Sau khi mở mắt, Mai Vũ lại nhắm mắt lại theo thói quen.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ấm áp.
Mai Vũ ngửi hương hoa thơm ngát.
Còn sống sao?
Lại một lần nữa trở về từ Quỷ Môn Quan sao?
Thật là, mệt mỏi quá.
Nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, trong đầu Mai Vũ trống rỗng.
Đêm hôm đó là sự thật, nàng hoàn toàn không muốn nhớ đến.
Có một số thứ, đến lúc phải buông tay thôi.
Mệt mỏi như thế, rối rắm như thế, nhưng ngay cả một chút bọt biển cũng không đổi lấy được.
Rốt cuộc nàng kiên trì vì cái gì chứ.
An Thiếu Hàn, ta luôn nói là ta không hối hận.
Nhưng mà trên đời này, làm gì có ai có thể làm bất cứ việc gì cũng không hối hận chứ?”
Nói trắng ra, chính là ta hối hận.
Hối hận vì đã gặp chàng, hối hận vì ta đã lựa chọn tin tưởng chàng hết lần này đến lần khác, hối hận vì đã hết đến bên cạnh chàng hết lần này đến lần khác, tìm chàng để rồi nhận lấy đau khổ.
Mai Vũ không phải là Thánh Nhân, cũng không phải là Bồ Tát.
Mai Vũ có sự kiên trì của Mai Vũ, nhưng mà, cũng có việc mà Mai Vũ không thể chịu đựng được.
Đã từng thật sự rất thích chàng, thích những lúc chàng dịu dàng đến không ngờ.
Cũng từng thật sự nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì chàng.
Nghe thấy chàng có thể sẽ chết, cho dù là biết có cạm bẫy nhưng Mai Vũ vẫn nhảy vào trong đó.
Mai Vũ không thể ở bên cạnh chàng, đã nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn thích chàng, làm tất cả mọi chuyện vì chàng.
An Thiếu Hàn, là chàng đã buông tay ta ra, cho nên, ta quyết định như thế nào, cũng không liên quan đến chàng nữa.
“Có loại thuốc nào.....có thể làm quên đi một người hay không?” Khe khẽ, giọng nói của Mai Vũ khuếch tán trong không khí.
Hoa Vũ Đình đứng bên cửa sổ phơi thuốc, nhíu mày, quay đầu về phía nàng: “Có.”
Mai Vũ cảm thấy trong lòng thật khó chịu, nước mắt mãnh liệt trào ra khỏi khóe mắt, ngay cả cái mũi cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Có sao? Trên đời thật sự có loại thuốc như vậy sao?
Như vậy, xin hãy cho ta đi.
“Xin hãy làm cho ta quên An Thiếu Hàn đi.” Lông mi không ngừng run rẩy yếu ớt, Mai Vũ lấy hết dũng khí, mở mắt nhìn về phía Hoa Vũ Đình.
Xin hãy làm cho ta quên hắn đi, ta không muốn phải đau đớn vì hắn nữa.
Ta sợ rằng mình không đủ kiên định, cho nên, ngươi hãy giúp ta.....quên hắn đi.
Bi thương hòa vào trong nước mắt của nàng, chảy xuống.
Tay của Hoa Vũ Đình run rẩy.
Xoay về phía cửa sổ, cúi đầu, tay vuốt ve cây thảo dược trên cửa sổ.
“Ngươi chắc chứ?” Hoa Vũ Đình hỏi.
Mai Vũ cắn môi, dùng tất cả hơi sức, nói: “Đúng vậy, ta chắc chắn.”
“Ừ. Nhưng mà, thảo dược kia có thể sẽ gây ra một chút tác dụng phụ.”
“Không sao, ta có thể chịu đựng.”
Nam Hải có người cá, lệ rơi thành trân châu. Lần đầu tiên rơi lệ, đó là lúc nàng yêu một người. Mà lần thứ hai rơi lệ, thì chẳng thể nào gần người mình yêu được nữa. Đuôi cá không thể biến thành đôi chân một lần nữa.
Nàng là người cá, ở sâu trong vùng biển tên là An Thiếu Hàn.
Đã không còn đôi chân, nàng chỉ có thể phiêu du trong đại dương này.
Để phá tan tất cả lời nguyền, chỉ có một cách, đó chính là: Quên đi.
Chỉ cần quên đi tất cả, như vậy là có thể thoát ra.
An Thiếu Hàn, sau khi đã làm tổn thương ta sâu như vậy, hãy để cho ta đi đi.
Hoa Vũ Đình giương mắt nhìn mặt trời, nói: “Trước hết hãy ăn cái này đi.”
Quay đầu, nhìn nữ tử vẫn đang rơi lệ, Hoa Vũ Đình mỉm cười....lấy ra một cây cỏ.
...........
Mai Vũ ngừng khóc, nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cảm.
“Ngươi đang đùa ta à?” Mai Vũ nghiêm túc hỏi hắn.
Cho dù lúc trong lòng đang đau khổ, Mai Vũ cũng không nhịn được nổi gân xanh.
Một cây cỏ?
Một cây cỏ có thể làm nàng quên đi tất cả?
Nếu thật sự có tác dụng, bây giờ nàng lập tức lao ra ngoài ăn hết sân cỏ lớn bên ngoài.
Hoa Vũ Đình nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Cho dù ngươi có ăn hết cỏ ngoài đó, cũng sẽ không quên hết tất cả được.”
Mai Vũ giận: “Vậy ngươi đưa cây cỏ này cho ta làm gì?”
Hoa Vũ Đình dùng vẻ mặt chịu thua nhìn Mai Vũ.
“Này, ngươi chưa từng nghe nói tới Vong Ưu Thảo hay sao?” Lắc lắc cây cỏ trong tay, Hoa Vũ Đình cố gắng giải thích cho nàng.
Cau mày suy nghĩ một lúc, Mai Vũ lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy, càng chưa từng ăn.”
..........
Được rồi, coi như hắn chưa nói cái gì hết.
Đặt cây cỏ vào trong tay của nàng: “Tóm lại, ngươi chỉ cần ăn nó là được. Chỉ cần ăn hơn mười ngày, ngươi có thể quên được hắn.”
Mai Vũ nhìn chằm chằm cây cỏ trong tay, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Một cây cỏ nho nhỏ như vậy, có thể làm cho ta quên tất cả mọi thứ về chàng.
Thiếu Hàn, chàng xem, giữa chúng ta, yếu ớt tới cỡ nào chứ.
Yếu ớt và bất đắc dĩ như thế.
Ta lại luôn níu kéo không chịu buông ra, thật ngu ngốc mà.
Há miệng, Mai Vũ nuốt cây cỏ vào.
Ặc! Khó ăn quá!
Khó ăn đến nỗi nàng không thể buồn đau gì được nữa!
A a a! Tên đại phu đáng chết này, thật sự không phải đang đùa nàng chứ!
Hoa Vũ Đình nhìn nàng ăn, kéo cái ghế ngồi ở một bên, mỉm cười nói: “Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết một chút tác dụng phụ.”
Mai Vũ thật vất vả nuốt xuống, đang che miệng lại chờ vị giác trở lại bình thường, lại nghe Hoa Vũ Đình nói một câu như vậy.
Trong lòng không nhịn được hoảng sợ.
__________
Tại sao nàng lại có một dự cảm xấu vô cùng.
“Thứ nhất, sẽ xuất hiện chứng thần kinh cười không bình thường, cười to như bị động kinh.” Hoa Vũ Đình nói.
Ngay lúc đó, Mai Vũ thật sự cười như bị động kinh.
“Ha ha ha!!! Ha ha ha!! Chết mất!!! Ha ha ha!! Tên đại phu chết tiệt!! Ha ha, ngươi, ha ha ha, sao lại không nói sớm cơ chứ!”
Mai Vũ cười đến mức ruột gan như bị rút lại.
Đáng chết, hu hu~~~ rõ ràng là nàng đang đau lòng, sao còn đụng phải chuyện khó đỡ như vậy chứ.
Cái này thật ra là một cây cỏ gây cười mới đúng.
Tên đáng chết, hu hu~~~
Sau khi Hoa Vũ Đình vỗ tay một cái, rốt cuộc Mai Vũ cũng ngừng cười.
“Thứ hai, không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy người kia.”
Khóe miệng Mai Vũ co rút.
“Mẹ nó! Sẽ có loại tác dụng phụ kì quái như vậy sao!”
Nhất định người này đang giở trò với nàng.
Hoa Vũ đình mỉm cười vui vẻ, nói: “Hay là làm một thí nghiệm đi, ngươi sẽ không nhìn thấy Hoa Tử Nguyệt, cả người vô lực, đổ mồ hôi lạnh.”
Vừa dứt lời, cửa lập tức mở ra.
Mai Vũ đang buồn bực tại sao hắn lại biết Hoa Tử Nguyệt.
Thì nhìn thấy có một nam tử bước ra từ trong ánh mặt trời.
Mặc dù cải trang thành một người xấu xí, y phục mặc trên người cũng là của hạ nhân.
Thế nhưng người giống như bồ công anh này, hình như mang đến cảm giác tốt đẹp, mềm mại, phiêu đãng.
Không sai, nhất định là đúng rồi.
Tim Mai Vũ, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, ngươi thật sự đến cứu ta. Thật sự đến đây.
Ta..... rất vui.
Kèm theo sự vui vẻ, một loại cảm giác gọi là vô lực cũng ập đến.
Cả người Mai Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Mai Vũ suy yếu há miệng thở, tức giận hỏi Hoa Vũ Đình: “Đại phu chết, chết tiệt, ngươi đã làm gì?”
Hoa Tử Nguyệt nhìn thấy tình trạng của nàng, tức giận đến méo mặt: “Hoa Vũ Đình đáng chết, ngươi đã làm gì nàng?”
Mai Vũ nhìn thấy Hoa Tử Nguyệt tiến về phía trước, lập tức kêu to, ngăn cản hắn: “A a! Tử Nguyệt, đừng lại gần đây. Đừng lại gần đây.” Tha cho nàng đi, để “tác dụng phụ” này mất đi đã.
Hoa Vũ Đình nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía Mai Vũ.
“Ta quên nói một câu. Vừa nãy á, không phải là tác dụng phụ, chỉ là ta làm một chút ám hiệu với ngươi thôi.”
Cười sáng lạn, rực rỡ tới đáng đánh đòn!
Chết tiệt a a a!
Cái tên đại phu đáng chết này, muốn đùa dai cũng phải xem tâm trạng người khác mới được chứ.
Hoa Tử Nguyệt đen mặt.
Nói đến cùng, tên đại phu sát thủ vô đạo đức này, lại làm chuyện gì kì quái nữa rồi.
Thật ra, Hoa Vũ Đình có hai thân phận.
Một là đại phu.
Một là sát thủ.
Y thuật của hắn đương nhiên không thể soi mói. Nhưng nói về võ công của hắn thì sao? Hắn có vẻ am hiểu về thuật thôi miên, hoặc là ám hiệu. Vừa rồi rất không đúng lúc, Mai Vũ bị đặt ám hiệu kia. Trừ khi Hoa Vũ Đình hắn vui vẻ, nếu không cả đời này nghe thấy: “Tác dụng phụ thứ nhất, tác dụng phụ thứ hai.”
Thân thể lập tức sẽ tự nhiên xuất hiện phản ứng.
Ôi, Mai Vũ đáng thương.
Đối mặt với sát khí lưu động trong không khí, Hoa Vũ Đình mặt không đổi sắc, nói: “Gọi đại ca.”
Như vậy, hình như chỉ cần hắn không gọi, sẽ không để cho hắn và Mai Vũ gặp nhau.
Ái chà, Hoa Tử Nguyệt nặn ra một câu: “Đại ca.”
Được rồi, được rồi, đây là thời khắc đặc biệt. Gọi một tiếng đại ca cũng không chết. Nếu bàn về bối phận cũng nên gọi hắn là đại ca.
Không có lỗ, không có lỗ.
“Nói Hoa Vũ Đình là nam nhân tuấn tú nhất trên đời.” Hoa Vũ Đình tiếp tục cười.
Lần này, ngay cả Mai Vũ cũng nghe không lọt tai nữa.
Run rẩy kéo vạt áo của Hoa Vũ Đình, ở trong ánh mắt nghi hoặc của đối phương. Mai Vũ thống khổ gào to: “Tử Nguyệt, ngàn vạn lần đừng nói, thật đáng ghét!”
Trời ơi! Ông trời ơi!
Không chừng cái này sẽ trở thành cơn ác mộng của Mai Vũ mất.
Nam nhân tự kỷ đáng chết a a a!!!
Lúc này, ở trước mặt nam nhân quỷ quái này, rốt cuộc Mai Vũ cũng ý thức được. Tâm tình buồn rầu của nàng, sẽ theo lời nói của nam nhân này biến mất trong không khí.
Thật là, thỉnh thoảng không thể để nàng làm một nữ nhân ưu thương được sao?
Hoa Vũ Đình chết tiệt! Đại phu vô lương tâm!
_________________