Người xưa có câu “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đáo toàn bất phí công phu” (*) chắc là nói đến việc này đây.
(*)Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đáo toàn bất phí công phu: đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra.
Mai Vũ nhìn ánh sáng màu lam cách mình càng ngày càng gần.
Đỡ lấy cánh tay, cười khổ.
“Thật là, hai lần bị gãy tay đều do huynh, để xem lúc tỉnh lại huynh lấy cái gì đền cho ta.”
Nâng cánh tay bị thương, Mai Vũ cảm thấy mình thật là xui xẻo. Lần nào cũng gãy cái tay này, may là không quá nghiêm trọng.
Phải nhanh chóng tìm Bách Long Nhãn rồi gặp lại bọn người Liễu Hành Vân mới được.
Nàng nhớ rõ, lúc đó có một đôi tay đẩy nàng ra nhưng không có ý công kích. Nhiệt độ và cảm giác chân thực như thế, chắc chắn là tay người, không sai đâu. ĐieĐan@#nLeQuydon
Ở khu rừng núi này mà lại có người sống, nhất định là không đơn giản, bọn họ rất có thể sẽ gặp phiền phức lớn.
Nặng nề lê bước, Mai Vũ vén lùm cây trước mặt ra, đập vào mắt nàng là một trảng cỏ.
Trên trảng cỏ kia có một gốc cây rất lớn, cuốn lá xanh biếc khổng lồ cuộn xoắn, trên đó nở rất nhiều đóa hoa màu trắng.
Ánh trăng phủ tới, chiếu xuống cái cây to lớn kia.
Hoa trắng xinh đẹp lặng lẽ nở rộ trên thân cây, ngay chính giữa những đóa hoa kia mọc ra một thứ trái cây màu lam.
Mai Vũ vui mừng trợn to mắt.
Đó chính là Bách Long Nhãn.
Mai Vũ bước về phía trước, vô ý cúi đầu, đột nhiên thấy xung quanh những đóa hoa kia dày đặc xương trắng.
Thực nhân hoa.
Đúng là thứ gì càng đẹp thì lại càng nguy hiểm. Đóa hoa xinh đẹp thế kia mà lại ăn thịt người.
Gốc cây này sẽ phun ra một loại chất lỏng tương tự như thuốc tê, làm tê liệt thần kinh của con người, sau đó sẽ phân giải máu thịt của người ta cho đến khi chỉ còn lại xương trắng. Thế mà hoa của nó lại tạo ra kỳ dược cứu người- Bách Long Nhãn.
Đây chính là loại cây thần kỳ chỉ có ở tiên lâm- Long Cốt.
Mai Vũ móc tiêu ra, đi tới trước cái cây kia, khẽ cười, nói: “Ê! Đồ quái vật! Hôm nay bổn cô nương muốn lấy một số thứ trên người ngươi. Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng vật này ta nhất quyết phải lấy. Cho nên, đừng phản kháng làm gì, nếu không sẽ phải chết đó.”
Mai Vũ vừa nói vừa chạy về phía một tàng cây bình thường, chém đứt dây leo, cột một đầu vào thân cây, đầu còn lại cột lên người mình.
Sau khi làm xong tất cả, Mai Vũ trở lại bên cạnh gốc cây kia.
Thuốc che dấu mùi vị mà Hoa Vũ Đình sau khi chạm vào gốc cây này sẽ mất đi tác dụng. Đ2ieĐan@#nLeQuydon
Long cốt đối với cơ thể người có một loại cảm giác đặc thù. Cho dù là không thở đi nữa, chỉ cần cơ thể tiếp xúc với loài cây này, Long Cốt sẽ biết được.
Mai Vũ cau mày, thật là đáng ghét.
“Trên đời này sao lại tồn tại thứ cây như ngươi chứ, nhất định là quỷ sứ đầu thai mà.”
Long Cốt rất ít ăn động vật, chỉ cần động vật không chạm vào nó, chúng sẽ an toàn. Nhưng con người thì khác, Long Cốt vô cùng thích ăn thịt người. Chỉ cần có người xuất hiện trong phạm vi công kích của nó mà bị nó nhận ra sẽ lập tức bị công kích.
Mai Vũ không khỏi thương hại loài cây này. Hẳn là kiếp trước nó bị đối xử rất tàn bạo nên mới có thể đầu thai thành loại cây kinh khủng như vậy. Ôm oán hận đối với con người, luôn luôn muốn trả thù.
“Nhưng mà chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ngươi đã giết người thì cũng phải có giác ngộ về cái chết.” Mai Vũ lầm bầm lầu bầu rồi hít sâu một hơi. Một tay cầm sợi dây, cắn răng, vận công cất bước.
Nhảy hai ba bước trên người Long Cốt.
Mai Vũ tập trung tinh thần, không dám có chút lơi lỏng nào. Nhất định phải làm liền một mạch, nếu không, hậu quả sẽ khó lường.
Vươn tay, Mai Vũ nhanh chóng hái được mấy trái Bách Long Nhãn, giấu vào trong ngực. Không lưu luyến gì nữa mà kéo sợi dây lui về phía sau.
Cảm thấy hơi thở của con người, Long Cốt đột nhiên lay động kịch liệt, dây leo bay múa, công kích về phía Mai Vũ.
Nắm chặt cây tiêu phía sau, Mai Vũ nhanh chóng chặt đứt sợi dây leo đang bay tới.
“A, hãy xem thử coi ai lợi hại hơn ai nha!” Mai Vũ vừa nói vừa kéo sợi dây.
Thanh tiêu xoay tròn trên không trung, một chiêu Dạ Dư Xuy Tiêu tung ra, dây leo của Long Cốt bị chặt đứt bay tứ tán.
Từ trên trời rơi xuống loại chất lỏng màu đỏ.
Đó là máu do cái cây này uống máu người mà ra, có mùi hương đặc biệt của loài cây và sự sềnh sệch của máu người.
Mai Vũ cảm thấy dạ dày thật khó chịu.
Mai Vũ kéo dây, phi thân trở về. Lúc đang bay ngược lại đột nhiên bị một cọng dây leo dai dẳng cắn trúng.
Lắng tai nghe, hình như không xa đây có một con suối, Mai Vũ cắn răng lết về phía trước.
Người ta thường nói, có một số việc không thể nói bừa, bởi việc tốt không linh chuyện xấu lại linh.
Lúc Mai Vũ cố gắng nhích người đến được bờ suối đã có suy nghĩ như thế.
Tri âm tri kỷ, huyền cầm đối nguyệt.
Ngẩng đầu, nhìn nam tử kia.
Mai Vũ cảm thán: Đúng là một người tao nhã.
Kia hẳn là tiên sơn mà những người trên núi nói đến.!@#nLeQuydon$@
Một đầu tóc bạc, trường sam nguyệt sắc, dáng vẻ vuốt cầm kia, quả là ưu nhã như tiên nhân.
Nhưng mà Mai Vũ cảm thấy, từ sau khi quen biết Tạ Vãn Phong, cả đời này nàng đừng nên tin cái gì gọi là tiên hết.
Mai Vũ nhìn người nọ vài lần rồi yên lặng ngồi xổm bên bờ suối, dùng nước sạch xử lý vết thương.
Người kia thấy nàng không để ý tới mình, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Thu cầm, đứng xa xa hỏi nàng: “Ngươi không tò mò về ta sao?”
Đây là lần đầu tiên có người thấy hắn mà không tò mò chút nào.
Mai Vũ trợn trừng mắt.
Con người chính là thế đấy.
Một người kỳ quái, nếu người ta tò mò về hắn, hắn sẽ thấy nhàm chán. Nhưng khi người ta không để ý đến hắn, hắn sẽ cảm thấy hứng thú với người ta.
Những định luật tuần hoàn nhàm chán này nàng đã quá quen rồi.
“Tại sao ta lại phải thấy tò mò về ngươi, ta đang rất bận.” Mai Vũ dùng vải thấm nước cột lên vết thương mình.
Như vậy sẽ khá hơn một chút, nhưng đầu vẫn hơi đau.
Người kia đứng trên cao nhìn xuống, nở nụ cười rạng rỡ nói với nàng: “Ngươi, ngẩng đầu lên.”
Mai Vũ mất hứng ngẩng đầu hỏi: “Ngươi định nói cho ta biết ngươi là ai à?”
Gió thổi bay nguyệt sam của hắn.
Tóc hắn cũng bị thổi bay về một phía.
Mai Vũ thấy được gương mặt hắn và đôi mắt dị sắc.
Đó là một đôi mắt màu tím, sáng ngời như thủy tinh.
Mai Vũ kinh ngạc há to mồm.
Nam tử kia thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, nụ cười trên khóe môi càng thêm tươi rói.
Đôi mắt màu tím đầy tà ác híp lại.
“Này, ngươi thấy chưa? Gương mặt của ta ấy.”
Mai Vũ run lên, trong lòng nảy sinh dự cảm xấu.
“Ngươi muốn gì?” Mai Vũ trầm giọng hỏi.
Nam tử vươn tay ra, có thứ gì đó từ trên mặt đất bay vào tay hắn.
Mai Vũ không thấy rõ lắm đó là cái gì nhưng mơ hồ có thể nhận ra đó là binh khí.
Đến lúc nam tử kia vác cái binh khí đó lên, Mai Vũ rốt cuộc đã có thể thấy rõ.
Búa! Một cái búa khổng lồ! (Phủ = búa, rìu) Đie!Đan@#nLe!@#Quydon
Nam tử kia nhảy từ trên sườn dốc xuống. Mai Vũ gần như không thể tin được.
Trời ạ! Cầm một cây búa to như thế mà hắn còn có thể bay lên nhẹ tựa lông hồng.
Không tự chủ lùi về phía sau từng bước một, Mai Vũ bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi nhìn thấy cây búa kia, nàng đã có thể đoán ra người trước mặt là ai.
Nam tử nhảy xuống, đứng bên cạnh nàng.
“Ngươi đã nhìn thấy gương mặt của ta. Như vậy ta sẽ cho ngươi 2 lựa chọn.” Tóc bạc bay bay, nam tử kia nghiêng đầu, sử dụng ưu thế tuyệt đối về chiều cao mà nhìn nàng từ trên xuống.
“Một là, trở thành đầy tớ của ta, ở lại tiên lâm hầu hạ ta cả đời.”
“Hai là, trở thành oan hồn dưới búa của ta, thành thức ăn của Long Cốt.”
“Giờ thì, ngươi hãy chọn đi!”
Đêm ở tiên lâm, quả nhiên tai vạ liên hồi. Gió lướt qua, thổi loạn tóc Mai Vũ làm nàng không khỏi nghĩ như thế.