảm giác bồi hồi làm nàng không làm được gì cả.
Liễu Hành Vân đang lo phải đối phó với Mai Vũ như thế nào.
Đột nhiên bên kia có tiếng người nhốn nháo.
“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Không biết ai đã lớn tiếng ho tô, một đám người lao nhanh về phía nơi đó.
Mai Vũ duỗi cổ nhìn, hỏi: “Chuyện gì vậy? Nhiều người vây xem ghê.”
Liễu Hành Vân nhìn xuống, nói: “Chắc là bố cáo trong thành. Nơi này tuy là một thành thị tự do, không thuộc triều đình nhưng vẫn có những bố cáo quan trọng của Thành chủ cho binh lính tuần tra thành đi phát.”
Mai Vũ chớp chớp mắt, Liễu Hành Vân cho rằng nàng thấy hứng thú nên muốn qua xem một phen. Nào ngờ Mai Vũ chỉ à một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
“Không qua xem thử à?” Liễu Hành Vân đuổi theo hỏi.
Mai Vũ lắc đầu, thở dài: “Không có hứng thú.”
A a a a! Bách Bất Duy, tên chết tiệt nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Ngươi như vậy hại tỷ tỷ đây không làm được gì hết! Tên nhóc chết bầm!
“Bức họa thật phong nhã!”
“Nhưng lại dám công kích nhân vật trọng yếu trong Phủ Thành chủ, thật đáng giận!”
“Đúng vậy, quái vật. Bố cáo nói hắn có tóc trắng, mắt tím, hắn nhất định là yêu quái nhập hồn người sống rồi.”
“Chưa chắc, có thể là người ngoại quốc.”
Cả cơ thể Mai Vũ đơ ra.
Mấy người này đang nói gì vậy?
Liễu Hành Vân lay lay bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Mai Vũ, ngươi sao vậy?”
Nàng sao vậy, gần đây cứ như người mất hồn.
Mai Vũ cắn môi, xoay người đi về phía dán bố cáo.
Liễu Hành Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể trợn mắt theo sau.
Nha đầu này rốt cuộc là bị làm sao?
Mai Vũ vọt tới chỗ bố cáo, thở hỗn hển đẩy đám người ra, chen lên hàng đầu.
Trên bố cáo có vẽ một nam tử dung mạo yêu nghiệt, mái tóc rối tung.
Bên dưới viết: Bố cáo: Mấy ngày trước, Phủ Thành chủ bị kẻ trộm đột nhập, giết hại một nhân vật quan trọng trong phủ. Hung thủ đã bị bắt, hắn là một kẻ có tóc bạc, mắt tím, là kẻ mang điềm xấu, hiện đang bị giam giữ, chờ bị xử phạt. Nay công bố ở đây.
Trái tim Mai Vũ như muốn nhảy ra ngoài.
Đó là Bách Bất Duy! Thật là Bách Bất Duy!
Chết tiệt, không phải hắn rất lợi hại hay sao? Sao lại bị người ta bắt?
“Bách Bất Duy bị bắt rồi.” Mai Vũ kích động nói.
Liễu Hành Vân nhìn nàng kích động như thế, lúc này hắn chỉ có một cảm giác bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phải nói bao nhiêu lần nữa thì nha đầu này mới có thể ngoan ngoãn không đi gây chuyện phiền phức nữa đây?
Liễu Hành Vân nhìn lướt qua những ánh mắt khác thường xung quanh, lôi nàng ra khỏi đám người.
Kéo nàng đến một ngã rẽ, Liễu Hành Vân đè Mai Vũ lại, nói: “Mai Vũ, nghe nè, Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành không phải là một người dễ chọc. Bách Bất Duy kia và ngươi không quen không biết, chúng ta không cần phải mạo hiểm vì hắn.”
Mai Vũ cúi đầu, không nói gì.
Đúng vậy, Bách Bất Duy và nàng không có quan hệ gì, rõ ràng là nàng không cần phải quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Tự thuyết phục mình như thế nhưng trong đầu nàng toàn nghĩ đến nụ cười của hắn.
Cho ta trùng sinh đi.
Hắn đã từng khát vọng nàng có thể mang hắn ra khỏi thống khổ.
Hắn đã từng lặn lội đường xa, mang theo bức họa, hỏi từng người một về tin tức của nàng.
Nụ cười của hắn, cực kỳ hồn nhiên.
Cho dù thế gian này có ô uế như thế nào, nụ cười tươi đẹp đó vẫn vì tin tưởng vào lời nói đầu tiên của nàng mà tồn tại.
Hắn tin nàng, rõ ràng là hắn vô cùng thông minh, vậy mà lại nguyện ý tin tưởng nàng.
“Mai Vũ! Đừng lo cho hắn!” Liễu Hành Vân lớn tiếng nói.<|d iễn đ-an Lê =u=ý Đ=ô=n>
“Hành Vân, ta cũng muốn mặc kệ. Nhưng mà trái tim của ta không chịu sự khống chế của ta nữa rồi. Ta đã nói không cần quan tâm, nhưng có thứ gì đó trong cơ thể ta lại nhất định không chịu mặc kệ hắn. Ngươi có biết không, có thứ gì đó trong cơ thể ta đang chi phối ta. Dù trái tim ngừng đập, tứ chi bị hủy, dường như nó vẫn sẽ tự mình chuyển động. Ta không ngăn được, một khi nó đã quyết định thì trái tim, tứ chi, không còn là của ta nữa mà chúng sẽ tự vận động. Chúng tự vận động về phía mục tiêu của nó.” Mai Vũ ngẩng đầu lên, cười dịu dàng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay, phác họa những đường cong trên gương mặt nàng.
Một khắc kia, ánh sáng lấp lánh, cực kỳ say lòng người.
Hắn chắc là u mê rồi nên mới ngăn cản nàng.
Ha ha, chuyện Mai Vũ đã quyết, ai có thể ngăn được chứ?
“Chịu thua ngươi rồi.” Liễu Hành Vân vươn tay sờ lên đầu nàng, vò rối tóc nàng.
Hắn đã sớm hiểu được, thứ kỳ quái gì đó trong cơ thể nàng đã sinh ra những suy nghĩ và hành vi kỳ lạ của nàng. Nhưng mà, cũng vì thứ đó tồn tại nên mình mới như một thằng ngốc mà đi thích nữ quái nhân này.
Mai Vũ của ta, ta nguyện vì ngươi làm bất cứ việc gì, chỉ cần ngươi muốn.
“Hành Vân, ngươi sẽ giúp ta chứ?” Mai Vũ cười hỏi.
Liễu Hành Vân gật đầu, cười đáp. Đó là nụ cười như ánh nắng tháng năm trên miệng giếng, ấm áp như mặt trời.
“Nếu như ngươi cần.” Hắn nói.
Mai Vũ, đời này, ta chỉ muốn là ánh mặt trời chiếu rọi cái giếng là ngươi mà thôi.
A, là như thế này, ta thích nhất là nụ cười của hắn. Hắn như vậy, đáng tin biết bao.
“Hành vân, nếu trong thành này có người gây rối, ai sẽ đứng ra quản lý?” Mai Vũ hỏi hắn.
Liễu Hành Vân chỉ về phía những binh lính cầm trường thương đang tuần tra trên đường, nói: “Thấy không? Đó chính là binh lính của Phủ Thành chủ. Nếu có chuyện xảy ra, bọn họ sẽ là người quản lý.”
Mai Vũ cẩn thận nhìn, rồi nói: “Hành Vân, nếu ngươi gặp Bách Bất Duy, hãy hỏi rõ hắn nguyên nhân sự tình, ta tin hắn không phải kẻ giết người, nhất định là hắn đã bị hãm hại.”
Khóe miệng Liễu Hành Vân co giật, trán đổ đầy mồ hôi, hỏi nàng: “Làm sao ta có thể tìm được Bách Bất Duy?”
Mai Vũ khẽ than: “Rồi sẽ gặp thôi.” <|d iễ-n đ-a-n Lơê q"u"ý Đ=ô=n>
Hành Vân à, không phải ta muốn hại ngươi đâu, nhưng có cái gọi là chết cả đám không bằng chết một người, ta chết không bằng ngươi chết.
Cho nên, ta đã ra một quyết định quan trọng. Ngươi sẽ biết ngay thôi.