Nàng đi rồi, Lạc Vân Sơn trong mắt hắn ảm đạm hẳn đi.
Lúc đi, nàng cười rực rỡ với hắn, nói: “Vậy gọi ngươi là Thiếu Hàn đi. Thiếu Hàn, tên ta là Mai Vũ, hẹn gặp lại.”
Thích.
Thích quá.
Hắn thích cách xưng hô này, thích nàng cười gọi hắn như vậy.
Trong khoảnh khắc, chỗ trống trong tim hắn như được lấp đầy.
Rốt cuộc hắn không cần cố gắng chống cự độc tình nữa, không phải cố gắng ép mình thanh tĩnh nữa. Chìm sâu vào vực thẳm tình yêu, đây chính là kết cục của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng, vực thẳm này càng lúc càng sâu.
Hắn vĩnh viễn không thể chạm tới đáy vực. Rơi xuống, Rơi xuống. Là nữ tử kia dẫn hắn vào chốn tịch mịch không lối thoát.
Lúc nào cũng gây chuyện, nhưng lại là người duy nhất mà hắn kỳ vọng.
Độc tình, vì nữ tử kia, hắn cam tâm tình nguyện uống.
Nếu phải chờ, hắn phải chờ bao lâu nữa?
Một năm? Mười năm? Hay là một trăm năm? Một ngàn năm?
Mà hắn, có thể kiên trì được bao lâu?
Phải qua một quãng thời gian rất dài, hắn mới quen với việc hai người trở thành người xa lạ.
Phải cố gắng rất nhiều mới có thể đè nén tình cảm trong lòng xuống.
Mai Vũ, nếu ta vĩnh viễn không đợi được ngày nàng nhớ ra ta, thì ta phải làm sao đây?
Hoa Vũ Đình nói, #D DlQddđÔN khi thời cơ đến, nàng sẽ nhớ ra. Nhưng ta lại không biết, thời cơ đó lúc nào.
Ta phải làm sao bây giờ....
“Vương Gia, phải xử lý những sơn tặc kia như thế nào?” Bạch Ưu bước đến, kéo hắn trở về hiện thực.
“Như lời ta nói lúc nãy mà làm. Đồng ý thì xung quân, phản kháng, giết.” An Thiếu Hàn nói.
Bạch Ưu có chút lo lắng: “Nhưng mà những người này rất lỗ mãng, lỡ đâu...”
“Không có lỡ gì hết, đến quân doanh rồi thì quân lệnh như núi, nếu lúc đó bọn họ không nghe lời, vẫn có thể giết.” An Thiếu Hàn vuốt tóc, xoay người xuống núi.
Việc hắn đáp ứng nàng, hắn sẽ làm được. Nàng chắc cũng hiểu hắn vẫn có một ít nguyên tắc đi.
Bạch Ưu đứng nhìn nam tử kia từ phía xa.
Không nhịn được cảm thán ở trong lòng. Chính là khí thế đó, sự tự tin tuyệt đối đó là thứ khiến hắn nguyện ý khuất phục.
Nhưng không ngờ là, một nam tử như vậy, cũng sẽ vì người mình yêu làm tất cả mọi việc.
Không biết lúc nào thì mình mới gặp được một nử tử khiến mình nguyện ý làm tất cả vì nàng đây?
Truyền tin cho Hoa Tử Nguyệt, Mai Vũ và ba người Tạ Vãn Phong tìm khách điếm để ở.
Vào giờ ngọ, tại tửu lâu. @@Đ LLqQĐôn~Bốn người đang nhàm chán ăn cơm.
Đột nhiên lại nghe thấy bàn trước đang bàn luận cái gì đó.
Mai Vũ nghiêng tai lắng nghe.
“Ngươi có nghe nói gì không? Lâu chủ Vô Vân Lâu mất tích rồi.”
“Đâu phải là mất tích, ta nghe nói Lâu chủ Vô Vân Lâu đã thoái ẩn. Bây giờ tất cả mọi việc đều là do thuộc hạ quản lý.”
“Cái này mà là tin mới gì chứ. Các ngươi chưa nghe nói sao? Nửa đêm hôm nay, ở Bách Thảo Huỳnh lại có đánh nhau đấy.”
“Gì? Lần này là mấy đánh mấy đây?”
“Ha ha, là hai đấu hai ngàn.”
“Không thể nào! Hai người đấu với hai ngàn người? Hai người kia chắc chắn sẽ bị đánh thành thịt vụn.”
“Các ngươi đúng là thiếu hiểu biết. Hai người kia là hai tuyệt thế cao thủ đấy.”
“Ồ? Là ai? Ai vậy?”
“Không biết.”
Mai Vũ trợn trắng mắt, vô cùng bực dọc thu tai về.
Mẹ! Nếu đã biết hai đấu với hai ngàn còn không biết hỏi thăm kỹ hơn một chút hay sao.
Thiệt là, nàng rất muốn biết hai người kia là ai mà lợi hại như vậy, hai người mà dám đấu với hai ngàn người.
Liễu Hành Vân buồn cười nhìn nàng: “Sao rồi? Con nhóc nhiều chuyện, không nghe được tin tức mặt như đưa đám rồi.”
Mai Vũ dùng đũa đâm chọc thức ăn trước mặt, kêu lên: “Nè! Hai đấu với hai ngàn! Đây là chuyện hiếm có ngàn năm một thuở đó! Đây là một tin tức đầy chấn động khó có thể bỏ qua có được chưa?”
Mục Vô Ca cười: “Ta đang định ra ngoài thăm dò chuyện này đây, hình như có chuyện gì đó khủng khiếp lắm.”
Mặt trời tháng bảy thật nóng, Mai Vũ cảm thấy choáng váng.
Buồn ngủ quá.
“Được rồi, nếu ngươi hỏi thăm được gì nhớ nói cho ta biết nha. Ta nhất định phải nhớ tên hai vị anh hùng này.” Mai Vũ vừa ngáp vừa đi về hậu viện.
Mang theo một cái ghế dài, ngồi trong tiểu viện đã được Liễu Hành Vân bao trọn.
Tìm một tàng cây, chuẩn bị ngủ trưa.
Mở mắt nhìn hoa Tử Vi nở rộ đang đung đưa trong gió.
Những cánh hoa tím làm say đắm lòng người.
Dường như ký ức xa xưa từ loài hoa này cũng tràn về.
Một buổi trưa tháng bảy bình thường.
Thiếu niên ngồi dưới tán hoa đọc sách, thiếu nữ ngồi trên cỏ đang trêu chọc một chú thỏ con.
Thỏ nhỏ là một trong DiedannLeqquy don những loài động vật không bị thiếu niên ghét bỏ.
“Vân Khinh sư huynh, huynh thích hoa gì vậy?”
“Ta không thích hoa.”
“A? Tại sao vậy? Ta rất thích hoa đó nha.”
“Hừ, chỉ có nữ nhi mới thích hoa.”
“Vậy Vân Khinh sư huynh cảm thấy Mai Vũ giống hoa gì nè?” Nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
Thiếu niên ngửa đầu, thấy trước mắt tràn ngập màu tím rực rỡ. Cúi đầu, nhìn hoa Tử Đằng rơi trên trang sách, điểm tô cho trang sách trắng kia.
“Tử Vi. Vừa thô tục, vừa xấu xí.” Thiếu niên bĩu môi nói.
“Hu hu~ Vân Khinh sư huynh khi dễ người ta!” Thiếu niên thấy nàng mếu máo sắp khóc.
Thiếu niên vẫn tiếp tục nhìn cánh hoa rơi, dường như mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ: “Nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, là loài hoa rất thuận mắt.”
Hoa Tử Vi không ngừng rơi rơi, rơi rơi. Rơi đầy trên trang sách và mái tóc đen của hắn. Vẽ ra màu sắc tiên diễm làm nàng không bao giờ quên được.
Khóe môi Mai Vũ vì nhớ lại đoạn ký ức này mà cong lên.
Cái người kỳ quặc kia thi thoảng cũng rất đáng yêu.
Gần đây nàng thường hay nhớ đến hắn. Hoa Tử Vi lại rơi.
Mai Vũ nhắm mắt lại, dưới ánh mặt trời dịu dàng, nằm trên cánh hoa ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ đó, có Vân Khinh còn nhỏ và Mai Vũ cũng còn nhỏ.
Huynh có khỏe không?
Hình như ta cảm thấy hơi nhớ huynh…
Đến đêm, Mục Vô Ca mới dò la được chuyện mà Mai Vũ nói. Chuyện này được giữ rất kín, xém chút nữa là hắn không tra ra được gì. Chờ đến lúc hắn hỏi được thì phố đã lên đèn, nơi đó cũng đã bắt đầu tranh đấu.
Điều làm hắn kinh hãi nhất chính là chân tướng của việc này.
Một trong hai người lấy hai đấu hai ngàn người này là Hoa Tử Nguyệt. Mà mấy ngàn kẻ đang chờ báo thù kia là kẻ thù của Mai Vũ, Hoa Tử Tiêu và Hoa Tử Nguyệt.
Hình như là bọn Hoa Tử Nguyệt hẹn kẻ thù tại Bách Thảo Huỳnh quyết chiến.
Tâm tư nặng trĩu, Mục Vô Ca vội vàng trở về khách điếm. Lúc đẩy cửa ra, Mai Vũ và Tạ Vãn Phong đang dùng cơm.
Mai Vũ thấy hắn, vô tư mỉm cười, hưng phấn hỏi: “Vô Ca, về rồi hả? Có moi được tin gì thú vị không?”
Môi Mục Vô Ca tái nhợt, giống như là nói không ra lời.
Mai Vũ, ngươi phải bình tĩnh, không được gục ngã.
Mục Vô Ca đi tới trước bàn, cứng ngắc nói: “Là Hoa Tử Nguyệt, Mai Vũ, là Hoa Tử Nguyệt.”
Nụ cười của Mai Vũ sượng lại, cái chén trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Cái gì, là ý gì đây…” Đầu óc của Mai Vũ đã không thể suy nghĩ gì được nữa.
Vô Ca, ngươi đang nói đùa à? Sao ta lại không hiểu ngươi đang nói gì hết vậy?
“Là Hoa Tử Nguyệt đánh với kẻ thù của ngươi. Người còn lại thì ta không biết.” Mục Vô Ca nắm chặt bả vai của nàng, gấp gáp nói.
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân lập tức đứng dậy, nhìn Mai Vũ.
Mai Vũ run rẩy, cắn mạnh vào môi.
Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, Sao ngươi lại làm chuyện điên rồ như thế!
“Chúng ta đi, nhất định phải chạy tới đó.” Mai Vũ lao ra khỏi khách điếm, kéo ngựa ra, lập tức nhảy lên. Ba người khác cũng theo sát phía sau.
Mai Vũ không thể suy nghĩ thứ gì khác nữa. Cánh tay run rẩy, liều mạng thúc ngựa phi nhanh.
Trái tim của nàng như bị siết chặt lại.
Tên nam nhân kia rốt cuộc muốn ép nàng làm sao đây? Muốn ép nàng như thế nào?
Hoa Tử Nguyệt, ngươi mà gặp chuyện không may, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Ta đã nói muốn ngươi ở bên cạnh làm Kim Bài Miễn Tử của ta. Sao ngươi lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Tử Nguyệt, ta đã mất đi Tử Tiêu, coi như Mai Vũ van xin ngươi có được hay không, đừng gặp chuyện gì không may.
Ta không muốn trải qua nỗi đau như vậy lần thứ hai đâu.
Mai Vũ không dám nghĩ tới chuyện gì đang diễn ra ở Bách Thảo Huỳnh. Lại càng không dám nghĩ tới người đang ở bên cạnh Hoa Tử Nguyệt là ai.
Nàng không muốn nhớ tới người đó, đừng nói là người đó.
Nàng sẽ vờ như cái gì cũng không biết, như vậy sẽ không đau đến nỗi không thở được. Như vậy chắc là được rồi nhỉ.
Rốt cuộc họ coi Mai Vũ nàng là cái gì? Mấy tên này tại sao lại cứ như vậy chứ?
Thi thoảng họ cũng phải suy nghĩ đến nàng một chút chứ, họ mà xảy ra chuyện gì. Mai Vũ sẽ không chịu nổi.
Đêm, tối đen như mực.
Đêm không trăng, mưa sắp đến. Mai Vũ vừa không ngừng cầu nguyện, vừa tiến gần đến nơi nguy hiểm kia.