Cho nên nói, danh tiếng cái gì đều là Phù Vân.
Cái gì công tử Vương tộc.
Cái gì đứa con mồ côi lưng mang huyết hận còn sót lại của thế gia.
Hai chữ: nói bậy!
Mai Vũ nhìn hài tử chỉ có sáu tuổi trước mặt.
Không xác định nhìn người của Bách Hiểu Đường một cái, liếc mắt: “Ngươi nói, tiểu hài nhi này chính là người thuê ta?”
Vô Ngân lau mồ hôi, nói: “Đúng vậy.”
Không ổn a, quả nhiên không ổn a. Nữ nhân xinh đẹp trước mặt này lại là Vũ Thần a. Vô Ngân ở trong lòng vì mình mặc niệm một lúc lâu.
Nhìn biểu tình nữ tử kia giống như là muốn ăn thịt người, Vô Ngân cảm giác mình chết mất. Nhiệm vụ đầu tiên khi đi nhậm chức, chính là vì Vũ Thần kéo đơn, vốn tưởng rằng là việc thật tốt.
Dù sao cũng là nhân vật lớn, buôn bán tốt liền có lời.
Lại không ngờ, sát thủ không thành vấn đề, cố chủ mới là vấn đề lớn.
Hài tử sáu tuổi, vốn tưởng rằng là quý công tử nhà ai.
Lại không nghĩ rằng sau khi thấy Vũ Thần, hài tử kia dứt khoát nói: “Ta không có tiền.”
Bốn chữ, dọa cho hắn sợ đến thiếu chút nữa gục xuống đất.
Ông trời ơi! Bồ Tát a! Công việc đầu tiên của hắn, sẽ không chỉ bởi vì tiểu hài tử sáu tuổi này mà bị hủy diệt chứ.
Không cần! Không cần a! Hắn phải hạ bao nhiêu đối thủ cạnh tranh mới đi đến được Bách Hiểu Đường này.
Tạ Vãn Phong đi tới bên cạnh Vô Ngân, vỗ vỗ hắn nói: “Ngươi có thể đi, coi như là nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành rồi.”
Mơ mơ màng màng rời đi, sau cùng Vô Ngân thấy bộ dạng Mai Vũ cùng tên tiểu hài tử kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Mai Vũ quả thực là muốn bị chọc giận chết rồi.
Đáng chết! Xem này, mình nhất định sẽ trở thành trò cười đi.
Tên tiểu tử này căn bản không phải Vương Tôn quý tộc gì, nhiều lắm coi như là một tên ăn mày nhỏ sạch sẽ một chút.
Vừa nhìn thấy nàng, lại còn nói câu: “Ta không có tiền.”
Tạ Vãn Phong lúc ấy liền cười phun.
Mai Vũ liếc mắt, hiển nhiên rất muốn quay đầu rời đi, làm sao có thể nói cũng là nhêệm vụ đầu tiên của mình, coi như là không kiếm tiền, ô — cũng không thể trở thành chuyện cười của đám người Tạ Vãn Phong!
Kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Mai Vũ hỏi hắn: “Ngươi tên là gì? Ngươi không có tiền, như vậy tại sao tìm ta?”
Tiểu hài tử nhìn nàng một cái, cắn môi nói: “Ta tên là Nguyệt Lưu, bởi vì ngươi nói muốn vật trân quý nhất của cố chủ làm trao đổi, ta không có tiền, nhưng ngươi có thể từ trên người ta lấy đi bất kỳ vật trân quý gì.”
Mai Vũ có chút cảm thấy hứng thú, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy ta đẹp không?”
Sắc mặt Nguyệt Lưu có chút hồng: “Được, đẹp mắt. Nhưng nữ nhân đẹp mắt bình thường đều là nữ nhân hư hỏng.”
Mai Vũ bật cười: “Không sai, ta là nữ nhân hư hỏng này.”
Quan sát đứa bé này một cái, Mai Vũ phát hiện, mặc dù tiểu hài này dáng dấp có chút bình thường, lại có đôi mắt đẹp dị thường.
Mai Vũ không khỏi hỏi: “Ta thích đôi mắt của ngươi, có thể đưa cho ta sao? Nếu như ta giúp ngươi giết ngươi muốn giết.”
Nguyệt Lưu suy tư một chút, giương mắt kiên định nhìn nàng: “Ta có thể cho ngươi, thế nhưng trước tiên, có thể để cho ta dùng đôi mắt, nhìn lại mẫu thân của ta hay không.”
Lòng Mai Vũ có chút vi xúc động, hỏi tiếp: “Mẫu thân của ngươi thế nào? Ngươi nói một chút yêu cầu đi.”
Nguyệt Lưu ngồi xuống, bắt đầu kể chuyện của hắn: “Mẫu thân ta, là danh cơ của Bách Nguyệt lâu, nàng vốn đã thoát khỏi hồng trần, cùng ta phụ thân ân ái chung sống một chỗ rồi, nhưng một người trong võ lâm theo đuổi mẫu thân ta năm đó, mấy năm này lại đột nhiên được thế. Một tháng trước, người kia giết chết phụ thân ta, sau đó mang mẫu thân của ta đi.”
Khóe miệng Mai Vũ câu khởi, châm chọc nói: “Chuyện xưa cũ.”
Tạ Vãn Phong dựa bên cạnh cửa, quay đầu lại liếc mắt nàng.
Ha ha, chuyện xưa cũ, ngươi còn không phải là đang nghe.
Nguyệt Lưu cúi đầu, tiếp tục nói: “Mấy ngày trước đây, ta ở trên đường thấy được mẫu thân bị người mang tới một ngôi nhà lớn. Ta biết rõ người kia gọi Lâm Mục, mời giúp ta giết hắn rồi, cứu mẫu thân ta ra.”
Tròng mắt Mai Vũ nhíu nhíu, nhẹ giọng nói: “Ta cự tuyệt.”
Nguyệt Lưu tức giận đứng lên, kích động nói: “Tại sao?”
Mai Vũ đứng dậy, duỗi lưng một cái: “Bởi vì ngươi không cho ta thứ quan trọng nhất của ngươi.”
Nguyệt Lưu kích động nói: “Vậy ngươi cho rằng cái gì mới là thứ quan trọng nhất của ta?!”
Mai Vũ lãnh khốc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân của ngươi.”
Thân ảnh nho nhỏ của Nguyệt Lưu co rúm lại.
Đúng vậy, mẫu thân là tất cả của hắn, là sự tồn tại quan trọng nhất đối với hắn.
Cắn răng, hắn một câu cũng không nói ra được.
“Ta sẽ không bắt mẫu thân của ngươi, chẳng qua là về sau, các ngươi đều không được gặp mặt. Bởi vì, con người của ta, chính là tồi tệ như vậy, không thể thấy người khác hạnh phúc.” Mai Vũ vỗ vỗ cằm, thanh âm có chút chói tai.
Trong đôi mắt của Nguyệt Lưu, bắn tán loạn ra tức giận cùng một tia hận ý, nhìn nàng, cắn răng nghiến lợi nói: “Được, ta đáp ứng ngươi!”
Làm một cố chủ đặc biệt, Mai Vũ đưa Nguyệt Lưu cùng trở về, tạm thời giao cho Liễu Hành Vân bảo quản.
Thời điểm ban đêm, Mai Vũ lẳng lặng lau ngọc tiêu, Mục Vô Ca cầm lấy vò Thập Lý Đình, từ cửa sổ phòng nàng nhảy vào.
Mai Vũ trừng mắt: “Ngươi không thể cửa chính sao?”
Mục Vô Ca cà lơ phất phơ ngồi vào trên ghế, cười to: “Ha ha, ngươi mở cửa sổ, cửa chính đang đóng, ta đương nhiên là từ nơi rộng mở đi vào chứ sao.”
Mai Vũ không nói gì, tại sao những người này luôn có nhiều lời chặn nàng như vậy.
“Này, nghe nói ngươi là nữ nhân hư hỏng tàn nhẫn tách tiểu hài tử nhà người ta đoàn tụ cùng mẫu thân a.” Mục Vô Ca đổ một chén thập lý đình, hít hà, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Một vật thể không rõ thuận thế đập tới, Mục Vô Ca khéo léo tránh được, Mai Vũ mất hứng đứng lên đi tới bên cạnh hắn, nói: “Không sai, không sai. Nữ nhân hư hỏng đáng sợ ấy phá vỡ sự đoàn tụ vốn là mỹ mãn.”
Ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Mục Vô Ca cười khan mấy tiếng, có chút cảm khái: “Làm sao ngươi biết mẫu thân đứa bé kia phản bội hắn đây?”
Mai Vũ uống một hớp rượu, lãnh đạm nói: “Trực giác.”
Không nên coi như là trực giác sao, ấy là đứa bé lời nói. Hắn nói ở trên đường thấy qua mẫu thân của mình, như vậy thử hỏi, nếu nữ nhân này trượng phu đã chết, hài tử tung tích không rõ, nàng sẽ yên tâm xuất hiện trên đường sao? Lại thử hỏi, nếu như nam tử đoạt nàng đi thật muốn cướp người, vả lại giết chồng của nàng, mang nàng đi, không mang theo hài tử của nàng, cũng không giết hài tử của nàng sao?
Hài tử sáu tuổi, có một bầu trời bao la trong suốt, là thế giới không thể bị ô nhiễm nhất, là tâm hồn không thể bị bóp méo nhất.
Nàng không phải là thần tiên, không phải là Bồ Tát, không thể nào chống lên một mảnh thế giới sạch sẽ cho hài tử này. Nàng cũng không phải là thánh nhân, không muốn làm chuyện gì vĩ đại mà bị thế nhân than thở.
Nàng là tên sát thủ.
Lại vô cùng có một chút không khéo, nàng là một sát thủ thích lo chuyện bao đồng.
Mục Vô Ca giơ chén lên, cười với nàng: “Vì nữ nhân hư hỏng vĩ đại cạn chén.”
Mai Vũ ngẩng đầu: “Khách khí, nữ nhân hư hỏng vĩ đại muốn một ly Hòa Điền Ngọc, Mục đại hiệp, ngươi hiểu.”
Mục Vô Ca cười khổ, tên nữ nhân khốn kiếp này.
Tổn thất đều do hắn tự tìm về.
Bất quá, thôi, ai bảo nàng là nữ nhân ngu ngốc.
“Cũng được, coi như đưa cho ngươi lễ vật, chúc mừng ngươi thành công trở thành một sát thủ biến thái.”
“Hừ, quá khen. Lễ vật cô nương cũng không khách khí.”
Hai người chạm cốc, uống một hớp xuống.
Thập lý đình, quả nhiên là cùng tri kỷ uống chung, cảm giác đúng nhất.
Tửu phùng tri kỷ, thật sự là ngàn ly — cũng ít.
“Mai Vũ, địa chỉ và những thứ khác, ta đều chuẩn bị cho ngươi. Lâm Mục, mặc dù bản thân võ công ba đời lưu truyền, nhưng bởi vì mấy năm gần đây, làm muối biển buôn bán làm giàu, thủ hạ nuôi một nhóm võ sư. Mà mẫu thân của hài tử kia, gọi là Hoa Anh, mấy năm trước là danh cơ, đã từng có một đoạn vướng mắc với Lâm Mục, cuối cùng lại bởi vì Lâm Mục phạm vào chút chuyện, chạy khỏi nơi này, hai người không giải quyết được gì. Đúng lúc ấy phụ thân của Nguyệt Lưu tới chuộc thân cho nàng, nàng liền gả cho hắn. Nhưng những năm gần đây thân thể của phụ thân Nguyệt Lưu không tốt, Lâm Mục lại phát tài trở lại, cho nên Hoa Anh liền nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng chỉ sợ là con ruột của mình, mặc dù không thể mang theo cùng, cũng không nỡ giết hại. Vì vậy, liền có tất cả hôm nay.” Uống mấy ly rượu, Mục Vô Ca bắt đầu nói thẳng vào chính đề.
Ánh mắt của Mai Vũ, lại theo thói quen muốn hướng lên, bĩu bĩu môi, đập câu: “Nhiều chuyện. Ngươi không đến Bách Hiểu Đường, thật là đáng tiếc nhân tài.”
Mục Vô Ca giận đến kêu to: “Này, chúng ta là bằng hữu ta mới giúp ngươi.”
Ngươi rốt cuộc có chút lương tâm hay không a.
“Nhưng đây là công việc của ta! Ngươi phải đập chén cơm của ta sao? Nói cho ngươi biết a, một lần cuối cùng.” Mai Vũ nói xong, nhẹ nhàng đụng ly rượu của hắn.
Tất cả, đều ở trong rượu rồi.
Mục Vô Ca, lần sau, không cho phép như vậy. Cái gì cũng chuẩn bị tốt cho ta, ta sẽ mất đi lực sinh tồn.