Sinh mệnh vĩnh hằng là thứ mà ai cũng muốn.
Những nam nhân đến chỗ nàng, chưa từng có ai có thể nói không cần một cách dứt khoát như thế.
Hắn là người đầu tiên.
Liễu Hành Vân sao? Ha ha, nam tử này thật là thú vị.
Nàng quyến rũ nhìn hắn: “Ta là Kiếm Cơ Liên Dung, Liễu lang thật sự không cần sao?”
Liễu Hành Vân cười.
Sinh mệnh vĩnh hằng đó, hắn đâu phải đồ ngốc, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn.
Nhưng mà nếu được như thế, phải ở bên cạnh người trong lòng. Nếu không thể, vậy thì thôi đi.
Hắn không muốn mình biến thành một lão quái vật bất tử.
Ít nhất phải ở bên cạnh Mai Vũ. Nha đầu Mai Vũ kia, thôn cô bướng bỉnh sẽ lại lôi kéo cái bọn không liên quan vào.
Mà nói như vậy thì mỹ nhân trước mặt hắn chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho nên hay là đành thôi đi.
Huống hồ, người trước mắt căn bản chẳng phải sơn tiên Trường Sinh Bất Lão gì đó mà chính là Kiếm Cơ đã mất tích vài năm trước.
Cười một cái, Liễu Hành Vân nói: “Vãn sinh ra mắt Kiếm Cơ tiền bối, xin chỉ giáo.”
Liên Dung nghe xong, cười phá lên: “Ha ha, không ngờ rằng trên đời này còn có người nhớ đến ta. Thôi được, nếu ngươi thật sự không muốn, ta đành dùng thanh kiếm này để ban sự vĩnh hằng cho ngươi.”
Sinh mệnh vĩnh hằng?
Trên đời này ai có thể có được nó? Không ai cả.
Cái gọi là vĩnh hằng chỉ là trong chớp mắt, mà có thể lưu lại khoảng thời gian đó, chỉ có chết.
Những thứ xương trắng dày đặc dưới chân nàng đều là những nam nhân từng mong muốn thứ gọi là vĩnh hằng từ tay nàng.
Nàng không hề nuốt lời…những thứ xương trắng kia được những bông hoa này quấn quanh, hợp thành một thể với hoa, mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau cũng sẽ không bị phong hóa.
Cho nên, nàng cho họ vĩnh hằng, để bọn họ ở cạnh nàng, như vậy chẳng phải là tốt nhất sao?
Nhưng nam tử trước mắt này lại không giống, ánh mắt hắn không đầy chính khí nhưng gương mặt tuấn mỹ, nụ cười của hắn tản ra một loại hơi thở hào hiệp, chứng minh hắn không phải là Liễu Hạ Huệ.
Như thế, điều gì khiến hắn có thể kháng cự sức hấp dẫn của nàng?
Nàng, cực kỳ muốn biết.
Gió thổi hoa bay, đại kiếm vung về phía Liễu Hành Vân.
Thật nhanh!
Đao trong tay liễu hành vân chỉ kịp đưa lên chắn trước ngực đã bị kiếm khí của đối phương chấn văng.
Liên Dung nhẹ nhàng nắm đại kiếm, nhìn hắn liên tục lùi về sau vài bước. Tiếp tục hỏi lại: “Ngươi không nghĩ lại sao? Kiếm tiếp theo có thể sẽ đưa ngươi về Tây phương đó…”
Liễu Hành Vân ổn định lại cơ thể, giơ đao ngang ngực, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Ha ha, hẳn là không thể để ngươi làm điều đó rồi. Ta phải đi tìm người, cho nên nhất định phải đánh bại ngươi! Cho dù có là nữ nhân ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc!” Liễu Hành Vân nói rồi nhấc đao xông tới.
Hừ! Nữ nhân chết tiệt này! Lại có thể lợi hại như vậy! Bổn thiếu gia liều mạng với ngươi!
Cây liễu nhỏ tối nay chắc chắn sẽ trở thành một cây liễu to!
__
Đêm nay, quả là rất loạn. Nhưng nói đến người xui xẻo nhất.
Đương nhiên không ai khác ngoài Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong là người cực kỳ lười, mà kẻ đối đầu với hắn lại là một kẻ còn lười hơn. D!ien Đàn L1e q@y Đôn
Cho nên, dưới tình huống Tạ Vãn Phong còn chưa khai chiến với đối thủ thì đã bị đối phương trói lại.
Chuyện là như thế này.
Lúc Tạ Vãn Phong đang nhảy xuống nước, chỉ thấy hắc y nhân kia ở dưới nước tháo mặt nạ ra.
Từ trong nước đột nhiên có dây leo bắn ra tứ phía, lúc hắn cảm thấy không xong rồi thì theo bản năng vung kiếm ra chém. Nhưng ngờ đâu, dưới nước lại chuẩn bị rất nhiều cơ quan cực kỳ độc ác, biến thái.
Người nọ đứng trên một phiến lục bình trong nước, mỉm cười nhìn hắn bị những thứ cơ quan kia làm cho thất điên bát đảo.
Lúc Tạ Vãn Phong rốt cuộc đã có thể thoát ra khỏi mặt nước thì đã bị trói lên tảng đá, sóng yên gió lặng.
Được, được lắm. Hắn cũng không cật lực chống đối nữa.
Bởi vì hắn biết là không có phần thắng nên mới chuẩn bị thật kỹ để hạ mức thương tổn đến mức thấp nhất có được không?
Điều quan trọng nhất là, hắn suy đoán, khi bị trói như thế này, cả hai sẽ dễ nói chuyện hơn.
Hắc y nam tử bước từ trong nước ra, cởi y phục trên người chỉ chừa lại tử sam (áo lót màu tím, kiểu áo mặc lúc đi ngủ trong phim cổ trang, mà để áo lót kì quá nên mình để yên là “Tử sam”), đốt một đống lửa rồi hơ tóc.
Tạ Vãn Phong liếc hắn vài lần, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở lời trước: “Làm ơn đi, ngươi không thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra à?”
Đối phương nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa nét cười cong cong: “Thì như ngươi thấy đó, ta còn sống. Vãn Phong, ta không chết, thật là có lỗi với ngươi quá.”
Tạ Vãn Phong ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, mắng thầm trong lòng: Biết vậy sao còn không nhanh chết quách đi cho bổn thiếu gia!
Một nhân tố quan trọng liên quan đến việc hắn không phản kháng là – hắn biết nam nhân này. Không chỉ quen biết mà còn quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa!
Nếu ngươi là một nam nhân vừa tuấn tú, vừa tài giỏi thì ngươi ghét nhất loại nam nhân nào?
Đáp án chính là kẻ so với ngươi đẹp hơn, tài giỏi hơn!
Tạ Vãn Phong luôn biết rằng, tên nam nhân trước mắt là kẻ mà hắn ghét nhất trên đời.
Phiêu Diêu Bất Lạc Phi Thiên Vũ, tên của hắn là Phi Vũ.
Vài năm trước, hắn là cao thủ trên giang hồ, không chỉ vẻ ngoài tuấn tú mà võ công còn vô cùng lợi hại. Hơn nữa, tính tình nho nhã, thi từ ca phú thứ nào cũng tinh thông, có thể nói là mê đảo muôn vàn thiếu nữ trong thiên hạ. Một nam nhân như thế, không ai có thể tưởng tượng được hắn lại là một tên đạo mộ (trộm mộ). Càng không ai biết lúc nam nhân này mới xuất đạo (kiểu tốt nghiệp, xuống núi ấy), kỳ thật hắn đã đi làm sát thủ. D!ien Đ@n L1e q@y Đ@n
Mà lúc nam nhân này tung hoành giang hồ, Tạ Vãn Phong vẫn còn ở bên sư phụ, những thứ hằng ngày sư phụ nói với hắn nhất định sẽ có vài câu khen ngợi nam nhân này.
“Tạ Vãn Phong! Ngươi xem sư huynh Phi Vũ của ngươi võ nghệ cao cường như thế nào! Xem lại mình đi.”
“Vãn Phong à, ngươi mà cứ tiếp tục thế này thì làm sao mà xuất sư. Chừng nào ngươi có thể giống như sư huynh Phi Vũ của ngươi thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Ngươi không thể bắt chước sư huynh Phi Vũ của ngươi đâu, hắn là thiên tài!”
Khi hắn còn đang được sư phụ dạy bảo thì trong giới sát thủ, Phi Vũ đã là một sát thủ vô cùng lợi hại rồi.
Rõ ràng hắn cũng là thiên tài! Nhưng trong mắt sư phụ, hắn lúc nào cũng kém hơn tên sư huynh đáng giận này!
Năm đó hắn chín tuổi, Phi Vũ mười ba tuổi.
Kỳ thật, người trong giang hồ không thể lúc nào cũng so đo. Có một vị sư huynh như thế, hắn đành cam chịu số phận rồi.
Có người từng nói với hắn: Sinh mệnh của ngươi đầy đủ ở chỗ ngươi có một sư phụ nghiêm khắc, một vị sư huynh không thể vượt qua và một vị sư muội đáng yêu.
Nhưng mà, sau đêm đó, cái gì cũng không còn nữa.
Tai họa diệt môn phủ xuống.
Phi Vũ và sư phụ chỉ kịp bảo vệ hắn chạy thoát.
Mà sư muội đáng yêu và sư phụ nghiêm khắc đều đã chôn vùi trong biển lửa tại đó.
Còn rất rất nhiều đệ tử khác cũng không còn nữa.
Giang hồ, có biết bao nhiêu nơi vẫn đục.
Câu chuyện diệt môn bị một thế lực mạnh mẽ che dấu. Sau đó, hắn biết được có mấy môn phái cũng đã bị diệt môn rồi.
Mà nguyên nhân của những thảm kịch liên tiếp chỉ là vì một bảo tàng của một gia tộc và một cái bí tịch võ công.
Tạ Vãn Phong ôm hận trong lòng, hạ quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ rồi trả thù những người đó. Nhưng rồi đến cuối cùng, những kẻ thù kia chỉ còn sót lại một nhà.
Tạ Vãn Phong không ngốc, hắn biết ai đã làm việc đó, biết tại sao chỉ còn một nhà.
Bởi vì nam nhân ôn nhu chết tiệt trước mắt này.
D!3n Đ@n l1e q@y Đ@n Hắn sợ mình đánh không lại những kẻ thù kia nên đã xử lý trước tất cả. Lại sợ mình tức giận mà không có chỗ phát tiết nên để lại một nhà.
Ngẩng đầu, Phi Vũ nhìn Tạ Vãn Phong, trên gương mặt ôn nhuận tràn đầy sủng nịnh: “Vãn Phong, ngươi trưởng thành rồi, so với sư huynh còn lợi hại hơn.”
Một không khí chua sót chui vào khoang mũi, làm ánh mắt Tạ Vãn Phong phiếm hồng.
Vẫn cần phải nói một câu. Muốn hắn thừa nhận, mình là một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất, không còn là tiểu quỷ vĩnh viễn không lớn trong ký ức của hắn nữa.
Sau đó vài năm, rốt cuộc hắn đã nhận được sự tán thành từ miệng của nam nhân này, nhưng đã là lúc cảnh còn người mất.
Những chuyện mảnh chuyện nhỏ bi thương cuốn lấy hắn như dây leo, làm cho hắn cảm thấy đến hô hấp cũng thật khó khăn.
Nếu không phải là hắn đang bị trói, hắn nhất định sẽ cho người kia một quyền.
Khốn kiếp! Ai cho ngươi tự ý làm những việc đó? Ai cần ngươi làm như vậy hả? Rõ ràng ta cũng có thể làm được, ta có thể làm được.
Nhưng vẫn bị nam nhân này cài vào bẫy.
Có người nói, người thật lòng với ngươi sẽ suy nghĩ tất cả mọi mặt, không để ngươi bị tổn thương dù chỉ một chút.
Nhưng mà Tạ Vãn Phong biết rõ, không thể nào không bị tổn thương. Bởi vì cái chết của người kia là tổn thương sâu sắc nhất.
Kỳ thật hắn còn chưa đủ mạnh mẽ, thật sự hắn chưa đủ tài giỏi.
Trong lòng Tạ Vãn Phong, người lợi hại nhất là một nam nhân đáng ghét tên là Phi Vũ.
Là vị sư huynh mà trong ký ức của hắn, chỉ cần hắn gọi một tiếng “Đồ lông chim thối” thì sẽ bị người kia nhéo tai.
Đã lâu không gặp, sư huynh.
Còn nữa, ngươi còn sống, thật là tốt.