Mười ngày ra khỏi Vương Phủ.
Ái chà, kế hoạch này đúng là một kế hay.
Vấn đề là, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ra ngoài?
Nhổ lên một cây thảo dược, Mai Vũ đáng thương nhìn về phía Hoa Vũ Đình đang bận rộn.
“Ngươi nói một câu không được à?”
Ngươi mà còn không nói câu nào, bổn cô nương lập tức nhổ sạch đám thảo dược nhỏ này.
Hoa Vũ Đình quay đầu lại, chỉ thấy nàng dùng hết sức nhổ đám thảo dược nhỏ kia. Cả người cũng sợ run lên.
“Tác dụng phụ!” Hoa Vũ Đình quát to một tiếng, Mai Vũ lập tức cười lên.
Cười không ngừng.
“Ha ha ha ha! Ta sai rồi. Ta sai rồi. Dừng lại đi, dừng lại!”
Tiểu nhân hèn hạ! Đừng có lúc nào cũng dùng cái chiêu nhàm chán này chứ.
“Trong lòng ngươi đang nghĩ ta lại dùng cái trò nhàm chán chứ gì. Được rồi, hãy thỏa thuận đi, nếu mỗi lần ngươi buồn chán có thể không đến nhổ thảo dược của ta, ta cảm thấy là ta có thể không dùng cái chiêu không bình thường này.” Hoa Vũ Đình ngồi xổm trước mặt nàng nói.
Mai Vũ lập tức gật đầu: “Thành giao!”
Búng tay một cái, Mai Vũ ngừng cười điên cuồng.
Hoa Vũ Đình chuyển ghế đến ngồi bên cạnh nàng, hai người cùng ngồi chống tay lên má.
Rốt cuộc làm thế nào để thoát ra ngoài. Ai cũng không biết.
Vương Phủ canh phòng nghiêm ngặt, để cho Mai Vũ chạy thoát một lần, sẽ không để cho mỗi lần nàng chạy trốn đều thuận lợi như vậy đâu.
“Hoa Vũ Đình, hay là ngươi làm Vương Gia hôn mê đi.” Mai Vũ nói.
“Làm ơn đừng nghĩ những chuyện không thực tế, cảm ơn.” Hoa Vũ Đình không nhìn nàng, tiếp tục chăm sóc thảo dược của hắn.
Nói giỡn, nếu An Thiếu Hàn dễ đối phó như vậy, thì hắn đã sớm đi Diêm Vương Điện rồi.
Mai Vũ cúi đầu, giọng nói trở nên có chút phiền muộn: “Vũ Đình à, hình như ta, đã dần không nhớ ra được chuyện của hắn.”
Hoa Vũ Đình nhìn chằm chằm, yên lặng vuốt ve cây thảo dược trước mặt.
Một lúc lâu sau mới hỏi khẽ: “Hối hận sao?”
“Không biết nữa.” Mai Vũ đáp.
Không biết nữa, nàng đã dần không thể nhớ ra chuyện về hắn. Kiên trì trị liệu vài ngày, rốt cục nàng đã có cảm giác có thể quên hắn.
Ngay vừa nãy, nàng đã nghĩ không ra, tại sao An Thiếu Hàn và nàng lại quen biết nhau.
Hai ngày sau, nàng sẽ hoàn toàn quên đi người tên là An Thiếu Hàn này.
Như vậy, cầu xin vào ngày đó, hãy đưa ta ra ngoài đi.
“Này, này, tiểu thư xinh đẹp, lúc nào cũng cau mày sẽ xấu đi nha.” Hoa Tử Nguyệt đột nhiên bay đến, nhảy đến bên cạnh Mai Vũ nói.
Mai Vũ liếc mắt.
“Tử Nguyệt, ngươi có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không? Thật là dọa người nha!”
“Không làm như vậy không được đâu. Vương Phủ đúng là ẩn giấu nguy cơ khắp nơi. Nói chuyện nghiêm túc đi, ta tới là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.”
Mai Vũ nhổ lên một bụi cỏ theo thói quen, vừa muốn bỏ vào miệng, lập tức bị Hoa Vũ Đình cướp đi.
“Chính sự gì vậy?” Mai Vũ vừa hỏi, vừa tranh giành thảo dược với Hoa Vũ Đình.
“Vô Ca vừa trực tiếp nhận được một tin tức. Tam hoàng tử của Đông Thần Quốc, lập kế hoạch muốn ám sát An Vương vào ngày kia.” Hoa Tử Nguyệt nói ra một câu kinh người.
“Không thể nào, không phải là Đông Thần Hạo phải chờ tới lúc bọn họ thành thân mới ra tay sao?” Mai Vũ cắn răng nói.
Nàng đã viết sẵn một lá thư, chuẩn bị trước khi đi, để lại cho An Thiếu Hàn, nhắc nhở hắn phải cẩn thận.
Tuy rằng từ nay về sau, bọn họ sẽ thành người xa lạ, nhưng trước khi quên đi, Mai Vũ vẫn muốn làm chút gì đó cho hắn vào lúc cuối cùng. Ít nhất, không muốn hắn chết.
Với thân phận và năng lực của Đông Thần Thanh Vân, nhất định không thể ngăn cản được Đông Thần Hạo, như vậy nàng chỉ có thể nói tất cả cho An Thiếu Hàn.
Hoa Tử Nguyệt thở dài: “Đúng vậy, vốn dĩ kế hoạch là như vậy. Nhưng chẳng ai nghĩ tới, Đông Thần Quốc nội loạn, Phái Thủ Hòa và Phái Cử Công (*) bất đồng ý kiến, cho nên mấy ngày trước, đột nhiên căng thẳng quyết liệt. Đại tướng quân thuộc Phái Thủ Hòa của Đông Thần Quốc, cha của Đông Thần Thanh Vân là Đông Thần Ngô lên nhiếp chính, phái người đến, muốn đàm phán với An Thiếu Hàn, muốn bắt Tam hoàng tử làm con tin, cầu mong thiên hạ thái bình. Mà Phái Cử Công đã cùng bắt tay với Đông Thần Hạo. Cho nên bây giờ, nếu Đông Thần Hạo không cố hết sức giết An Thiếu Hàn, theo kế hoạch đã định, hai ngày sau, sẽ là lúc An Thiếu Hàn săn hắn.”
(*) Phái Thủ Hòa ủng hộ hòa bình, Phái Cử Công ủng hộ chiến tranh.
Mai Vũ há hốc mồm.
Nội loạn!
Nàng thật sự không ngờ là, nàng không chỉ bị cuốn vào một âm mưu ám sát, mà còn náo động cả một quốc gia.
“Cái đó chưa phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Phái Cử Công muốn giết Đông Thần Thanh Vân. Mà An Thiếu Hàn nhận được tin tức, cho rằng đó là phản tặc trong Tây Thự Quốc.” Hoa Tử Nguyệt phiền muộn nhìn nàng.
Mai Vũ cúi đầu, đột nhiên hiểu ra, mục đích Tử Nguyệt nói điều này.
Từ xa, một nha hoàn cầm đèn đi tới, hướng về phía Mai Vũ thi lễ: “Mai Vũ, Vương Gia gọi ngươi qua đó.”
Mai Vũ đứng lên, mỉm cười đi thẳng về phía trước.
“Đừng đi.” Hoa Tử Nguyệt bắt lấy tay nàng, ý muốn ngăn cản nàng.
Hắn nói cho nàng biết điều này, không phải muốn nàng đi chịu chết, mà là muốn nàng cẩn thận An Thiếu Hàn.
Mai Vũ rút tay ra, mỉm cười: “Tử Nguyệt, đây không phải là một cơ hội tốt hay sao. Hoa Vũ Đình, ngươi dự định cần bao nhiêu thời gian?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Vũ Đình híp lại thành một đường ngang: “Bảo đảm hai ngày sau ngươi sẽ quên. Nhưng mà, sau khi trở về, ngươi phải cho ta cơ hội.”
Mai Vũ cười gật đầu, đi theo nha hoàn.
Mai Vũ không có bị dẫn thẳng đến chỗ của An Thiếu Hàn, mà là bị nha hoàn dẫn đi thay đổi quần áo và trang sức.
Trong gương đồng phản chiếu ra một người, là Đông Thần Thanh Vân, không phải Mai Vũ.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ xoay một vòng.
Ha ha, làm Quận Chúa, đúng là có cảm giác khác nha.
Mai Vũ và An Thiếu Hàn, chỉ có hai người gặp nhau ở trong phòng.
Bốn phía không có ai, chỉ có hai người họ.
An Thiếu Hàn ngồi đối diện nàng, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh như hầm băng, nói: “Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi mặc y phục này không?”
Mai Vũ cúi đầu nhìn hoa phục trên người, nói một cách trào phúng: “Đương nhiên là việc......chắn đao kiếm cho Quận Chúa. Chẳng lẽ để cho ta mặc vào y phục này, đi hưởng thụ cuộc sống của quận chúa sao?”
Sắc mặt của An Thiếu Hàn có chút khó coi: “Đúng vậy, đó chính là việc ngươi phải làm.”
“Dạ, nô tỳ sẽ cố hết sức chắn kiếm cho quận chúa.” Mai Vũ cũng không nhìn hắn, nói một cách không nghiêm túc.
An Thiếu Hàn có chút tức giận đến trước mặt nàng, khiến cho nàng nhìn thẳng hắn, nói từng chữ một: “Ngươi tôn trọng Bổn Vương một chút!”
Mai Vũ cũng nóng nảy lên, một cái tát đập tới, đánh An Thiếu Hàn không kịp trở tay.
Mai Vũ vừa thét lên vừa dẫm lên bàn, trong lòng lửa giận quay cuồng, giống như muốn thiêu đốt nàng.
An Thiếu Hàn, rốt cuộc ngươi đang mưu tính cái gì!
“An Thiếu Hàn, ta nói cho ngươi biết, đừng có được voi đòi tiên, Mai Vũ ta đây chỉ vì thua ngươi, mới để cho ngươi sử dụng. Chắn kiếm cho nữ nhân mà ta ghét nhất, ta có ngu mới có thể cười nói ta đồng ý! Nói cho ngươi biết, bổn cô nương không sợ gì ngươi, cũng không thèm khát bất cứ thứ gì của ngươi. Ta nghe lời ngươi, chỉ là sợ ngươi làm tổn thương đến những người rất quan trọng với ta. Cho nên ngươi làm ơn đừng tưởng là mình rất quan trọng.”
Trong lòng Mai Vũ như bị rách ra một vết thương lớn.
Vì nam nhân tàn nhẫn trước mặt này nói muốn nàng chắn kiếm cho Vương Phi của hắn.
Trí nhớ đã tan vỡ không còn nguyên vẹn, nhưng đau lòng vẫn còn tồn tại.
Mà thứ sẽ không còn tồn tại trong trí nhớ, là tình cảm nồng đậm không nên có này.
Sẽ phai nhạt, thời gian, trí nhớ, cảm giác. Đều sẽ bị lãng quên.
Trong mắt An Thiếu Hàn, bắn ra sát khí rét lạnh.
Mai Vũ ngẩng đầu, đón nhận sát khí.
“Mai Vũ, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện bây giờ ta sẽ không động thủ giết ngươi.” An Thiếu Hàn nói.
Mai Vũ cười: “Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi còn muốn lợi dụng ta mà. Có lẽ sau khi lợi dụng xong ngươi sẽ làm vậy, ngươi cầu nguyện đi, cầu nguyện ta sẽ không chết vì nữ nhân đó. Như vậy mới có mạng quay về để bị ngươi giết chết.”
Nét giận dữ trong ánh mắt lạnh lùng của An Thiếu Hàn đột nhiên tan đi.
Hắn có tư cách gì chứ? Lấy tư cách gì mà muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt nàng?
Hắn vốn muốn nói với nàng là, đừng sợ, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Hắn làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tránh cho Đông Thần và Tây Thự vì sự việc như vậy mà khơi dậy chiến tranh.
Mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng An Thiếu Hàn cái gì cũng không nói nên lời.
Hắn suy nghĩ kỹ suốt mấy ngày, rốt cuộc quyết định, giải trừ hôn ước với Đông Thần Thanh Vân.
Hắn chậm chạp không có mở miệng, là vì phải đợi mấy ngày nữa, Đông Thần Thanh Vân an toàn trở về Đông Thần mới được.
Mai Vũ, nàng có biết hay không, ta làm tất cả những việc này, rốt cuộc là vì cái gì?
Hôm đó, lúc nàng cả người lạnh như băng ngã vào lòng ta, ta biết ta không thể lừa gạt chính mình.
Một lúc nữa là tốt rồi, đã nhiều ngày trôi qua, chờ sau khi Đông Thần Thanh Vân đi rồi, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả có được không?
An Thiếu Hàn xoay người, đi về hướng cửa, nói với nàng: “Ngươi còn muốn nói cái gì không?”
“Ta muốn gặp mặt Đông Thần Thanh Vân.” Mai Vũ nói.
“Được.” An Thiếu Hàn trả lời, đi ra ngoài.
Thời gian, không chờ đợi một ai.
Cho đến tận bây giờ An Thiếu Hàn vẫn không ngờ tới, bỏ lỡ một khoảnh khắc, chính là bỏ lỡ tất cả.