Thật là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Nhìn một đám nữ nhân xinh đẹp liếc mắt đưa tình với mình và Mai Vũ.
Liễu Hành Vân lại nghĩ đến câu đó.
Con người khi đã gặp xui xẻo thì...
Liễu Hành Vân vốn cho là Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt chỉ nói không đi ngoài miệng thôi, thế nào bọn họ cũng đến.
Liễu Hành Vân cứ tưởng là Mai Vũ sẽ túm hai tên nam nhân đáng chết kia theo.
Hắn vốn cho là...
Cho là có lợi ích gì chứ! Toàn là nói nhảm!
Tạ Vãn Phong nói: “Gần đây cơ thể ta không được khỏe, không muốn uống rượu.”
Mẹ nó! Ngươi vui vẻ cả ngày, không khỏe cái chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi mới bị bệnh trĩ từ tối qua hay sao?
Hoa Tử Nguyệt nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn có chút việc riêng phải giải quyết.”
Ngươi có việc riêng phải làm? Chẳng lẽ là ngươi đi gặp tình nhân hả? Đợi khuya đi.
Mai Vũ nói: “Hừ, lần này bổn cô nương không thèm mang các ngươi theo đâu!”
Xin ngươi thương xót, đừng dẫn ta đi chung luôn được không?
Bởi vì hành vi vô trách nhiệm của ba người này, giờ đây, hắn đã cùng Mai Vũ đứng trước cửa thanh lâu, chỉ một bước nữa thôi là sẽ bị kéo vào bên trong.
Chết tiệt, hai tên Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt lại dám không tới, làm hại hắn phải chịu khổ.
Hôm nay phải vào thanh lâu này, chắc chắn là hắn sẽ mất hết mặt mũi!
Không thể để Mai Vũ trở thành một tên hoa hoa công tử (*), cũng không thể để người trong giang hồ biết nửa người dưới của hắn “bất lực” nha!
(*) hoa hoa công tử = loại công tử ăn chơi trác tán, đào hoa.
Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân hắn, huhu, thật sự không thể bỏ mặc người kia mà!
Hắn hồi tưởng lại hành vi trộm gà trong Vương Phủ, hắn đã cho là chỉ mình hắn biết thôi.
Nhưng bây giờ, trên giang hồ, những lời đồn đãi về việc hắn trộm gà vẫn còn đang lan truyền.
Nếu lần này lại để việc Liễu Hành Vân hắn “bất lực” truyền đi, chắc hắn sẽ tự sát ngay tại chỗ.
Sau khi cùng Mai Vũ ngắm nhìn thanh lâu, Liễu Hành Vân quyết định dùng tới sát chiêu của mình!
“Mai Vũ, vừa bước vào thanh lâu là sẽ bắt đầu vào chốn sa đọa đó. Mai Vũ yêu dấu à, ta thật sự không muốn ngươi nhìn thấy sự dơ bẩn của thế giới này đâu.” Liễu Hành Vân bắt lấy tay Mai Vũ, vẻ mặt thâm tình, mắt long lanh nước.
Trên thực tế, tay còn lại của hắn đang véo vào **.
Đau quá ~~. d_i(ễn) đàn L(ê) Quý Đ(ô)n
Liễu Hành Vân, không được mới lâm trận đã lùi bước. Âm thầm liếc mắt nhìn thanh lâu một vòng, lại liếc nhìn Liễu Hành Vân, tính cứng đầu của Mai Vũ lại nổi lên.
Nhóc con, diễn trò với tỷ tỷ à, ngươi còn cần thêm mấy trăm năm nữa nha.
Nắm tay Liễu Hành Vân, Mai Vũ cũng ra vẻ thâm tình nói: “Hành Vân, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ta không sợ gì cả.”
Ách, đáng ghét, đáng ghét!
Liễu Hành Vân run rẩy cả người.
= = Da gà trên người hắn nổi lên hết rồi. Nàng quả là có bản lĩnh làm người khác ghê tởm!
Không cam lòng nhìn về phía thanh lâu, cuối cùng Liễu Hành Vân cũng đã hạ quyết tâm!
Người cần mặt mũi! Cây cần vỏ! Vấn đề mặt mũi tuyệt đối không thể lùi bước! Hắn phải bất chấp tất cả!
“Mai Vũ, xin ngươi, chúng ta về đi.” Liễu Hành Vân bày ra vẻ mặt cầu xin.
Không phải hắn ẻo lả, mà sự thật là nữ nhân này có giống nữ nhân đâu.
Một nữ nhân bình thường sẽ tới những nơi như vậy sao? Thanh lâu? Nàng cho đây là hậu hoa viên nhà nàng à?
Mai Vũ cong môi cười, đến cả khóe mắt cũng cong cong, mở cây quạt trên tay ra, hướng về phía tòa thanh lâu to lớn, la to: “Các vị tỷ muội, vị huynh đệ này của ta lần đầu tới nơi này, hắn hơi xấu hổ, mong các vị tỷ muội giúp một tay nha.”
Những thanh lâu nữ tử kia vừa nghe thế lập tức vâng dạ xông tới.
Một bên vừa cười duyên, nói: “Ây da, vị công tử này, sao lại thẹn thùng như thế, nào tới đây tới đây, chúng tỷ muội đều cực kỳ dịu dàng, công tử đừng sợ.” Một bên dùng sức kéo Liễu Hành Vân vào trong thanh lâu.
Trên trán Liễu Hành Vân toát đầy mồ hôi.
Ông trời ơi! Đám nữ nhân này chắc chắn có nghề tay trái rồi, mà còn là tay đấm nữa.
Trong mắt Mai Vũ tràn đầy ý cười, phe phẩy cây quạt trong tay, cũng bước vào trong.
Mục đích chủ yếu của nàng đêm nay là uống rượu, ngoài ra còn đến mua vui, khà khà, Liễu Hành Vân xác định bị chỉnh rồi.
- -
Đêm đến, nhân sĩ giang hồ lưu lạc thiên nhai tốt nhất nên đến đâu?
Khách điếm à? Sai rồi, nếu chỉ có một người thì nơi đó thật quạnh quẻ.
Như thế ngoại trừ khách điếm, còn nơi nào để người ta chọn làm điểm dừng chân đây?
Đương nhiên là có.
Đó chính là thanh lâu…
Ngoài thanh lâu ra….
Vẫn là thanh lâu…
Đứng ngoài tòa thanh lâu lớn nhất Bách Lý Phong Vân Thành, Bách Bất Duy cảm thán.
Với một nam nhân cô độc, nơi cuối cùng để hắn trở về quả nhiên là đây.
Những tỷ muội ở cửa nhìn thấy soái ca tóc bạc, trong lòng như nai con nhảy loạn. Vừa rồi họ chỉ chậm một bước thôi mà hai vị công tử thuận mắt đã bị đoạt đi rồi, lần này không thể để sai sót xảy ra.
“Công tử, vào đây ngồi một chút đi.” Mấy người phụ nữ tiến lên lôi kéo Bách Bất Duy.
Bách Bất Duy cũng không từ chối, cất bước đi vào trong.
“Lấy cho ta một bình rượu ngon, vài món ăn và chuẩn bị cho ta một nhã gian (*).”
(*) nhã gian: Phòng trang nhã. (mình thấy chữ phòng trang nhã nó sao sao ấy nên cứ để nguyên.)
Sau khi dặn dò một chút, Bách Bất Duy ném lại một thỏi bạc rồi lên nhã gian ở lầu hai.
Lúc này, Mai Vũ và hắn đang ở cùng một thanh lâu, trùng hợp ở ngay tại phòng cách vách phòng hắn.
Bởi mới nói, vận xấu đã tới thì sẽ tới một loạt.
Tất cả đều xảy ra một cách ngẫu nhiên, nhưng dường như đã sắp đặt từ trước.
Giống như người ta vẫn thường nói, những cuộc hội ngộ đẹp đẽ đã ít lại càng ít. Còn oan gia ngõ hẹp đã nhiều lại còn nhiều thêm.
Trong một căn phòng, Liễu Hành Vân bị Mai Vũ chỉnh không nhẹ.
Vì nàng đã len lén dặn những nữ nhân này phải “Hầu hạ cho tốt” vị huynh đệ của “hắn”, mới có thể lấy được bạc. Thế là cả đám nữ nhân cố gắng sử dụng đủ loại chiêu thức để làm hắn vui. Nhưng thương thay chẳng ai biết là, đám nữ nhân này càng như vậy, hắn càng không vui nổi.
Nhịn! Nhất định phải nhịn! d_I_(ễn) đ_àn L_ê) Q|uý Đ(ô)n
Liễu Hành Vân thầm nói với mình: Những nữ nhân bên cạnh toàn là cải trắng.
Tại sao hắn lại thích nữ nhân như Mai Vũ chứ!
Đồ hư hỏng! Không biết lãng mạn!
Hiếm khi có được một đêm chỉ có hai người, đêm xuân ngắn ngủi, mắc gì bắt hắn phải ở chung với một đám nữ tử thanh lâu chứ!
Buồn bực trừng to mắt, Liễu Hành Vân bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Mai Vũ đảo mắt, cũng uống một ngụm rồi kéo một nữ nhân qua, nói gì đó vào tai nàng.
Nữ nhân kia nghe lời đi đến bên cạnh Liễu Hành Vân, cười duyên sau đó đưa tay định chạm vào bộ vị quan trọng của hắn.
- -
Lúc đó, Liễu Hành Vân sặc, mặt đỏ bừng lên.
Làm, làm cái gì đó!
Không phải vì hắn ngây thơ nên đỏ mặt, mà là vì cái nữ nhân chết tiệt ngồi đối diện!
Nữ nhân đáng chết kia là người mình thích nhất nha!
Nhìn sang phía Mai Vũ, Liễu Hành Vân thấy người ta đang nhịn cười tới mức muốn nội thương luôn rồi. Hiển nhiên là nàng cố ý chỉnh hắn.
Thầm mắng một câu, Liễu Hành Vân đứng lên, cười ngượng: “Ta đi nhà xí.”
Sau khi Liễu Hành Vân đi khỏi, trong phòng đột nhiên nổ ra một tràng cười lớn.
Liễu Hành Vân run rẩy cả người, xém chút nữa là cắn lưỡi tự sát.
Huhu~ Mai Vũ! Coi như ngươi lợi hại!
Liễu Hành Vân ra khỏi phòng rồi, Mai Vũ liền cầm ly rượu Thanh Tương bước ra.
Trong đại sảnh trước cửa, có ca cơ (*) đang biểu diễn, nàng ấy đang hát khúc “Đông Phong Lâu”.
(*) ca cơ: giống như ca sĩ bây giờ ấy, như vũ cơ vậy.
Có lẽ do rượu thấm vào người, trong lòng Mai Vũ không hiểu sao lại dâng lên một nỗi thương cảm.
Đông Phong Lâu…
Một khúc hát rất quen thuộc.
Hình như lúc trước, tại tiết hoa đăng, nàng đã từng hát khúc hát này. Là hát cho ai nghe?
“Công tử, ngài đang làm gì vậy?” Một nữ tử thanh lâu đi bên cạnh hỏi.
Mai Vũ mỉm cười, xoay người nói: “Cô nương nên trở về phòng đi, ta muốn ở một mình.”
Nói rồi đưa ra một thỏi bạc. Nữ tử lập tức thức thời đi ngay.
Dưới lầu, cảnh ca múa vui vẻ, thái bình, vũ cơ kia mặc bộ hồng y, hát: Nay ta hát, Đông Phong vẫn ở Đông Phong Lâu, thử hỏi quân rồi sẽ trở về?
Nhìn chén Thanh Tương trong tay, Mai Vũ không nhịn được mà cười ra tiếng. Nỗi chua xót khó hiểu trong lòng khiến Mai Vũ cảm thán: “Hay cho Đông Phong vẫn ở Đông Phong Lâu, thử hỏi quân rồi sẽ trở về?”
Thật kỳ lạ, tại sao nàng lại muốn khóc? Hình như vào một lúc nào đó, chính nàng cũng từng tràn đầy nhung nhớ mà hát bài hát này, cũng hy vọng được gặp lại người nào đó.
Là ai vậy? Người khiến nàng tương tư như vậy nhưng trong ký ức nàng lại không tìm thấy.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ là trong đêm hoa đăng, tại trường đấu võ, tại chỗ hát nói, có một người không rõ bóng dáng luôn vươn tay về phía nàng.
Nàng muốn bắt lấy, nhưng luôn không bắt được.
Một chén Thanh Tương này có thể khiến nàng say để nàng không nghĩ đến những thứ hỗn loạn kia được không?
“Vị công tử này, hình như huynh đang có tâm sự, có muốn vào đây uống một chén hay không?”
Sau lưng, mơ hồ có một giọng nói vang lên kéo Mai Vũ ra khỏi suy tư.
Khó có dịp được mời, Mai Vũ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, xoay người cười nói: “Huynh đài…”
Mới nói được hai chữ, Mai Vũ đã bị nghẹn lại.
Trời xanh ơi!!!!!!!
Ai đó có thể cho nàng biết còn ai xui xẻo hơn nàng nữa không?
Trong cái thành cực lớn, thanh lâu đầy đường này. Nàng lại có thể xui xẻo gặp phải tên nam nhân đáng chết này!
Không sai, không sai, bây giờ người đang đứng cạnh cửa, nam nhân đang mỉm cười giơ ly rượu về phía nàng, chính là Bách Bất Duy!
Bởi mới nói, cái gì mà cuộc gặp gỡ bất ngờ tươi đẹp chứ, Mai Vũ đời này không gặp được rồi. Cái số của nàng, chỉ có thể quay cuồng vô hạn trong những sự kiện xui xẻo mà thôi.